Dung Lạc ngồi bên cạnh, biếng nhác dựa lưng vào ghế, một tay cầm ly rượu vang đỏ thẫm, nghiêng đầu cười như không cười nhìn cô, ánh mắt xanh biếc sáng lên từng tia sáng đầy dụ hoặc, ngón tay thon dài tao nhã gõ từng nhịp trên thành ghế, vô cùng nhẫn nại chờ Hạ Nhi ra quyết định.
Dương Mẫn Hi nhìn Dung Lạc ánh mắt chỉ để ý đến Hạ Nhi, từ lúc xuất hiện chưa từng liếc nhìn cô ta lấy một cái, trong lòng tư vị đố kị cùng không cam lòng khiến bản thân không nhịn được muốn bùng phát.
"Lại chê sao?" Dung Lạc trầm giọng nói, vắt chéo chân lười liếng nhìn Hạ Nhi.
Hạ Nhi liếc Dung Lạc một cái, liền tuỳ tiện vươn ngón tay chỉ đại lên một bộ váy màu xanh lam gần nhất.
"Nó đi!" Giọng Hạ Nhi lãnh đạm.
Dung Lạc ra hiệu nữ hầu đang cầm bộ váy Hạ Nhi chọn mang tới gần. Sau khi nhìn một lượt liền mở miệng nói:
"Hơi đơn giản! Đổi cái khác!" Thanh âm lành lạnh mang chút ý cười không rõ.
Hạ Nhi nghe thấy liền nhíu mày, sau đó trừng mắt nhìn Dung Lạc, tay vươn ra đống váy áo diễm lệ kia chỉ tới một cái khác, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nó!"
Dung Lạc vô cùng thản nhiên lay động ly rượu trên tay, thấp giọng nói:
"Màu sắc quá tối."
Hạ Nhi lại tức giận di chuyển ngón tay chỉ vào cái váy kế bên.
"Rườm rà quá!" Giọng Dung Lạc lại đầy ghét bỏ nói.
Hạ Nhi cảm thấy sự nhẫn nại của cô sắp bị tên biến thái này bòn rút đến cạn kiệt, lại vươn tay chỉ vào một cái váy khác.
"Hừm... cũng tạm! Nhưng không đủ xinh đẹp để so với em." Giọng Dung Lạc lại trầm trầm vang lên.
Hạ Nhi giận đến run người, lần lượt chỉ tay vào một loạt váy trước mặt.
Nhưng Dung Lạc vẫn vô cùng thản nhiên chê bai không chút lưu tình.
"Quá nhạt!"
"Hơi hở hang rồi!"
"Tôi không thích màu vàng lắm!"
"Cổ áo sâu quá!"
Hạ Nhi không chịu đựng nổi nữa. Đập bàn đứng dậy trừng mắt nhìn Dung Lạc, giọng đầy căm phẫn nói:
"Con mẹ nó! Giờ rốt cuộc cô muốn thế nào? Bảo tôi chọn thì tôi đã chọn rồi. Cô còn chê ỏng chê ơ, đồ cô mang tới cho tôi, hay là mang tới cho cô mặc vậy hả? Nếu cô ghét bỏ như vậy thì tự đi mà chọn!!!" Hạ Nhi gần như là gầm lên.
Dương Mẫn Hi nghe thấy liền trợn tròn mắt kinh hãi, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy có người dám nói chuyện như vậy với Dung Lạc.
Dung Lạc lại không hề tức giận, trầm mặc nhìn Hạ Nhi, sau đó cười khẽ nói:
"Em không hề nhìn đến chiếc váy nào cả, lung tung bừa bãi chọn bừa. Tôi chê khen em cũng không thèm nhìn xem là tôi khen đúng hay sai. Hạ Nhi! Những thứ này tôi là mang đến cho em chọn. Em chọn lựa cẩn thận lại cho tôi."
Hạ Nhi vô cùng phẫn nộ, bước nhanh tới giật lấy từng bộ váy nặng trịch ném mạnh về phía Dung Lạc.
Hung bạo ném!
Tàn nhẫn ném!
Không chút lưu tình ném!
Từng bộ váy xa hoa diễm lệ đủ màu sắc tán loạn bay khắp phòng khách, tiếng đồ đạc rơi vỡ, tiếng các khay trang sức bị Hạ Nhi thô bạo ném xuống.
Toàn bộ người hầu đều kinh hoảng loạn thành một bầy, sợ hãi chạy tới nhặt từng món đồ Hạ Nhi vứt ra.
Dung Lạc chỉ vung tay cho người đến chắn trước mặt mình, giọng mang ý cười nhàn nhạt nói:
"Hạ Nhi! Em bây giờ dù có làm loạn lên cũng không ích gì đâu! Ngoan ngoãn chọn một bộ đi."
Hạ Nhi khuôn mặt nhỏ đầy căm phẫn, tay cầm bộ váy màu đỏ ném về phía Dung Lạc, nhưng lại trùm lên đầu Vương Luân đứng bên cạnh.
Vương Luân cúi thấp đầu không tiếng động vươn tay gỡ chiếc váy xuống.
"Ta không chọn! Ta không muốn dự tiệc gì hết!"
Hạ Nhi làm loạn lên, cô ở đây sắp phát điên lên rồi.
Cô nhớ ông nội! Nhớ Khương Tình! Cô không muốn ở lại đây với tên biến thái này nữa.
Hạ Nhi vươn tay hất toàn bộ trang sức trên khay xuống, vô cùng hung tàn đi nhanh ra cửa lớn.
"Hôm nay tốt nhất cô nên giết chết tôi! Tôi nhịn cô quá đủ rồi!" Hạ Nhi giọng rét lạnh như sương tuyết tháng hai nói.
Dương Mẫn Hi nhìn thấy Hạ Nhi làm loạn một trận kinh khủng như thế, có chút khiếp sợ mà nhìn, thấy Hạ Nhi một đường mạnh mẽ đi ra cửa, trong lòng liền vui mừng khôn xiết. Cho rằng chỉ cần Hạ Nhi đi khỏi Dung gia, thì Dung Lạc sẽ để ý cô ta.
Thế nhưng trong một khắc, Dung Lạc nhìn thấy bóng dáng Hạ Nhi gần mất hút ở cửa lớn, liền như một cơn gió lao tới, tay vươn ra bắt lấy cổ tay Hạ Nhi, giọng âm trầm đầy tàn khốc:
"Hạ Nhi! Em không thể đi!"
Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh, không thèm trả lời mà vung mạnh tay hất tay Dung Lạc.
Thế nhưng sức Dung Lạc rất lớn, tay vẫn giữ chặt không buông ra.
"Em muốn tôi dùng vũ lực mới chịu ngoan ngoãn sao?" Giọng Dung Lạc đầy lạnh lẽo, sự nguy hiểm âm hàn không chút che giấu bùng phát ra.
Hạ Nhi liền cười lạnh, giọng đầy chế nhạo nói:
"Đúng vậy! Dung Lạc tiểu thư! Hay là cô giết tôi đi?"
Nói xong liền vùng vẫy muốn tránh thoát khỏi tay Dung Lạc.
Chân mày Dung Lạc chau lại, đây là lần đầu tiên Dung Lạc cảm thấy bất lực trước một nữ nhân, còn là nữ nhân mà mình đặt tình cảm một cách không thể khống chế. Nhìn Hạ Nhi sắc mặt lạnh băng đến cực điểm, dù cổ tay bị đỏ tấy lên vẫn không dừng hành động muốn trốn thoát khỏi cô.
"Hạ Nhi! Em muốn tôi cưỡng hiếp em sao? Tốt nhất em nên ngoan ngoãn! Tôi hiện tại tâm tình không tốt lắm đâu." Giọng Dung Lạc lạnh lẽo đầy uy hiếp, ánh mắt xanh biếc hiện lên hàn khí kinh người.
Hạ Nhi nghe thấy liền ngừng giãy giụa, cười âm u tàn nhẫn nói:
"Dung Lạc gia chủ muốn cưỡng bức tôi à?"
Dung Lạc thần sắc nghiêm túc đầy âm trầm, cười như có như không nói:
"So với việc cưỡng bức em, tôi muốn em tự nguyện hơn. Vì thế nghe lời một chút đi."
Hạ Nhi nhìn sắc mặt Dung Lạc, biết nữ nhân này không nói đùa, ngay lập tức buông tha việc làm loạn.
Cô là muốn Dung Lạc phải khó chịu, muốn phát tác tính tình bực dọc của mình, cô biết rõ hiện tại mình không thể thoát khỏi nữ nhân kinh khủng trước mặt. Phát tác đủ rồi thì phải biết điểm dừng, cô không muốn chọc cho tên biến thái này điên lên.
Dung Lạc kéo tay Hạ Nhi tới ghế sofa, nắm chặt tay Hạ Nhi đè xuống ghế, ra lệnh người hầu tiếp tục mang váy dạ hội lên.
Dương Mẫn Hi nhìn thấy Dung Lạc không hề trừng trị hay xử lí Hạ Nhi, còn thản nhiên nắm tay Hạ Nhi trước mặt cô ta. Ánh mắt phẫn hận cùng ghen ghét đố kị không chút kiêng nể bắn về phía cô.
Sau một hồi chọn lựa, Hạ Nhi không còn kiên nhẫn nên đã đi lên phòng. Dung Lạc cũng không ép buộc, thật ra váy dạ hội của Hạ Nhi đã chọn xong từ lâu, hỏi ý Hạ Nhi chỉ là để thăm dò sở thích của cô. Dù không biết lý do tại sao bản thân lại có sự kiên nhẫn và dung túng với Hạ Nhi nhiều đến thế, nhưng Dung Lạc cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy muốn cưng chiều và đối xử đặc biệt với cô.
Buổi tiệc tại Lâu đài Dung gia.
Một chiếc Cadillac sang trọng dừng trước cổng Dung gia.
Bối Vy nhìn Khương Tình ngồi bên cạnh, khuôn mặt tuyệt mỹ không hề có biểu cảm, đôi mắt nâu sẫm hẹp dài vô cùng tà mị, quanh thân toả ra một luồng sát khí nồng đậm.
Khương Tình mặc một bộ Suit Broini lịch lãm, trên cổ tay là chiếc đồng hồ Jacob & Co, mái tóc buông xoã trên vai lại trông rất trật tự, khoé môi chỉ cong lên độ cong ưu nhã thường ngày không có chút nhiệt độ nào. Từng đường nét tinh xảo rõ ràng trên dung nhan tinh mỹ đến choáng ngợp khiến Bối Vy nhìn không thể rời nổi mắt.
Tô Thịnh bước xuống xe mở cửa cho Bối Vy.
"Bối Vy tiểu thư!" Tô Thịnh mở cửa xe rồi làm động tác mời.
Bối Vy mặc một chiếc đầm dạ hội ôm sát người, tôn lên đường cong vô cùng quyến rũ, mái tóc được vấn lên cao, lộ ra cần cổ thon dài xinh đẹp, trên người là bộ trang sức hồng ngọc lấp lánh, phối hợp với chiếc váy màu đỏ làm nổi bật lên dung mạo xinh đẹp rạng rỡ.
Khương Tình cũng đẩy cửa bước ra. Trước ánh mắt của nhiều người khiến bọn họ trầm trồ không dứt, Khương Tình quá mức chói mắt, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều vô cùng ung dung tao nhã. Khuôn mặt lại tuyệt diễm kinh người, dù không muốn rước lấy những ánh mắt say mê nhìn ngắm, cũng vẫn không thể kiểm soát nổi xuân tâm nhộn nhạo của những nữ nhân và nam nhân xung quanh.
Bối Vy nhìn thấy những ánh mắt tham lam đổ dồn về phía Khương Tình, liền không nhịn được bước nhanh tới, tay vòng qua cánh tay Khương Tình, khuôn mặt xinh đẹp trừng mắt nhìn những kẻ không an phận đang nhìn soi mói đầy tham lam.
Khương Tình buông nhẹ tầm mắt, nhìn cánh tay Bối Vy đang khoác lên tay mình liền hơi nhíu mày, nhưng chỉ một lát liền bình thản cùng Bối Vy bước chân vào Dung gia.
Trong buổi tiệc xa hoa phù phiếm, từng ánh sáng rực rỡ chiếu rọi cả một góc trời trong tiếng nhạc du dương. Những nam thanh nữ tú khoát tay nhau cùng khiêu vũ những điệu nhảy vô cùng lãng mạn.
Hạ Nhi đứng trên lầu cao của sảnh, nhìn xuống khung cảnh rực rỡ ánh đèn, những nữ nhân bên dưới lả lướt trong bộ cánh vô cùng diễm lệ, đủ màu sắc tràn ngập khắp đại sảnh, nam nhân thì lịch lãm với bộ vest sang trọng đẳng cấp, nhìn sơ qua đã biết là những người không tầm thường, chức vị xã hội cao hoặc là lão đại trong giới hắc đạo.
Dương Mẫn Hi đứng từ xa nhìn Hạ Nhi. Cô ta vừa mới biết rằng nữ nhân mà cô ta mắng chửi nghèo hèn ti tiện đó, lại chính là tiểu thư Hạ gia \- Hạ Nhi.
Cũng xem như là em họ cô. Một nữ nhân sinh ra đã ngậm thìa vàng, là thiên kim tiểu thư duy nhất của Hạ gia. Cô ta còn nhớ ra, ba cô ta hiện tại từng nói rằng, là nhờ Hạ gia nên gia tộc cô ta mới được lớn mạnh. Dương gia là may mắn có một Dương Tuyết Hy gả vào Hạ gia. Nên nước lên thì thuyền lên, chỉ là người cô Dương Tuyết Hy đó không an phận, chọc giận Hạ gia nên đã bị trục xuất khỏi Hạ gia, khiến Dương gia từ một gia tộc lớn đang phát triển bị tuột dốc, trở thành một gia tộc nhỏ, danh tiếng không còn hưng thịnh nữa.
Dương Mẫn Hi nhìn nữ nhân một thân váy diễm lệ màu trắng đính đá kim cương lấp lánh, đứng an tĩnh ở đó vẫn rực rỡ chói mắt kinh người.
Bộ váy giá trị ngàn vàng khó cầu mà Hạ Nhi đang mặc là sản phẩm đặc chế độc nhất vô nhị, Dung Lạc chiều chuộng nữ nhân này đến quá phận, ghét bỏ những bộ váy tầm thường mà chọn cho Hạ Nhi một bộ váy kinh hãi thế tục như vậy, trên người đeo trang sức cũng là bảo vật hoàng gia, viên kim cương Tiara kia trân quý đến mức nào chứ, lại đang nằm trên vùng cổ trắng nõn của Hạ Nhi.
Dương Mẫn Hi ghen ghét đố kị đến căm phẫn, cô ta chỉ có thể đeo vài viên đá quý tầm thường, nhưng nữ nhân đó ngay cả đôi giày trên chân cũng đính kim cương.
Dung Lạc thật sự là điên rồi.
Cô ta nghe ngóng mới biết được Hạ Nhi là bị Dung Lạc bắt đến, nhưng có một người nào bị bắt lại hưởng đãi ngộ tốt đến như vậy sao?
Nữ nhân này rõ ràng là đang lạc mềm buộc chặt, muốn câu dẫn Dung Lạc.
Dương Mẫn Hi nhìn Hạ Nhi chướng mắt đến độ không thở nổi.
Hạ Nhi đứng đó, cảm nhận được một luồng khí lạnh khiến cô rùng mình, quay đầu lại liền nhìn thấy Dương Mẫn Hi đang đầy căm tức nhìn cô.
Hạ Nhi liền thấp giọng cười khẽ.
Nữ nhân Dương Mẫn Hi này hống hách đến cực điểm, vô cùng kiêu ngạo, nhìn cô như vậy hẳn là đang ghen tị cùng khó chịu với những thứ cô đang mặc trên người.
Hạ Nhi cô từ nhỏ thứ gì mà chả có, không hề hiếm lạ những thứ trên người mình lúc này, cô còn thấy chúng quá mức nặng nề, vô cùng ngứa mắt đây. Hạ Nhi cười như không cười, xoay người hướng tới phía Dương Mẫn Hi.
Cô không giỏi gì hết!
Giỏi nhất chính là đã ghét ai thì dù người đó thở cô cũng ghét!
Vì thế Dương Mẫn Hi gặp cô coi như xui xẻo. Ai bảo cô ta là Dương tiểu thư chứ. Hạ Nhi nhếch khoé môi cười đầy tà ác bước chậm rãi ưu nhã về phía nữ nhân đang trợn tròn mắt nhìn cô kia.
Hạ Nhi cười đến xán lạn rực rỡ, ngón tay vươn ra chạm lên vùng xương quai xanh thanh mảnh, khoe trọn chiếc nhẫn đính kim cương Rose màu hồng nhạt lấp lánh trên ngón tay, khiến ánh mắt Dương Mẫn Hi trở nên cực độ đố kị, cười như không cười nói:
"Chị họ! Không phiền thì cùng em xuống sảnh chứ?" Giọng Hạ Nhi lảnh lót trong veo như tiếng chuông bạc êm tai.