Mục lục
Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bối Lạc sững người, còn chưa kịp giải thích, Hạ Nhi đã tức giận kéo Bối Lạc cùng nhau bê ly cocktail đi tới, ngồi thẳng đối diện Hương Vũ, nghiêng đầu dựa vào sofa, liếc nhìn Hương Vũ nhưng không nói gì.



Hương Vũ đang chậm rãi uống rượu, vừa thấy người đến liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt không chút biểu cảm khác lạ.



Khương Ngọc nhìn Hạ Nhi, sau đó lại quay đầu đi.



Ngược lại, An Tranh ngồi bên cạnh vừa thấy hai người liền lên tiếng:



"Hạ Nhi? Bối Lạc? Hai người..."



Hạ Nhi vừa đến cũng nhận ra còn có cả An Tranh và Khương Ngọc, cô cười khẩy, uống rượu rồi nói:



"Trùng hợp thật, ba người cũng đến đây uống rượu sao?"



Khương Ngọc nghe thấy, không đợi An Tranh tiếp lời đã nói:



"Tiểu công chúa, bộ dạng như đi hỏi tội của em như vậy là sao đây?"



Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh:



"Khương bại hoại, em không nhắc đến chuyện hôm nay xảy ra với Lương Hạ, không có nghĩa là em tha cho chị, chị cứ ở yên đó đi. Em sẽ tính sổ với chị sau."



Dứt lời, Hạ Nhi quay sang Hương Vũ, lại liếc nhìn nữ nhân ngồi bên cạnh Hương Vũ từ đầu tới chân, lạnh giọng hỏi:



"Nữ nhân ở cạnh cô là ai vậy? Hương tiểu thư?"



Hương Vũ liếc nhìn Bối Lạc đang ngồi bên cạnh Hạ Nhi, một tay siết lấy eo Lưu Anh, khiến thân thể Lưu Anh càng dính sát vào người mình, giọng nói trầm trầm nhẹ như mây:



"Đây là Lưu Anh, bạn gái hiện tại của tôi."



Hạ Nhi nghe thấy liền sửng sốt.



Bối Lạc ngẩng đầu lên, nhưng không nói gì.



Vốn kể từ ngày ấy, cô và Hương Vũ đã không còn nói với nhau thêm một lời nào nữa, cho dù có nói, giữa hai người cũng chỉ còn là những lời mỉa mai khiêu khích, đã thật sự ai đi đường nấy rồi.



Thế nhưng Bối Lạc chưa từng nghĩ Hương Vũ sẽ thẳng thừng trở mặt nói thẳng thừng việc bản thân có bạn gái mới trước mặt cô như vậy, làm vậy hệt như đang tát vào mặt cô.



Tuy rằng không hề dễ chịu khi nhìn thấy cảnh này, nhưng cả đời này cô đã định sẵn không thể mang lại hạnh phúc cho Hương Vũ, thế nên hy vọng có ai đó có thể thay cô mang cho Hương Vũ hạnh phúc mỹ mãn, dù là ai cũng được.



Mối quan hệ giữa cô và Hương Vũ hiện tại rất kì lạ, nó cứ thế duy trì, tốt cũng không phải mà tệ thì chưa đến, giống như bây giờ đây.



Hạ Nhi nghe Hương Vũ thừa nhận nữ nhân bên cạnh là bạn gái của mình, cô vừa định làm ra lẽ, Bối Lạc bỗng đưa tay kéo cô lại, rượu vào lời ra, Bối Lạc không giận mà đặt chiếc ly bên miệng, nhìn Hương Vũ cười nói:



"Bạn gái cậu rất xinh đẹp."



Bối Lạc không tiếc lời khen ngợi, càng làm cho nụ cười trên môi Lưu Anh ngồi bên cạnh Hương Vũ thêm phần rực rỡ.



Lưu Anh cũng cười, gương mặt ửng hồng, chìa tay ra với Bối Lạc, nhẹ giọng hoà nhã:



"Tôi là Lưu Anh, rất vui được gặp cô. Bạn của Vũ ai nấy đều xinh đẹp như hoa."



Bối Lạc chỉ cười nhạt, không đưa tay ra bắt lấy.



Lưu Anh hơi ngượng ngùng, có chút khó xử thu tay về.



Hương Vũ ngồi bên cạnh không nói gì, vẫn uống rượu rồi tiện tay với thêm một cốc nữa, chỉ cảm thấy loại rượu ở đây càng uống càng tỉnh táo, khoé môi lạnh nhạt cứ cười mãi, cười mãi, cười đến đỏ cả mắt mà vẫn cười, ngón tay đột nhiên nâng nhẹ cằm Lưu Anh, giọng nói rất trầm:



"Đúng vậy, bạn của tôi trước giờ đều rất xinh đẹp. Nhưng hiện tại trong mắt tôi, chị là xinh đẹp nhất."



Lưu Anh đỏ mặt, lắc lư ghé sát lại gần Hương Vũ, dựa thẳng đầu vào vai, lẩm bẩm:



"Đáng ghét."



Hương Vũ cười đùa: "Đáng ghét thật sao?"



Lưu Anh ngẩng mặt lên, cười hì hì:



"Không, Vũ rất đáng yêu a"



Ngay lúc này, Hạ Nhi bỗng đứng phắt dậy, giật lấy chiếc ly trong tay Hương Vũ:



"Cậu thay lòng đổi dạ nhanh như vậy sao? Tình cảm bao nhiêu năm dễ dàng vứt đi như vậy à?"



Hương Vũ sắc mặt vẫn bình tĩnh, không nói một lời.



Hạ Nhi không đợi được câu trả lời, cô tức giận kéo Bối Lạc đứng dậy, lúc rời đi còn để lại một câu:



"Hương Vũ, đừng để bản thân sau này phải hối hận."



Hạ Nhi và Bối Lạc đi rồi, An Tranh mới bình tĩnh mở miệng hỏi:



"Cách thăm dò của cậu là mượn một người khác để cô ấy ghen tuông? Cậu không thấy ấu trĩ à?"



Hương Vũ cầm chặt chiếc ly, nhìn chằm chằm An Tranh, nói với vẻ thiếu kiên nhẫn:



"Tôi làm gì, không liên quan đến cậu."



Trở về phòng bao, Bối Lạc có lẽ uống say thật rồi, những chuyện bình thường không thích nhắc và không thích nói tới đều dốc hết ra:



"Tôi và Hương Vũ đã chấm dứt rồi, muốn theo ai, ngủ với ai, chẳng còn liên quan đến tôi nữa."



Dứt lời liền nhấp một ngụm rượu, cảm giác cay xè đốt cháy cổ họng, ánh mắt cô dừng lại trên người Hạ Nhi.



Hạ nhi ngồi trong bóng tối, gương mặt xinh đẹp như một thiên sứ, Bối Lạc vẫn biết mình tới cuối cùng vẫn không so được với Hạ Nhi.



Hạ Nhi có một nét đẹp trời sinh, dù khóc hay cười đều khiến người ta không thể quay đi, hơn nữa còn nghĩa khí với bạn bè. Một người con gái tuyệt mỹ gần như là đứa con cưng của Thượng đế.



Gia cảnh thì sao chứ? Thiên kim hào môn nhất đẳng, bên cạnh còn có một nữ nhân xuất sắc hoàn mỹ quyết không chia không lìa.



Bối Lạc cụp mắt xuống, uống rượu, khóe mắt bỗng đỏ ửng.



Ngón tay ngọc ngà của Hạ Nhi đặt lên mặt Bối Lạc, nhẹ nâng lên:



"Bối Lạc, cậu và Hương Vũ có chuyện gì? Sao hai người lại..."



Bối Lạc cười khẩy, lắc đầu, uể oải dựa vào ghế sofa, lắc lắc ly rượu trong tay, khẽ lẩm bẩm:



"Tớ chỉ là trả cậu ấy về với tự do thôi."



Có tiếng nhạc át đi tiếng nói của Bối Lạc, Hạ Nhi không nghe rõ Bối Lạc nói gì nhưng nhìn khẩu hình miệng cũng đoán được nội dung.



Cô trầm mặc, rồi mỉm cười ngay lập tức:



"Nếu đã như vậy, tôi tôn trọng quyết định của cậu."



Thấy Bối Lạc cười nhạt uống cạn rượu trong ly, sau đó lại bê thêm một cốc cocktail lên, Hạ Nhi bèn giật lại, để qua một bên, nhìn cô:



"Nhưng không phải để cậu cứ tự hành hạ mình như thế."



"Cậu cứ khéo lo." Bối Lạc cười khẽ, sau đó lại thấp giọng: "Tớ giải thoát cho Hương Vũ, cũng là giải thoát cho chính mình."



Mấy ly cocktail trôi xuống bụng, cảm xúc của Bối Lạc vẫn được chôn sâu sau nụ cười mỉm.



Hạ Nhi không ngăn cản Bối Lạc uống rượu, mặc dù không muốn cô uống tiếp nữa nhưng vẫn nhạy cảm phát hiện ra thi thoảng Bối Lạc hơi nhíu mày và vẻ mỏi mệt nơi khóe mắt.



Lương Hạ ngồi bên cạnh chỉ nhìn chằm chằm Bối Lạc như thế, không nói câu gì.



Bối Lạc giơ tay về phía Hạ Nhi, cười rạng rỡ:



"Đến, uống với tôi một ly."



Bối Lạc đưa một ly cocktail cho Hạ Nhi, cô đón lấy, ngửa cổ uống cạn.



Lương Hạ ngồi bên cạnh lắc đầu ngao ngán, giơ tay giữ lấy ly rượu trên tay Hạ Nhi, vẻ mặt cực kỳ không vui, hạ giọng nói:



"Tuy tửu lượng của cậu đã cải thiện rồi, nhưng cũng đừng uống như thế."



Câu này khiến Hạ Nhi cười phá lên, giơ tay véo má Lương Hạ một cái rồi nói:



"Cậu đúng là một tiểu khả ái của tớ."



Sau đó, Hạ Nhi gỡ tay Lương Hạ ra nhưng cuối cùng vẫn nhấp một ngụm lớn.



Bối Lạc ngồi bên cạnh thấy vậy liền nhìn cô, một lúc sau nói:



"Hai người tình cảm thật tốt."



Hạ Nhi bật cười, khẽ nói:



"Tuy không cùng nhau lớn lên, nhưng tớ cũng xem như đã chứng kiến Lương Hạ từ một cô bé nghịch ngợm trở thành một cô thiếu nữ xinh xắn, tình cảm tất nhiên phải tốt."



Lương Hạ cười khẽ.



Hạ Nhi uống hết ly cocktail, cô đặt cốc xuống, hai tay ôm mặt Lương Hạ, cười nói:



"Cậu là tâm can bảo bối của tớ. Ai dám ức hiếp cậu, tớ sẽ treo cổ kẻ đó lên. Hiểu chưa?"



"Tớ biết rồi." Giọng Lương Hạ hơi nghẹn lại nhưng có tiếng nhạc nên cũng chẳng nghe được gì.



Lương Hạ cứ thế giơ tay nắm lấy tay Hạ Nhi rồi siết chặt, không buông ra nữa, thở dài:



"Cuộc đời tớ, tốt đẹp nhất chính là có cậu làm bạn tốt. Hạ Nhi."



Hạ Nhi nghe thấy vậy, tươi cười rút tay về, xua tay về phía Lương Hạ, nói:



"Cậu vì tớ mà nhường nhịn đủ điều, lúc xưa cậu rõ ràng thích Khương Tình như thế, cũng vì tớ mà buông tay từ bỏ. Cái gì cậu cũng nhường cho tớ, nghĩ cho tớ. Lương Hạ, tớ có cậu là bạn, thật tốt."



Lương Hạ còn định nói gì thì Hạ Nhi lại đưa tay ra đưa lên môi suỵt một tiếng:



"Đừng cãi, giữa tớ và cậu không có khoảng cách, vì thế đừng câu nệ như vậy."



Uống rượu là cách để giải tỏa tâm trạng, thế nên khi tâm trạng bộc phát, Lương Hạ cũng liều mình, hoàn toàn trở thành một nữ nhân tuỳ ý, cũng cứ thế uống cùng Bối Lạc và Hạ Nhi tới khi đầu óc choáng váng, nặng nề.



Tới hơn một giờ sáng, ba người mới lảo đảo từ trong quán bar đi ra, chiếc xe sang trọng của Hạ Nhi đã đợi sẵn trước cửa.



Lam Thất vừa trông thấy Hạ Nhi đỡ Lương Hạ và Bối Lạc đi ra liền nhíu mày.



Bối Lạc say rượu không thể lái xe, nên Hạ Nhi muốn thuê tài xế cho cô, thế nhưng Bối Lạc nhất quyết không chịu tách ra, bám chặt lấy cô và Lương Hạ, nói gì cũng không muốn về nhà.



Hạ Nhi hết cách, đành đỡ Bối Lạc lên xe mình, đặt cô ngồi ngay ngắn trên ghế phụ.



Bối Lạc say khướt rồi, nằm bò lên cửa xe nhìn Hạ Nhi như một đứa trẻ lạc đường, gào lên với cô:



"Tớ không muốn về nhà! Về đó cô đơn lắm, không muốn về!"



Hạ Nhi thân thể đã bắt đầu nghiêng ngả, một bên vẫn dìu Lương Hạ, muốn đưa Lương Hạ lên ghế sau, lại nghe thấy Lương Hạ ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, cũng cứ ầm ĩ không muốn về nhà theo Bối Lạc:



"Tớ cũng không về! Uống nữa! Nữa đi."



Đầu lưỡi Lương Hạ hơi nghẹn ngào, gào toáng hết cả lên.



Hạ Nhi cố giữ chút thanh tỉnh, nhưng thật ra cũng đã say rồi, sắc mặt nhợt nhạt hơn lúc trước, nhất là dưới nền tóc nâu nhạt, ánh đèn đường hắt vào con ngươi màu hổ phách đẹp như những ánh sao mơ màng, lấp lánh.



Hạ Nhi choáng váng nhưng chưa đến mức nói năng lộn xộn:



"Tôi đưa hai người đi dạo một chút, tiện thể mua đồ giải rượu cho hai người."



Lương Hạ lúc này lại không chịu vào xe, đẩy Hạ Nhi một cái rồi lại loạng choạng đi tiếp vào quán bar.



Hạ Nhi nhìn thấy, bất đắc dĩ đành đi theo, chỉ sợ Lương Hạ bất cẩn vấp ngã.



Lương Hạ say khướt nên đi đứng loạng choạng, cứ đi từ đường bên này qua đường bên kia như một cái bóng thê lương. Cuối cùng Lương Hạ từ từ ngồi sụp xuống, vùi sâu mặt vào đầu gối.



Hạ Nhi kinh hoảng tiến tới, giơ tay kéo cô lên, bỗng thấy bả vai Lương Hạ run run, Hạ Nhi có chút kinh ngạc, vội ngồi xuống, thấp giọng:



"Tiểu Hạ!!"



Lương Hạ không đáp lại, vẫn chỉ cúi gằm.



Hạ Nhi nghe thấy thanh âm nấc nghẹn, vội vàng cưỡng ép nâng mặt Lương Hạ lên, ngay lập tức sửng sốt.



Lương Hạ khóc, nước mắt đầm đìa gương mặt, không nói gì.



Hạ Nhi vội kéo Lương Hạ dậy, giơ tay lau nước mắt của cô rồi hỏi khẽ:



"Sao vậy?"



Lương Hạ ngước mắt lên, mơ hồ nhìn về phía xa, Hạ Nhi cũng xoay đầu nhìn về hướng đó.



Là Khương Ngọc.



Quá khứ đã qua, cho dù dùng hiện tại để bù đắp, thế nhưng chỉ cần nhìn về lại quá khứ, trái tim lại vụn vỡ, không biết nên khóc hay cười.



Khương Ngọc từng bước đi đến, khuôn mặt vẫn bình thản, nhìn Lương Hạ đau lòng khóc lóc mà trái tim vỡ nát.



"Tiểu Hạ."



Giọng nói của Khương Ngọc vẫn trầm ấm, êm tai, nghe qua giống như dù ngoài kia sấm chớp đùng đoàng, âm thanh đó vẫn trong vắt như trăng thanh gió mát.



Thấy Lương Hạ mãi không có phản ứng gì, Khương Ngọc nhìn thẳng vào mặt cô, cất giọng ôn hòa:



"Lại đây."



Lương Hạ chỉ cảm thấy trái tim đang đập thình thịch, điên cuồng, dường như sống lại trong khoảnh khắc.



Ánh mắt kia nhẹ nhàng như giọng nói, vẫn là nữ nhân dịu dàng với cô như mọi khi.



Từng bước chậm rãi đến bên cạnh Lương Hạ, Khương Ngọc bất giác kéo cô vào lòng, mặc cô nức nở như một đứa trẻ.



Chiếc xe kia vẫn dừng ở bên cạnh, cửa xe mở ra, gió đêm từ từ thổi vào.



Bối Lạc nằm bò trên cửa xe, mơ màng nhìn Lương Hạ và Khương Ngọc.



Hạ Nhi cũng thế, gần như sửng sốt vì cảnh tượng đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK