Hàn Tịch đã từng nhìn thấy dáng vẻ hoang mang bất an của cô, nhưng một lần nữa nhìn thấy vẻ mặt muốn sống không được muốn chết không xong kia, cũng giống như tối nay vậy, trái tim Hàn Tịch đau thắt lại, không kìm được đẩy cửa bước xuống, chạy vội tới kéo cô vào lòng mình:
"Xin em đấy! Đừng làm đau mình nữa."
Ngữ khí dịu dàng của Hàn Tịch vẫn không thể vỗ về trái tim đang đau đến chết lặng, không biết đã rơi vỡ về nơi nào của cô, ngược lại càng khiến cảm xúc của cô thêm xáo động, bật cười khẽ trong làn nước mắt mông lung, cánh môi bị cô cắn rách tứa máu diễm lệ tựa màu hoa tường vi xinh đẹp.
"Đau? Hàn Tịch! Tôi chả còn thấy đau nữa."
Giọng nói nhẹ bẫng lại tràn đầy mệt mỏi, tựa hồ chút lý trí còn sót lại đã chết chìm và tan biến sạch sẽ rồi.
Một giọt nước mắt vẫn còn đung đưa trên khóe mắt, sống chết không chịu rơi xuống.
"Hàn Tịch! Về thôi." Giọng cô thanh nhã lãnh đạm.
Khẽ đưa tay đẩy Hàn Tịch ra, cô chậm rãi bước tới cửa xe.
Cửa kính xe bị những bông tuyết bay rợp trời làm mờ tầm mắt.
Cả thành phố S giống như khoác lên mình bộ áo tang, mái hiên của những cửa hiệu lấp lánh ánh đèn cũng đã đổi màu.
Những con đường dài không nhìn thấy tận cùng kia cũng được nhuộm một lớp sương trắng.
Hạ Nhi vô cùng yên tĩnh, chỉ có hơi thở mỏng manh là minh chứng cho sự tồn tại của cô, u tĩnh như đóa hoa lan dưới đáy vực sâu thẳm.
Một lúc lâu sau cô khẽ ngước mắt nhìn Hàn Tịch qua kính chiếu hậu, thấp giọng:
"Ngày mai tôi sẽ đến Trầm thị."
Hàn Tịch trầm mặc một chút, gật nhẹ đầu.
____
_________
Trầm thị.
Hạ Nhi đang ngã đầu trên ghế sofa, một cuốn tài liệu che lấp lên mặt, mái tóc nâu dài xoã lung tung rơi rớt xuống mặt sàn, theo làn gió lạnh buốt ngoài cửa sổ mà quét nhẹ bay bay, toàn thân tư thái vô cùng biếng nhác, một tay buông thõng bên ghế, chân vắt vào nhau gác lên tay vịn của sofa, vừa tuỳ ý vừa bất nhã.
Hàn Tịch bước vào phòng, liếc nhìn cô liền thở dài đi tới, bàn tay đưa ra cầm lấy cuốn tài liệu đang che khuất mặt cô, tay còn lại muốn nắm lấy tay cô, lại bị cô không dấu vết hất ra.
Cô tự mình chống tay ngồi dậy, có chút khiếm nhã dựa tay lên thành ghế sofa nghiêng đầu nhìn Hàn Tịch, trầm giọng:
"Tôi lấy Lệ Nhân Ngư về rồi, những chuyện phía sau điều tra thế nào?"
Hàn Tịch cúi đầu, một lát sau lại ngước mắt nhìn cô, mở miệng:
"Chuyện về Lệ Nhân Ngư, có lẽ nên để người thích hợp nhất nói với cô."
Hạ Nhi hơi sửng sốt, đang khó hiểu câu nói đó của Hàn Tịch, đã thấy nữ nhân ấy xoay người đi tới cửa, mở ra.
Bên ngoài liền có người mang theo tiếng bước chân chậm rãi tao nhã đi vào.
Nữ nhân trang lệ sang trọng, một thân hoa phục thanh nhã như quý tộc, mái tóc được vấn lên để lộ cần cổ đã có chút dấu vết tuổi tác, khuôn mặt mỹ lệ như ráng chiều, tay cầm một đôi găng màu trắng, trang điểm đơn giản hời hợt lại làm vẻ đẹp trên người trở nên nhu hoà mượt mà, bàn tay đưa lên gỡ cặp mắt kính râm màu nâu xuống, lộ ra đôi mắt hổ phách cực kì giống màu mắt của cô.
"Trầm chủ tịch!"
Hạ Nhi bật thốt, không tin vào mắt mình.
"Chào con! Nhìn xem cháu gái của ta. Sao lại mang bộ dạng uể oải chán chường thế này?"
Ngữ điệu Trầm Yên Nhiên vẫn ngọt ngào và hiền hoà như ban đầu.
Hạ Nhi đứng phắt dậy, đột ngột lao tới.
Trầm Yên Nhiên cười khẽ, dang tay ra đón lấy cô, vừa ôm vừa vỗ về mái tóc nâu dài sau lưng cô, dịu dàng tinh tế, nhẹ nhàng như lông vũ mềm mại lất phất.
"Xem nào! Ta trở về con không vui sao?" Giọng Trầm Yên Nhiên pha chút yêu chiều cùng đùa cợt.
Hạ Nhi vùi đầu vào cổ Trầm Yên Nhiên, nhẹ lắc đầu liên tục, chọc cho Trầm Yên Nhiên bật cười không ngừng.
___
_______
Sau khi đặt đôi găng tay trên bàn, Trầm Yên Nhiên ngồi ghế sofa đối diện cô, hơi liếc mắt nhìn Hàn Tịch đang đứng bên cạnh ghế cúi đầu cung kính, vẻ mặt có chút trầm trọng.
Hạ Nhi nhìn Trầm Yên Nhiên, cô phát hiện trong đôi mắt bà ấy có chút ngập ngừng, giống như cất dấu bí mật nào đó rất lớn, không biết có nên nói cho cô biết không.
"Bà nói đi! Đừng yên lặng nữa."
Trầm Yên Nhiên buông một tiếng thở dài nặng nề, lẩm bẩm:
"Ta cũng không biết phải kể lại từ đâu."
Dứt lời lại cúi đầu nhìn mặt dây chuyền Lệ Nhân Ngư trong tay mình, một đôi mắt đẹp nhấp nháy có thể ẩn chứa cả một dãi ngân hà rộng lớn, tựa như hoài niệm, lại tựa như đau thương.
Trầm Yên Nhiên bỗng ngước nhìn cô, trầm giọng hỏi:
"Hạ Nhi! Con và Khương Tình thế nào rồi?"
Hạ Nhi hơi biến sắc, trái tim vì câu hỏi đó mà lại âm ỉ đau, trên môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, thấp giọng:
"Chúng con đã huỷ hôn."
Trầm Yên Nhiên gật nhẹ đầu, tựa hồ như xác nhận được chuyện gì đó, từ tốn nhỏ giọng nói:
"Lệ Nhân Ngư không chỉ có một cái, nó là một cặp gồm sợi dây này, cùng một chiếc nhẫn nữa. Có lẽ hiện tại chiếc nhẫn đó đang ở trên tay Dung Lạc."
Hạ Nhi nghe thấy liền nhíu mày, khó hiểu hỏi lại:
"Dung Lạc?"
Trầm Yên Nhiên lại thở dài nặng nề, trầm trọng chậm rãi nói tiếp:
"Chuyện đó phải kể tới mối quan hệ giữa Trầm gia và Cố gia. Hai gia tộc lúc xưa có một mối ràng buộc không thể đứt được. Con không thấy lạ rằng tại sao Trầm gia chúng ta lại đến nước A sao? Hạ Nhi! Lúc xưa người gánh vác trách nhiệm phải gả vào Cố gia là bà nội con — tức là chị ruột của ta. Và người nắm giữ giao ước là ông ngoại của Dung Lạc — Cố Liên Thành. Nhưng vì sự mất tích của chị ấy, dẫn đến một hồi loạn lạc."
Tin tức bùng nổ quá đột ngột, khiến Hạ Nhi sửng sốt, đôi mắt hổ phách kinh ngạc ngước nhìn Trầm Yên Nhiên, tay cô run lên, có một dự cảm chẳng lành len lỏi vào tim.
Trầm Yên Nhiên nhìn cô, đôi mắt như trải qua mọi sự đau thương, xoáy sâu trong đôi mắt cô, không còn vẻ thoải mái ban nãy, thậm chí còn có phần nặng nề, trầm giọng:
"Cố gia và Trầm gia có một giao ước bí mật truyền đời rất lâu năm, vị gia chủ của Cố gia phải cưới thiên kim tiểu thư của Trầm gia. Chỉ vì chị ta mất tích, hôn ước hai nhà trì hoãn đến tận bây giờ. Sự mất tích của chị ta là một ẩn số, dẫn đến sự suy tàn của Trầm gia sau đó. Cố gia và Trầm gia — hai đại thế gia lớn nhất nước S suy vong một cách không thể tin nổi, khi ấy ta phải điều tra rất lâu, hiện giờ đã có manh mối."
So với sự ôn hòa nhẹ nhàng lúc nãy khi chào đón cô, sắc mặt Trầm Yên Nhiên lúc này không được tốt cho lắm, tiếp tục rành mạch nói:
"Thời điểm đó Khương gia có một vị gia chủ — Khương Cổ Phong, ông ta đa tài tuyệt diễm, nhưng vô cùng dã tâm, một lòng muốn đưa Khương gia lên vị trí đỉnh cao của các đại gia tộc. Cố gia sừng sững không ngã, như một ngọn núi lớn đè ép trên đầu ông ta. Hai nhà Trầm - Cố lại có sự gắn kết vững như bàn thạch. Cố gia thịnh thì Trầm gia thịnh, Cố gia suy — Trầm gia cũng suy. Vì thế muốn nhổ bỏ Cố gia, ba gia tộc Khương — Lam — Nam Cung đã hợp sức lại ra tay từ Trầm gia yếu thế hơn."
Trầm Yên Nhiên bình thản nhìn cô, tiếp tục nói rành mạch từng câu từng chữ:
"Sau khi chị gái ta mất tích, Cố Liên Thành lúc đó là thiếu gia — người thừa kế duy nhất đời sau của gia tộc họ Cố, cưới một vị thiên kim họ Lăng — Lăng Uyển. Nhưng sau khi sinh ra Cố Mị Yên thì Lăng Uyển hương tiêu ngọc vẫn, lúc đó Nam Cung gia có một vị tiểu thư tuyệt sắc, phong tư trang nhã lại diễm lệ vô song — Nam Cung Nguyệt, ngay lập tức được gả vào Cố gia."
Một khoảng lặng cứ xuất hiện giữa hai người, những tia sáng đan xen lẫn lộn lên khuôn mặt cả hai.
Hạ Nhi nhớ đến Lăng gia ở Kiền Thành.
Gương mặt cô trắng bệch, ánh lên trong quầng sáng chỉ thấy ngàn vạn đau khổ, đến nỗi Trầm Yên Nhiên nhìn cũng thấy đành lòng chẳng đặng.
Rất lâu sau, Hạ Nhi mới lên tiếng, giọng rất thấp:
"Ý bà là... Nam Cung Nguyệt là con cờ của hai thế gia Khương - Lam?"
Trầm Yên Nhiên nhìn vẻ mặt không chút huyết sắc của cô, giong trầm trọng:
"Không sai. Nam Cung Nguyệt là sự sắp xếp của ba gia tộc kia, nhằm trừ bỏ Cố gia từ bên trong. Chị gái ta chỉ là một chướng ngại cản đường ba gia tộc muốn lật đổ Cố gia, vậy nên — phải biến mất. Thậm chí ta còn có nghi ngờ rằng, cái chết của Lăng Uyển không đơn giản."
Sắc mặt Hạ Nhi nháy mắt trở nên nặng nề, ngón tay phải dùng hết sức mới có thể cử động được, cô siết chặt lấy tay mình, lòng bàn tay ban nãy vẫn còn nóng hổi, bây giờ đang lạnh ngắt dần đi.
Trầm Yên Nhiên liếc nhìn cô, khuôn mặt già nua nhuốm màu mỏi mệt, thở dài tiếp tục nói:
"Hai gia tộc Khương — Lam lúc xưa cũng là hai gia tộc mạnh mẽ không kém Trầm gia và Cố gia, nhưng một núi không thể có hai vua, con hiểu ý ta chứ? Sự mất tích dẫn đến lưu lạc của chị gái ta có sự giúp sức của Khương gia. Và những năm thế lực Cố gia cùng Trầm gia bị thâu tóm, Khương gia là gia tộc nắm nhiều lợi thế nhất. Một đường bước lên đỉnh vinh quang trở thành đại gia tộc mạnh nhất nước S. Cố gia là một ngọn núi lớn đến cỡ nào, lại bị lụi bại thê thảm, tới gốc rễ cũng không còn. Không — hiện tại còn mỗi Dung Lạc."
Hạ Nhi trầm mặc, một nỗi sợ hãi chạy dọc trong cốt tủy cô, giống như có ngàn vạn những sợi tơ mảnh khống chế ngũ tạng và xương cốt của cô, khiến cô đau đớn lan tràn khắp cơ thể.
Giọng Trầm Yên Nhiên vẫn nặng nề, xen lẫn một chút bi thương:
"Chị gái ta phúc lớn mạng lớn, lưu lạc đến Dung gia rồi gả cho Hạ Minh — ông nội con. Xem như là một đoạn lương duyên tốt. Thế nhưng sự suy vong của Trầm gia và Cố gia, cùng cái chết của mẹ ta — không tránh khỏi có quan hệ lớn tới Khương gia."
Lồng ngực Hạ Nhi như bị xé tan, nỗi đau không thể trào ra một cách thoải mái, bị kìm nén bí bức đến phát điên, răng cắn lấy môi, nước mắt lăn xuống lúc nào không hay, muốn nuốt xuống mọi sự đắng chát của nước mắt nhưng cũng lực bất tòng tâm, cô cúi người tựa đầu lên hai tay mình.
Giọng nói ôn tồn của Trầm Yên Nhiên vang lên bên tai mạch lạc như vậy, cô lại hầu như không thể nghe thấy, hoặc là... cô không muốn tiếp tục nghe nữa.
Trầm Yên Nhiên nhìn cô, khuôn mặt trở nên nghiêm túc lại nặng nề, tiếp tục mở miệng:
"Và còn một việc nữa. Chuyện của ba mẹ con — Dương Tuyết Hy và Hạ Thừa."
Hạ Nhi nghe thấy liền run lên, khớp tay nắm chặt tay mình, trái tim đau đớn tưởng như chết, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, cô ngẩng đầu lên nhìn Trầm Yên Nhiên, vẻ mặt dường như đã trở nên trắng nhợt như giấy, ánh mắt hổ phách đỏ rực.
Giống như van nài, lại như khẩn cầu Trầm Yên Nhiên đừng nói nữa.
Trầm Yên Nhiên lại không buông tha cô, hơi cúi đầu xuống, tựa hồ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng mạch lạc:
"Như con biết rõ — Bối gia là gia tộc từng nằm dưới sự chi phối của Khương gia, đúng không? Nam Cung Nguyệt sau khi nắm quyền của Cố gia, lại tình cờ biết được Lệ Nhân Ngư đang nằm trong tay chị gái ta, nhận ra thân phận của chị ấy, nên đã để Khương gia mở đường cho một nữ nhân tới tiếp cận Hạ gia."
Lời nói nhẹ như gió nhẹ mưa bay nhưng sức mạnh trong từng câu nói thì như từng lưỡi dao, quét qua xương sống Hạ Nhi, vừa tàn bạo vừa mạnh mẽ, đâm nát cả tâm hồn vốn dĩ đang vỡ vụn của cô.
Trầm Yên Nhiên lại trầm giọng:
"Khi đó Nhạc Kỷ Đồng là người thân thuộc nhất với con dâu Hạ gia — Dương Tuyết Hy, một người thích hợp nhất để làm điều đó, dưới sự đồng ý của Khương gia — Nhạc Kỷ Đồng thành công gả vào Bối gia. Những chuyện sau đó Nhạc Kỷ Đồng làm gì thì ta vẫn chưa điều tra."
Hạ Nhi nhắm chặt hai mắt lại, bàn tay trắng nhợt nhạt run khe khẽ.
Cả người cô tỏa ra một sự lạnh lẽo, thậm chí còn buốt giá hơn cả ngày đông tuyết rơi ngoài kia, cổ họng tắc nghẹn lại, cái miệng như bị ai khâu vào không thể cử động được.
Trầm Yên Nhiên vươn tay đặt sợi dây chuyền mặt đá quý đang phát ra ánh sáng lạnh lẽo lên bàn, ngón tay đẩy nhẹ nó về phía cô, trầm giọng:
"Hạ Nhi! Hiện tại con là người thừa kế duy nhất còn sót lại của Trầm gia. Điều này có nghĩa là gì con hiểu không? Dung Lạc và con — có hôn ước với nhau."
Hạ Nhi ngồi thừ người trên ghế sofa, hạ tầm mắt nhìn mặt đá quý trước mặt, phản ứng đã bình tĩnh lại, chỉ lấy ngón tay trỏ vân vê vết máu trên lòng bàn tay, hết lần này đến lần khác, kể cả khi ngón tay đã đau rát cũng không dừng lại, trầm giọng:
"Con họ Hạ!"
Cho dù quá khứ cùng sự yên tĩnh của hiện tại lôi kéo lẫn nhau, tầng tầng lớp lớp những chuyện giữa quá khứ và hiện tại chất chồng hiện rõ trước mặt cô như từng cơn sóng biển.
Cho dù nó là lưỡi dao sắc nhọn, có thể cứa trái tim cô khiến nó chảy máu đầm đìa.
Trầm Yên Nhiên nhìn cô chằm chằm, dần dần đôi mắt nhuốm lạnh, bàn tay nhăn nheo trắng nõn run run, cố gắng khắc chế tâm tình kích động, gằn giọng từng tiếng:
"Trên người con không có huyết quản của Trầm gia sao? Con thay đổi được họ của mình, nhưng máu thịt trong huyết quản con thay đổi được sao? Trầm gia suy vong một phần không tránh khỏi liên can tới Khương gia và Lam gia. Còn chưa nhắc đến chuyện của Nhạc Kỷ Đồng. Con dám chắc mình chưa từng nghi ngờ tại sao từ nhỏ con đã phải chịu đựng ấm ức ghẻ lạnh như vậy chưa?"
Hạ Nhi trầm mặc, hạ tầm mắt nhìn tách trà trên bàn chưa hề được động vào một ngụm.
Khuôn mặt Trầm Yên Nhiên căng ra, đập bàn đứng dậy, quát thẳng vào mặt Hạ Nhi:
"Hạ Nhi! Họ nhổ bỏ tận gốc Trầm gia ta đến nỗi ra tay với gia đình của con đấy. Con tỉnh lại đi."
Hàn Tịch đứng bên cạnh lập tức đi tới, sợ Trầm Yên Nhiên nóng nảy ngất ngay tại chỗ, giọng mềm nhẹ khuyên nhủ:
"Trầm Chủ Tịch! Bà đừng nổi nóng. Hạ tiểu thư..."
Hạ Nhi cắt ngang lời Hàn Tịch, loạng choạng đứng dậy, nhìn Trầm Yên Nhiên run giọng gào thét trong giận dữ và phẫn nộ:
"Không đúng! Cái chết của ba con là tại Dương Tuyết Hy. Mẹ con bị điên. Không liên quan đến Khương gia."
Trầm Yên Nhiên duỗi tay đẩy Hàn Tịch ra, nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách đỏ bừng của cô, vốn dĩ đã tức giận, lại càng nộ khí xung thiên, trợn tròn hai mắt, tiếp tục quát:
"Hạ Nhi! Dương Tuyết Hy vì sao bị điên? Chuyện đó nếu con muốn biết có thể đi điều tra. Ta dám chắc con sẽ điều tra ra không ít chuyện Khương gia nhún tay vào phá hỏng Hạ gia."
Hạ Nhi lắc đầu, thân thể cô run lên, không để tâm tới giọng quát lạnh lùng của Trầm Yên Nhiên, môi lưỡi run lên bần bật theo tiếng nói uất nghẹn:
"Không phải như vậy. Ông nội Khương..."
Trầm Yên Nhiên trút hết mọi phẫn nộ, cõi lòng dường như vẫn chưa thể bình tĩnh hơn là bao, cười lạnh một tiếng, giọng nói nghe ra sự chế nhạo cùng chán ghét đến cực điểm:
"Hạ Nhi! Con muốn nói đến chuyện Khương Thời từng chấp nhận chuyện con gả vào Khương gia, đúng không?"
Hạ Nhi siết chặt nắm tay, trầm mặc không nói một lời.
Trầm Yên Nhiên bật cười, thanh âm trong trẻo nhưng vô hạn lạnh lùng, có chút cay nghiệt đắng chát, giọng ôn tồn lại chất chứa uy nghiêm cùng lãnh lệ:
"Một lão cáo già chỉ nhìn chăm chăm vào lợi ích. Ông ta muốn Hạ gia sau này cũng trở thành quyền lợi dưới tay mình. Nếu con gả vào Khương gia. Không phải người thừa kế của ông ta sẽ có trong tay quyền lực và sức mạnh không ai cản phá nổi địa vị sao? Vừa có Trầm gia, Hạ gia và cả Lam gia trong tay. Cả nước S này không phải đã trở thành địa bàn mà Khương gia có thể hô phong hoán vũ, một tay che trời?"
Sắc mặt Hạ Nhi sa sầm lại, lạnh ngắt tựa sương tuyết, trong đôi mắt hổ phách dường như cũng dâng lên một màn sương xám xịt như màu khói.
Cô không chịu nổi nữa, xoay người bỏ đi.
Bên tai cô chỉ còn văng vẳng lại những câu nói phẫn nộ và oán hận của Trầm Yên Nhiên vang lên sau lưng mình.
"Người họ Khương — tàn nhẫn máu lạnh, thủ đoạn tính kế người khác càng là trò giỏi hơn thầy. Khương Tình cũng không ngoại lệ. Cô ta khiến con cam tâm tình nguyện trở thành con mồi, tình nguyện sống, tình nguyện chết vì cô ta. Trở thành nữ nhân của cô ta chính là cách dễ dàng nhất để chiếm được tất cả."