Trời bỗng nhiên trở lạnh, Hạ Nhi nằm yên trên giường, đầu chui rúc trong chăn bông không muốn động đậy.
Thời tiết quả thực biến con người ta trở thành một chú sâu bướm muốn hoá kén mà ở ẩn.
Một lúc sau, Hạ Nhi mơ hồ nghe thấy dưới nhà vọng lên tiếng động, cô chợt giật mình, thân hình mảnh mai ẩn dưới chăn bông hơi cựa quậy, mười ngón tay trắng muốt nắm lấy chăn bông kéo ra, để lộ gương mặt với đôi hàng mi còn khá nặng nề sau giấc ngủ, vén chăn rón rén từng bước đi ra khỏi phòng.
Đèn dưới đại sảnh đã được bật lên, lấp lánh như ánh sao, một thứ ánh sáng yếu ớt rọi sáng một góc sofa. Nữ nhân ôn nhuận như ngọc dựa nghiêng trên ghế, bóng hình cao gầy có phần mệt mỏi.
Hạ Nhi đi xuống cầu thang, lại gần, nhìn trên người Khương Tình vẫn là bộ quần áo hôm nay cô nhìn thấy, mọi thứ đều cực kỳ nghiêm chỉnh, tay áo được xắn lên, đôi mắt nâu sẫm hơi nhắm nghiền, một tay đặt lên tay vịn sofa, chiếc đồng hồ đắt giá trên cổ tay vẫn đang chạy những nhịp đều đặn.
Dường như phát giác ra cô đang ở bên người, Khương Tình chậm rãi mở mắt.
Ngay sau đó liền lên tiếng, giọng nói trầm ấm, gợi cảm trong màn đêm:
"Đánh thức em à?"
Hạ Nhi khẽ lắc đầu, cô vốn dĩ vẫn chưa ngủ được.
Khương Tình nhìn cô, lại di chuyển tầm mắt xuống đôi chân trần của cô, lập tức đứng dậy.
Người hầu ở bên cạnh vô cùng hiểu ý liền đem tới một đôi dép mang trong nhà, Khương Tình đưa tay ra nhận lấy, ngồi xuống đặt nó bên cạnh chân cô, mềm mỏng nói một câu:
"Nền nhà lạnh!"
Lúc này Hạ Nhi mới biết mình đã chạy vội xuống đại sảnh như thế nào, cô ngoan ngoãn đưa chân tới.
Khương Tình tỉ mỉ từng chút mang đôi dép vào cho cô, sau đó liền đứng dậy.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình một chút, suy tư giây lát, quay người định đi.
"Đi đâu vậy?" Khương Tình đứng sau lưng lập tức buông miệng hỏi.
Cô dừng bước, quay đầu:
"Em đi lấy nước cho chị."
Khương Tình bỗng giơ tay về phía cô:
"Không cần, em lại đây!"
Thấy cô chần chừ không tới, Khương Tình liền nhíu mày.
Đôi mắt thâm trầm màu nâu sẫm nhiễm lên chút không vui, nhìn qua thiếu đi mấy phần thanh lãnh. Bàn tay trắng nõn đưa ra kéo lấy cổ tay Hạ Nhi một cái, thân thể cả hai người theo đà nằm xuống sofa, Khương Tình nắm tay cô, cũng đồng thời kéo cô dựa sát vào ngực mình.
Khương Tình cúi đầu, cánh môi mỏng mang hơi lạnh dời xuống hõm cổ của Hạ Nhi, vươn đầu lưỡi mềm mại nóng bỏng **** *** trên làn da trắng nõn của cô một đoá hoa diễm lệ, làm hô hấp của Hạ Nhi bỗng có chút lộn xộn, mùi hương sương tuyết phút chốc lan tràn trong lồng ngực, nhịp tim và huyết mạch sôi trào, gần như rối loạn mọi tiết tấu.
Khương Tình dùng lòng bàn tay mát lạnh của áp lên gò má cô, quan sát kỹ đôi mắt hổ phách của cô dưới ánh sáng vàng nhạt.
"Em đợi tôi phải không?"
Không phải một câu hỏi mà là một câu khẳng định vô cùng chắc chắn.
Hạ Nhi lập tức bĩu môi:
"Làm gì có."
Ánh sáng như đốt cháy ánh mắt nâu sẫm thâm trầm của Khương Tình, đôi mắt ấy cứ nhìn cô mải miết, sau đó giơ tay lên, chạm vào má cô.
Mùi hương như lan như sương thoang thoảng lập tức khiến Hạ Nhi bị mê hoặc, tâm trí có phần lơ lửng, những lời vốn không định thừa nhận lại bật ra:
"Em đợi chị lâu lắm đấy! Đã đi đâu về thế?"
Ngữ khí của cô đột ngột như thể hoá thành một màn nũng nịu trong tầm mắt Khương Tình, giọng nói nhỏ nhẹ mềm nhũn như một thứ âm thanh mang đến sự thích thú khó cưỡng lại được.
Khương Tình khẽ mỉm cười, báo cáo lịch trình của mình với cô một cách rất hợp tác:
"Tôi ghé qua nhà Bối Lạc, có một chút chuyện nhỏ cần giải quyết."
Khương Tình dứt lời liền giơ tay, ngón tay mảnh khảnh đan vào mái tóc nâu nhạt của cô, sống mũi cao thẳng gần như dính sát vào mũi cô, thấp giọng nhẹ nhàng:
"Nhớ tôi không?"
Hạ Nhi nghe thế lại bĩu môi ngạo kiều quay mặt đi.
Khương Tình cười khẽ đưa ngón tay xoay mặt cô lại, nhìn cô rất lâu, bàn tay vòng ra sau gáy, hơi dùng sức ép cô nhìn thẳng vào mình.
Ở góc độ gần gũi này, Hạ Nhi nhận thấy được sự không ổn từ thứ mệt mỏi không rõ ràng hiện lên trong đôi mắt kia.
Cô bèn hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Khương Tình không trả lời cô, chỉ như đang trầm tư suy nghĩ.
Hạ Nhi không biết Khương Tình đang nghĩ gì, vì thế cô nhíu nhẹ chân mày, phải rất lâu sau Khương Tình mới lên tiếng, lần này, ánh mắt tập trung vào gương mặt cô, cằm cô bị khẽ khàng nâng lên, đầu ngón tay mềm mại phủ lên bờ môi cô, nhẹ nhàng nói:
"Bảo bối, mình mau chóng kết hôn được không?"
Trái tim Hạ Nhi lập tức như bị đập một cái rất mạnh, cô nhìn vào mắt Khương Tình, dưới ánh sáng nhàn nhạt, nó ánh lên một vẻ nghiêm túc và nặng nề khác lạ.
Khương Tình đè ngón tay lên môi cô, hơi dùng sức một chút:
"Trả lời tôi."
Hạ Nhi cảm thấy môi rất nóng, là nhiệt độ nơi ngón tay làm môi cô bỏng cháy.
Cô lẩm bẩm:
"Chị quên còn Khương gia chưa giải quyết, còn cả..."
"Hạ Nhi!"
Khương Tình vừa gọi tên nhìn cô chăm chú, ánh mắt sa sầm lại.
Hạ Nhi có chút hoang mang, lập tức đứng bật dậy, nhưng Khương Tình thuận tay đã nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô trở lại.
Thân thể cô lập tức đổ ập lên người Khương Tình, chiếc sofa vốn rộng rãi cũng bỗng chốc trở nên chật hẹp.
Bị hành động bá đạo cường thế ấy dọa cho hết hồn, Hạ Nhi đang định lên tiếng thì gương mặt tuyệt mỹ của Khương Tình đã áp tới.
"Nhớ tôi không?" Môi Khương Tình chạm khẽ vào môi cô, hơi thở như lan như sương phả xuống chóp mũi cô.
Hạ Nhi chỉ còn cách chống tay lên vai Khương Tình để phản kháng, nhưng sức lực của cô rốt cuộc vẫn không đủ lớn, bàn tay Khương Tình dễ dàng bắt được hai cổ tay cô, kéo ngược lên đỉnh đầu, lật người đè lên người cô.
Cơ thể Khương Tình có chút nóng, khác hẳn với hơi thở mát lạnh như sương tuyết kia, giọng đè nén trầm thấp vô hạn quyến rũ:
"Có nhớ tôi hay không, hm?"
Tia mắt bức người giam cầm khuôn mặt cô, một tay giữ khuôn cằm nhỏ nhắn của cô, tay còn lại giữ chặt hai cổ tay cô chống xuống mặt ghế sofa.
Bàn tay dùng lực siết lấy khuôn cằm của cô tuy rằng rất nhẹ nhàng, nhưng làn da của cô quá mỏng manh, một chút lục cũng đủ khiến nơi đó hằn lên dấu tay đỏ ửng.
Một mảng da thịt trắng trẻo hệt như những cánh hoa được điểm xuyến nhẹ nhàng vài dấu vết đỏ mê người, câu dẫn đến cực điểm.
Hạ Nhi khẽ khàng gật đầu.
"Bảo bối.." Khương Tình thấp giọng gọi rất khẽ.
Chữ cuối cùng rơi xuống tai Hạ Nhi cũng là lúc môi Khương Tình áp xuống, đè ép môi cô rồi dùng đầu lưỡi cạy mở.
Sự chiếm hữu giữa răng môi cọ sát và âm thanh cắn mút gợi tình, cả người Hạ Nhi trở nên run rẩy, như một cây cung bị ai kéo căng, bàn tay mềm mại của Khương Tình vuốt ve khuôn mặt cô, rồi lại nâng chiếc cằm thon nhỏ của cô lên.
Tiếng thở dốc dẫn dụ, âm thanh vụn vặt nhưng đầy ái muội phát ra từ nụ hôn cháy bỏng, có cả tiếng nhịp tim đang dồn dập rung lên không ngừng.
Môi mỏng ướt át rời đi, đôi mắt nâu sẫm nhìn cô vừa bá đạo vừa thâm tình, từ từ thấp giọng nói:
"Bảo bối! Thật nhớ cảm giác khi lưỡi tôi ở trong em."
Lời nói ấy khiến thân thể Hạ Nhi như bị một con sóng cuồn cuộn mãnh liệt nuốt chửng, hơi thở cô dần trở nên hỗn loạn...
Gương mặt cô đỏ ửng, vừa đẹp thanh tao lại pha chút kiều mị mơ hồ. Làn da trắng trẻo điểm lên hai gò má ửng hồng. Bờ môi hơi sưng đỏ nhìn thoáng qua cũng đủ mang đến mùi vị ngọt ngào khó cưỡng.
"Hạ Nhi..."
Khương Tình khẽ gọi cái tên này.
Một ngữ điệu đã sớm quen thuộc, Khương Tình luôn gọi tên cô một cách thân mật như thế, tự nhiên đến như thế.
Ngón tay thon dài của Khương Tình tỉ mỉ vẽ lại bờ môi cô, thấp giọng khẽ yêu cầu:
"Gọi tên tôi đi!"
Hạ Nhi chớp khẽ hàng mi đẹp tuyệt mỹ, nhỏ giọng nỉ non:
"Tình.."
Cái tên ấy cứ đảo qua đảo lại trong tim, ngọt ngào như mật.
Khương Tình bật cười, ngòn tay vuốt ve khuôn cằm nhỏ nhắn của cô, cơ hồ nâng lên trên một chút, để lộ ra một góc mũi thanh tú càng thêm nổi bật của cô.
Nét mặt Khương Tình dịu dàng như nước, giọng nói ôn nhuận rất thấp:
"Đôi môi này của em, tôi chẳng thể nhớ đã hôn lấy bao nhiêu lần, chỉ biết rằng mỗi lần chạm vào... đều như một chất gây nghiện với tôi."
Vừa nói, ngón tay Khương Tình khẽ lướt nhẹ qua cánh môi cô một cách đầy dụ hoặc. Rồi thật từ tốn, từng chút tùng chút đem môi mình dán chặt lên môi cô thêm một lần nữa.