Hạ Nhi nhắm mắt lại, như muốn thu hồi nước mắt, nhưng lại không có cách nào khống chế, cánh tay đang buông xuống cũng bị Khương Tình ôm chặt nhốt lại, không thể lau đi nước mắt nữa.
Khương Tình không tránh không né, vẫn ôm chặt lấy cô, gương mặt trắng ngần trong suốt như thơ như tranh.
Bàn tay Hạ Nhi đang cầm dao run lên từng hồi phẫn nộ.
Khương Tình như mặc kệ lại bất chấp tất cả, khép mắt lại.
Hạ Nhi tức đến khớp hàm cứng đờ, cắn răng vung dao ra sau lưng Khương Tình, tới gần lại mạnh mẽ dừng lại, sự uất ức cùng đau lòng dày xéo trái tim cô.
Nước mắt dâng trào, giống như bị khó thở, thân thể run lên, cô tức giận phẫn nộ rống to:
"Bỏ ra."
Dứt lời cô điên cuồng vùng vẫy, dùng toàn bộ sức lực muốn thoát khỏi, chiếc áo sơ mi trên người Khương Tình bị giày vò không nhìn ra hình dạng nữa, nhưng Hạ Nhi không quan tâm.
Cô chỉ muốn thoát khỏi nữ nhân này.
Khương Tình gần như không thể giữ nổi cô nữa, biến sắc cố chấp ôm chặt lấy, nhưng cô vùng rất mạnh, gần như là điên cuồng phản kháng. Mắt thấy cô sắp rời khỏi mình lần nữa, Khương Tình kinh hoảng nắm lấy sau đầu cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, nụ hôn mạnh bạo lại chứa toàn bộ sức lực áp chế, ngăn chặn toàn bộ hành động của cô lại.
Nước mắt khiến tầm nhìn của Hạ Nhi trở nên mông lung, cô càng giãy dụa, Khương Tình lại càng hôn sâu.
Hạ Nhi không đẩy ra được, dùng cả tay chân đánh đá, Khương Tình đều nhận lấy, môi vẫn cứ hôn cô, hôn đến điên cuồng không dứt được, giống như muốn thông qua nụ hôn này truyền cho cô toàn bộ tình cảm cùng đau đớn của bản thân, lại tựa như phát tiết toàn bộ thống khổ, lực đánh lên người Khương Tình vẫn không giảm đi, đánh rất mạnh, vô cùng thô bạo, vậy mà nữ nhân ấy lại không rên một tiếng, cứ hôn cô không buông.
Sau một lúc lâu, Hạ Nhi đánh đến mệt mỏi, tay chân dùng sức quá lớn nên run lẩy bẩy, còn bị hôn đến mềm nhũn, cô không phản kháng nữa, nhắm mắt lại, im lặng rơi lệ.
Nước mắt như mưa rơi xuống khuôn mặt trắng nõn của cô, cũng rơi vào gương mặt trong suốt như ngọc của Khương Tình, từng giọt như đánh thẳng vào trái tim, đau đến không thể hô hấp nổi.
Khương Tình cảm giác toàn thân đang chìm vào một nỗi khiếp sợ chưa từng có, bàn tay run run vòng qua ôm ngang lấy cô nhấc bổng lên, không chút do dự đem cô bước nhanh tới chiếc Rolls-Royce đỗ gần đó.
Hạ Nhi mệt đến rã rời, không còn sức lực nữa, ngay cả con dao trong tay cũng rơi mất từ lúc nào không hay, đến khi toàn thân chạm vào một mảng mềm mại trong xe, cô mới hoàn hồn nhận ra Khương Tình đang làm gì.
Hạ Nhi đưa tay đẩy mạnh Khương Tình ra, nhưng không cách nào làm Khương Tình rời khỏi môi cô, trong mắt cô dâng lên sự phẫn nộ ngập trời, không lưu tình cắn mạnh xuống, môi Khương Tình lập tức bị cô cắn rách tứa máu, mùi vị máu tươi nồng đậm tuôn vào khoang miệng cả hai.
Khương Tình vẫn không buông, hơi thở rối loạn vẫn áp tới, một bàn tay giữ chặt hai cổ tay cô áp lên cửa kính xe, hôn đến thần hồn điên đảo, tay còn lại đưa tới trước ngực dùng sức xé chiếc váy trên người cô, giây phút ấy đầu óc Hạ Nhi bỗng phiêu diêu, hơi thở cũng theo đó trở nên gấp gáp, vành tai nóng rực lên.
Trái tim cô cũng theo đó mà đập điên cuồng hỗn loạn, giương mắt nhìn làn da trắng nõn của mình bại lộ ra ngoài, cô bắt đầu nổi da gà.
Cô muốn giãy ra nhưng lại giống như bị thôi miên, chỉ cảm thấy dưới ánh mắt nâu sẫm kia, toàn thân cô mềm nhũn, uể oải, không động đậy nổi.
Hơi thở như lan như sương cùng mùi máu lan tràn khắp trong xe, chẳng hiểu sao, cô lại có một dự cảm rõ nét đang ngoằn ngoèo lan dần trong trái tim.
Cấu tạo tâm lý của nữ nhân này phát triển kiểu gì vậy?
Khương Tình đang muốn cưỡng bức cô.
Cảm giác tê dại đánh tới, hơi thở quen thuộc tận xương, bàn tay mềm mại mảnh khảnh châm lên từng đốm lửa nóng trên thân thể cô.
Bàn tay Khương Tình lướt qua mỗi một tấc da thịt, nhẹ nhàng khiêu khích những điểm mẫn cảm trên người cô, chậm rãi vuốt ve, tỉ mỉ từng chút.
Thuần thục như vậy, không điên cuồng, không vội vã, không cuồng nhiệt, nhưng là một loại cảm giác ghi tâm khắc cốt triền miên.
Hạ Nhi cắn chặt răng, nước mắt rơi không kiềm lại được.
Khương Tình vẫn dùng một tay giữ chặt hai cổ tay cô lên mặt kính, một tay luồn vào vạt váy giật mạnh chiếc quần lót mỏng manh.
Trong đầu cô 'oanh' một tiếng, giống như có cái gì nổ tung, trước mắt hiện lên một mảnh mờ mịt.
"Không được." Hạ Nhi hét ầm lên.
Khương Tình lại không thèm để ý tới, giây tiếp theo đã đâm xuyên hai ngón tay vào bên trong, vùi rất sâu vào trong thân thể cô.
Khuôn mặt tuyệt mỹ chôn ở cần cổ Hạ Nhi, từng hơi thở hỗn loạn vội vã.
Trái tim cô run lên mãnh liệt, Khương Tình hóa yêu thành điên cuồng, hai ngón tay lập tức mạnh bạo động, đâm ra rút vào bên trong huyệt động nhỏ hẹp đã sớm ẩm ướt, hoàn toàn đốt cháy từng tấc da thịt trên người cô.
Nước mắt rơi đầy mặt, Hạ Nhi phẫn nộ gào lên:
"Mẹ kiếp! Cô điên rồi."
Thế nhưng dục vọng cùng khoái cảm điên cuồng mãnh liệt kia vẫn không ngừng đánh tới, dày vò tan nát linh hồn cô, từng chút từng chút đánh vỡ mọi sự phản kháng đang dần dần yếu ớt của cô, thân thể cô không còn khí lực, bản thân như một khúc cây đang trôi, ở dưới tay Khương Tình, trôi nổi giữa biển.
Khương Tình hôn lên từng giọt nước mắt trên mặt cô, ngậm lấy cánh môi cô, cạy mở hàm răng, không cho cô tránh né, tiến quân thần tốc.
Mùi máu tươi cùng hương vị nhàn nhạt trên người Khương Tình bao phủ khắp thân thể cô, đầu lưỡi bị Khương Tình cuốn lấy rồi mút chặt, nuốt chửng toàn bộ thanh âm uất nghẹn đang chực trào trong cổ họng.
Cô nuốt nước bọt cái ực, miệng hơi khô khốc, lưỡi bỏng rát, Khương Tình hôn đến ngang ngược bá đạo, thoáng chốc khiến cô chìm đắm vào đó, cứ có cảm giác bay bay phiêu diêu như cắn thuốc mê.
Hơi thở hỗn độn gấp gáp đan cài, da thịt cọ sát sinh ra những cơn nóng bỏng, làm bỏng rát tận cốt tủy mạch máu của nhau.
Khương Tình rời khỏi môi cô, gục đầu lên hõm cổ cô, giọng nói ôn nhuận càng lúc càng khàn hơn trong cơn mãnh liệt:
"Tôi xin lỗi. Xin lỗi em. Xin lỗi..."
Khóe môi và xương quai xanh của Hạ Nhi đỏ rực lên sau những nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống ngay sau đó.
Những dấu hôn ngân kèm theo vết máu nhàn nhạt, trái tim cô như bị hun lên mãnh liệt.
Hạ Nhi chưa từng nghĩ rằng có một ngày cô sẽ bị chính nữ nhân mình yêu cưỡng bức.
Thế nhưng dục vọng trong người cô như một trận hỏa hoạn hừng hực bốc cháy, hồi sinh trong khát vọng tột cùng.
Thứ cô nhận thấy lúc này lại là tình yêu mãnh liệt được tạo thành sau những cơn đê mê khoái cảm, sự hòa hợp quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đối với cơ thể nhau.
Thân thể cô như rơi vào kính vạn hoa, những thứ nổ tung trong đầu và trong ánh mắt đều là ảo giác.
Một lúc lâu sau, Khương Tình rút hai ngón tay ra khỏi cơ thể cô, cũng chậm rãi buông hai cổ tay cô ra.
Hạ Nhi hoàn toàn mất đi khí lực phản kháng sau trận làm tình cưỡng ép kịch liệt ấy, đôi mắt hổ phách đỏ bừng vì khóc.
Khương Tình chỉnh trang lại cho cô, từng động tác chậm rãi cẩn thận, từng chút thương tiếc, giống như tay đang chạm vào một bảo bối trân quý nhất trần đời.
Một lúc sau, Khương Tình dùng bàn tay như ngọc đưa lên che mắt cô lại, giọng nói ôn nhuận khàn khàn vang lên:
"Cho dù là Dung Lạc, An Tranh hay Hàn Tịch. Tôi đều sẽ không giao em cho bất kì ai. Em là của tôi. Chỉ là của tôi thôi."
Trong nháy mắt, nước mắt Hạ Nhi tuôn ra thấm ướt lòng bàn tay Khương Tình, cô oán hận hất mạnh tay Khương Tình ra, lớn giọng mắng:
"Đồ khốn kiếp! Tôi không phải của cô. Cả đời này cũng không phải. Cô muốn chứng minh cái gì? Chứng minh tôi không thể ra tay với cô, chứng minh tôi muốn cô? Chứng minh trái tim tôi chỉ vì cô mà đau đớn sao? Để được gì? Để cô tuỳ ý bắt nạt tôi? Làm tôi khổ sở cô thấy bản thân mình rất có thành tựu sao?"
Khương Tình sững sờ nhìn cô, ánh mắt biến ảo một lượt, hơi thở đã có chút bất ổn, nhìn cô khóc đến hốc mắt ửng đỏ, từng giọt nước mắt chảy xuống như một dòng suối, lấp lánh trong suốt, trong yêu kiều mang theo mềm mại, cực kỳ xinh đẹp, trong đôi mắt nâu sẫm bỗng ngưng tụ một đoàn sương mù dày đặc, khàn khàn giọng:
"Đúng vậy! Tôi là đồ khốn kiếp. Chết tiệt! Tôi khốn kiếp đến nỗi nhìn thấy em bên người khác liền muốn phát điên lên. Tôi chính là bắt nạt em, tôi muốn bắt nạt em cả cuộc đời này. Đến khi tôi chết cũng muốn."
Hạ Nhi sửng sốt.
Ngay lập tức Khương Tình cúi người xuống, môi lại chuẩn xác vững vàng bao trùm lên môi cô, một tay chống bên ghế, nhốt cả người cô vào trong ngực, một tay mạnh bạo đưa tới trước ngực cô, cách lớp bra đen nắn bóp bầu ngực cô.
Khương Tình tàn nhẫn dữ dằn ngậm lấy môi cô, hôn mạnh bạo đến mức cánh môi cô sưng đỏ trằn trọc, trên người là một cỗ bạo ngược cùng tình ý như gió lớn thổi qua, triền miên vô tận.
Hạ Nhi phẫn nộ ngập trời, lại há miệng cắn xuống, lần này cô hạ thủ không chút lưu tình, lưỡi Khương Tình bị cô cắn đứt, mùi máu hoà lẫn với vị nước mắt mặn chát.
Sâu trong ánh mắt trong suốt của Khương Tình có một mảnh sương mù, đậm đặc đến không tan được, môi rời khỏi môi cô, khàn giọng mở miệng:
"Em có cắn chết tôi cũng vậy thôi."
Trong mắt Hạ Nhi đong đầy nước mắt, nghe vậy, lập tức khôi phục một tia rõ ràng, tức giận gầm lên:
"Bây giờ ngay cả thủ đoạn cưỡng ép người khác cô cũng dùng thành thục đến vậy sao?"
Tay Khương Tình vén mấy sợi tóc tán loạn rơi trước ngực cô, ánh mắt nâu sẫm ngưng tụ một mảnh ấm áp như mùa xuân, nói khẽ:
"Tôi trước giờ không thích cưỡng ép ai. Chỉ mỗi em."
Hạ Nhi muốn nói gì đó, lại ngậm miệng.
Khương Tình thông minh nhạy cảm đến cỡ nào, một vài cảm xúc rất nhỏ cô lộ ra ngoài, nữ nhân ấy liền bắt được trước tiên, biết rõ bản thân cô không thể tàn nhẫn tuyệt tình được, liền được nước lấn tới cưỡng ép cô phải thừa nhận cảm xúc của mình.
Cô chính là chưa buông được.
Cho dù lý trí điên cuồng bắt ép bản thân phải buông tay nữ nhân này. Nhưng cô vẫn không làm được.
Khương Tình nhìn sắc mặt cô biến ảo, không nói một tiếng, nhưng không bỏ sót nét mặt nào của cô, mí mắt rủ xuống, che giấu đi cảm xúc nào đó.
"Em đang nghĩ cái gì?"
Hạ Nhi há miệng muốn mắng, nhưng không đợi cô mở miệng, Khương Tình lập tức vươn tay che miệng cô lại, giọng nói ôn nhuận mang theo một tia bướng bỉnh, nhìn thẳng vào mắt cô trầm giọng:
"Em mắng tôi cũng vô ích. Tôi không buông tha em đâu."
Bốn mắt nhìn nhau, một đôi mắt nâu sẫm sâu thẳm lãnh đạm, một đôi mắt hổ phách nhạt đến gần như không nhìn ra màu sắc.
Hạ Nhi phẫn nộ dùng tay hất mạnh tay Khương Tình ra, rống lên:
"Khốn kiếp! Kẻ nói chia tay là cô. Muốn buông cũng là cô. Giờ phút này lại trở mặt. Cô xem tôi là cái gì? Hả? Là đồ chơi của cô sao? Là thứ cô tiện tay đùa giỡn sao?"
Dứt lời, Hạ Nhi xoay người lung tung bấm mở chốt, nhấc chân đạp mạnh cửa xe, giữ chặt vạt áo lao nhanh ra ngoài.
Khương Tình cứng đơ người.
Một loại cảm giác lạnh lẽo trống vắng lan tràn khắp cơ thể.
Khương Tình nhắm mắt lại, mặc cho ánh sáng lờ mờ trong xe bao phủ lấy ngọc nhan lãnh đạm trắng bệch như sương tuyết.
Vẫn không thể quay về sao?
Dù dùng mọi cách, dụng hết tâm lực nhưng vẫn chưa được sao?
Cửa tay lái bật mở, Lam Thất chui vào xe, nhìn vẻ mặt trắng nhợt cùng khoé môi đầy máu tươi của Khương Tình, trên người đang tỏa ra hơi thở xa cách lãnh đạm không cho phép tới gần.
Lam Thất không dấu vết hít sâu một hơi, nhẹ giọng:
"Hạ tiểu thư không tha thứ?"
Khương Tình đờ đẫn cúi đầu, nhìn bàn tay như ngọc đang run rẩy liên hồi, cười tự giễu thấp giọng:
"Mặc cho tôi bức bách đến mức khóc ra một trận, dùng biện pháp mạnh đánh thẳng vào tim cô ấy, ép buộc cô ấy không thể tránh né tôi, vẫn như cũ lạnh lùng không tha thứ. Ngàn sai vạn sai đều tại tôi cả. Tôi biết dùng cách gì giữ lại cô ấy bây giờ?"