Có chút ánh sáng hắt vào trong đôi mắt nâu nhạt ấy.
Cả hai gần như áp sát mặt vào nhau, khoảng cách gần đến mức này trước đây là chưa hề có, gần đến mức có thể nhìn rõ đôi mắt Hàn Tịch giống như một mặt biển sâu.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Hạ Nhi có chút bàng hoàng.
Cô bám hai tay vào bả vai Hàn Tịch, bấy giờ mới phát hiện ra thân hình nữ nhân này rất mềm mại, chưa nói đến việc vóc dáng Hàn Tịch rất đẹp, vô cùng chuẩn chỉnh, vòng một ẩn hiện dưới lớp áo kia lại như sâu hun hút.
Hạ Nhi định thần lại, cố gắng bảo trì khuôn mặt bình tĩnh gằn giọng:
"Tôi không muốn."
Hàn Tịch nheo hai mắt, môi mỏng hơi mím thành một đường.
Qua lớp vải, Hạ Nhi cảm thấy vòng eo cô hơi bỏng rát, nhiệt độ từ ngón tay Hàn Tịch rất nóng, dường như có thể xuyên qua quần áo cô, đốt cháy da thịt cô.
Hạ Nhi có chút bực tức, dùng sức kéo giãn khoảng cách ái muội giữa hai người.
Nhưng một giây sau đã bị Hàn Tịch phản khách thành chủ, lật người đè cô xuống dưới sofa trở lại.
Đưa một tay kê phía sau gáy cô, khuỷu tay hơi chống xuống sofa, vài lọn tóc đen dài rơi lung tung xuống người, hình thành một lồng giam ngăn chặn mọi cử động của cô lại.
Hàn Tịch kéo thấp mặt xuống, cất giọng trầm trầm:
"Em muốn tôi làm gì mới có thể yêu tôi? Em nói đi."
Đó là một chất giọng quyến rũ đến kinh người, có vài câu mà như rút cạn tâm tư tận đáy lòng, nhưng chẳng hiểu sao vào tai Hạ Nhi lại khiến cô nổi cơn thịnh nộ.
Da đầu cô lạnh rần lên, cơn gió ngoài cửa sổ thổi vào tê rái rét buốt, giống như có từng lưỡi dao đang quét qua tâm hồn.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô vì tức giận mà đỏ bừng, cái miệng bắt đầu không tha cho một ai, gằn giọng tàn nhẫn:
"Cho dù cô làm gì cũng không thể. Cô đang quá phận— Hàn Tịch."
Lời nói ẩn chứa ý cảnh cáo, cực hạn tức giận.
Giây phút ấy, đôi mắt nâu nhạt kia nhìn cô chằm chằm bỗng chốc tối hơn cả lúc nãy, giống như có màn sương mù đen đặc đang bủa vây, lại giống như có cơn sóng ngầm đen xì nào đang cuộn trào.
Hàn Tịch bình thản nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng như trăng của cô, ánh mắt tiếp tục dịch xuống, dừng lại ở đôi môi.
Trên người Hàn Tịch toát ra một thứ nguy hiểm hoang dã không giống vẻ lý trí bình tĩnh thường ngày, đột ngột không chút báo trước cúi đầu xuống.
Đáy lòng Hạ Nhi dâng lên một sự phẫn nộ không thể kiềm chế nổi, một cái tát mạnh bạo lập tức vung ra không chút lưu tình.
Hàn Tịch sững người.
"Cô tỉnh chưa? Điên cũng có mức độ thôi."
Hạ Nhi gằn giọng, đôi mắt hổ phách không còn ôn hòa, thậm chí còn có một tia tàn độc phẫn hận.
"Hàn quản gia cũng có lúc chật vật như vậy sao?"
Giọng nói chế giễu vang lên ngoài cửa, thành công khiến Hàn Tịch ngẩng đầu nhìn lên.
Hạ Nhi nhanh chóng lợi dụng thời cơ thoát khỏi gông cùm của Hàn Tịch, ngước mắt về phía cửa, luồng hơi lơ lửng trong lồng ngực được cô nhẹ nhàng thở hắt ra.
Cả một bầu trời mây âm u trong lòng cùng với sự giận dữ điên cuồng giống như được ánh mặt trời xuất hiện xua tan vậy.
Cho dù cô không muốn thừa nhận đến mức nào thì vẫn phải thừa nhận, cô rất cảm kích sự xuất hiện của An Tranh vào lúc này.
Hàn Tịch lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đứng dậy, từ tốn chỉnh lại chiếc sơ mi đã nhăn nhúm trên người.
"An tiểu thư! Phép lịch sự tối thiểu là gõ cửa, cô không biết sao?"
An Tranh hai tay đút vào túi quần, liếc nhìn năm dấu tay trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hàn Tịch, cười mỉa mai chế nhạo:
"Tất nhiên là tôi biết, nhưng Hàn quản gia có biết không? Cưỡng ép cô chủ của mình, bổn phận quản gia của cô cũng hoàn thành khá tốt đấy."
Hàn Tịch quay đầu nhìn cô, đôi mắt vẫn thâm sâu như thường, khoé môi rướn nhẹ như đang cười nhưng trong đôi mắt lại đong đầy xót xa, trầm giọng:
"Tôi thừa nhận bản thân hiện tại không thể nào hoàn thành nổi trách nhiệm của một quản gia, nhưng tôi có thể đảm bảo sẽ hoàn thành trách nhiệm của một người yêu thương cô ấy. Cho dù là phải chết — tôi cũng sẽ không thể cô ấy chịu chút thương tổn nào nữa."
Nhiệt độ trong phòng dường như theo câu nói ấy mà cao hơn một chút.
Hạ Nhi nhìn hai nữ nhân đang đối chọi nhau toé lửa bằng mắt, tư duy của cô từ từ được kéo trở về, bất giác buồn cười lạnh giọng:
"Các người muốn tâm sự hàn huyên thì cứ việc. Tôi đi."
Một câu nói nhẹ nhàng, bình thản và vô cùng lạnh lùng.
Hạ Nhi xoay người bước nhanh ra khỏi cửa.
____
_______
Khách sạn JM và trung tâm thương mại JM của Khương gia nằm trên con đường Hà Thành, quy mô rộng lớn phủ gần như hết cả một khu quận Đông An.
Trên con đường Hà Thành cũng mọc lên hàng dãy những khu vui chơi giải trí xa hoa truỵ lạc, toàn bộ đều là địa bàn của Cao gia, cũng là tụ điểm vui chơi đắc đỏ tại thành phố S.
Có những club, quán rượu hạng sang chỉ dành cho các vị quan quyền, dòng dõi quý tộc.
Không ít những quán karaoke, những hạng mục giải trí mỗi ngày... Ngay cả những sòng bạc ngầm mà chỉ nghe nói nhưng không phải người nào cũng được đặt chân vào.
Armani Bar.
Căn phòng bao lấy màu đen làm màu chủ đạo, diện tích rộng lớn sang trọng, ánh đèn hào nhoáng ma mị, mặt tường là một kính thủy tinh dày che đi bởi lớp rèm cửa bằng chất liệu sa tanh mỏng, nhờ được ngăn cách mà ánh sáng trong phòng rất nhẹ nhàng êm dịu.
Khương Tình ngồi trên bộ sofa màu đen, trước mặt đặt một ly rượu vang đỏ, nửa điếu thuốc hút dở trên ngón tay lặng lẽ cháy, sáng lập loè như ánh mắt nâu sẫm kia, nhưng cũng yên tĩnh đến mức giày vò trái tim người khác.
Đám vệ sỹ phía sau vẻ mặt nghiêm trọng, chắp tay thẳng người, bộ dáng trông vô cùng vạm vỡ, toàn bộ đều trang trọng lại ẩn ẩn sát khí, giống như những sỹ tử từng giây từng phút sẵn sàng lao ra chiến trường sống chết.
Lam Tinh cùng Lam Thất nghiêm chỉnh trầm mặc, cố gắng điều tức hơi thở của bản thân càng lúc càng thấp, không dám hé miệng.
Tuy rằng vẻ mặt nữ nhân đang ngồi trên sofa kia toát lên sự mỏi mệt nhưng cũng không đè áp lại được uy nghiêm toát ra từ sự quyền thế đáng sợ, khuôn mặt âm trầm tàn bạo đến cực điểm.
Khương Tình ngồi đó, chân vắt chéo chống một tay lên sofa, đôi mắt nâu sẫm u tối, sâu thẳm giống hệt như bóng tối đã nuốt chửng mọi ánh sáng, nhìn vào đôi mắt đó cũng có thể khiến linh hồn người ta phải run rẩy.
Đối diện Khương Tình, nữ nhân quỳ dưới đất run lẩy bẩy không ngừng — Bối Lạc, toàn thân cô ta vô cùng chật vật, vành mắt đỏ ửng đau xót, khuôn mặt sưng tấy đỏ lự lên, khoé môi còn một vệt máu chưa khô.
"Tình..."
Bối Lạc ngước mắt nhìn Khương Tình, trái tim dường như đã chết lặng, cô ta nhìn nụ cười lạnh lẽo trên môi mỏng bạc nhược kia, thâm tâm đã sợ đến mức không thốt nổi nên lời.
Trước kia trong nụ cười của Khương Tình mặc dù nhìn có vẻ ôn hoà tao nhã, nhưng cô ta biết rõ nụ cười đó luôn giấu một lưỡi dao. Thế nhưng bây giờ cho dù Khương Tình vẫn cười, cô ta ngược lại không thể cảm nhận được những thay đổi trong cảm xúc của nữ nhân đó nữa.
Khương Tình ngồi trầm tĩnh, khuôn mặt bình thản từ đầu tới cuối, trầm giọng mở miệng:
"Nói đi! Cô đã làm thế nào?"
Bối Lạc thân thể thoáng cái cứng ngắc giống như một tảng đá, mặt cắt không còn một chút máu, run giọng:
"Tình... Tình nói gì vậy? Em không..."
"Cô không nói? Không sao. Tôi có thể gọi người tới xác minh. Hoặc cho người tới kiểm tra xem thân thể cô có còn trong trắng hay không cũng được."
Giọng nói ôn nhuận tao nhã như ánh nắng ngày đông, không nghe cẩn thận, thì không thể cảm giác được bên trong đó còn mang ý lạnh.
Bối Lạc ngẩng đầu lên, ánh mắt mở to tựa hồ kinh hãi lại khiếp sợ.
Cửa phòng bao bỗng bật mở, Tô Thịnh cùng hai vệ sĩ lôi xềnh xệch một nam nhân mang vào phòng.
Chỉ nghe 'bịch' một tiếng nặng nề, nam nhân đó bị vứt đến trước mặt Khương Tình như vứt một đống rác.
Nam nhân toàn thân còn thê thảm hơn cả Bối Lạc, bộ dạng thừa sống thiếu chết, run rẩy sợ hãi, khuôn mặt vốn dĩ tuấn dật giờ phút này lại không nhìn ra nổi hình dạng.
Bối Lạc quay đầu nhìn thấy hắn lập tức trợn tròn mắt hét lên:
"Cao... Cao Vỹ Quang."
Vẻ mặt Khương Tình rất thản nhiên, chậm rãi đứng dậy bước tới trước mặt Cao Vỹ Quang, từ trên nhìn xuống bộ dạng thảm hại của hắn.
"Cao Vỹ Quang! Tôi có phải đã nhìn lầm cậu không?"
Giọng điệu hờ hững lạnh như sương tuyết, như đập xuống một cái hồ sâu trong lòng Cao Vỹ Quang.
Cao Vỹ Quang ngẩng đầu lên nhìn Khương Tình, trong đôi mắt sâu thẳm nổi lên một tia hàm ý, bỗng nhiên cười thành tiếng, trầm giọng:
"Cái đó phải để tôi hỏi cậu. Khương Tình! Tôi có phải nhìn lầm cậu không?"
Khương Tình cười lạnh, khuỵu chân tựa một tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi:
"Tôi trước giờ đều như vậy. Cậu nhìn lầm tôi chỗ nào? Nói thử xem?"
Cao Vỹ Quang cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Khương Tình, nghiến răng nói:
"Tôi biết cô ấy trước, tôi cũng yêu cô ấy trước, điều đó cậu biết rõ hơn ai hết. Vậy mà cậu còn cướp cô ấy khỏi tôi, biến tôi trở thành một trò cười suốt bao năm qua. Tôi xem cậu là bạn thân nhất, mọi thứ tôi có đều sẵn sàng hai tay dâng lên cho cậu. Chỉ duy nhất cô ấy — Khương Tình! Chỉ duy nhất một mình Hạ Nhi! Tôi quyết không nhường cậu."
Dứt lời, bờ môi của Cao Vỹ Quang mím lại càng lúc càng chặt hơn, bên trong đôi đồng tử như đang chứa hai quả bom nguyên tử, tràn ngập phẫn hận.
Khương Tình vẫn không hề đổi sắc, từng đường nét trên khuôn mặt tuyệt mỹ cũng không hiện lên chút ấm áp nào, chỉ lẳng lặng nhìn Cao Vỹ Quang, ôn nhuận mở miệng:
"Vậy nên cậu phối hợp với Bối Lạc diễn một vở kịch để làm tổn thương cô ấy, biến tôi thành kẻ không thể giữ thân mình trong sạch, khoét xương đốt tim tôi, khiến tôi sống không bằng chết?"
Cao Vỹ Quang trừng mắt uất hận nhìn Khương Tình, một chút hối hận hay tự trách khi nghe thấy câu nói đó cũng không có.
"Không sai! Nếu không làm như vậy, tôi không thể nào giải được nỗi hận trong lòng tôi. Khương Tình. Hạ Nhi hận cậu tốt lắm. Rất tốt!"
Giọng nói Cao Vỹ Quang rét lạnh lại điên cuồng.
Bối Lạc sững sờ cắn chặt môi, liên tục lắc đầu, cố gắng ngẩng mặt lên nhìn Khương Tình, đôi môi đỏ mấp máy, giọng nói lại như mắc nghẹn trong cổ họng không sao bật ra được.
Sắc mặt Khương Tình dường như tối đi rất nhiều, trong đôi mắt gợn từng cơn sóng dữ, giọng nói nhẹ bẫng lại tràn ngập sát khí:
"Tôi mất cô ấy ba năm, cho rằng đời này hẳn sẽ không phải nếm nữa, thế nhưng cuối cùng vẫn phải nếm lại thêm một lần. Các người — đều đáng chết."
Trong đôi mắt nâu sẫm là sự bất chấp hậu quả, bất chấp mọi thứ đi về phía bóng đêm. Cho dù có ngàn vạn tia nắng chiếu xuống cũng không thể xua đi bóng tối trong đôi mắt ấy.