Mục lục
Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Hạ và Hạ Nhi trò chuyện cũng rất lâu, đến khi chuẩn bị ra về, ngoài cửa hiệu quán cafe lại đột ngột xuất hiện một người.



Nữ nhân tươi trẻ, dáng hình vô cùng nóng bỏng, thanh mảnh, thon thả, chỗ nào cần gầy là gầy, cần nở nang là nở nang, dùng chữ "S" để hình dung là hoàn toàn chính xác.



Mái tóc màu hạt dẻ uốn nhẹ phần đuôi được thả tung, chiếc váy ôm sát người khoe đường cong khiêu gợi, một đôi chân trắng trẻo, bên dưới đi một đôi giày vừa nhỏ vừa nhọn, cao tới tầm năm, sáu phân.



Nữ nhân dùng kính mát che kín đôi mắt nhưng Hạ Nhi cảm thấy cô tuyệt đối đã từng quen biết người này.



Nữ nhân đứng ngoài cửa nhìn quanh một vòng, trông thấy cô và Lương Hạ liền bước đến.



Nữ nhân bộ dạng ngả ngớn ngồi xuống ghế bên cạnh Hạ Nhi, bật tay một cái, người phục vụ bèn đi tới rót rượu.



"Cô ngồi nhầm bàn rồi đấy."



Lương Hạ nhíu mày đứng dậy, chồm người tới gõ gõ lên mặt bàn, ngữ khí không chút khách khí:



"Có thấy chúng tôi đang ngồi đây không?"



Cô gái kia chỉ nhìn Lương Hạ cười lạnh một cái, không lên tiếng.



Hạ Nhi nhìn nữ nhân bình thản ngồi cạnh mình, sau đó đột nhiên bật cười.



Lương Hạ vô cùng bực mình, đang định đứng dậy kéo Hạ Nhi rời đi, liền trông thấy Hạ Nhi ra hiệu cô nàng ngồi xuống.



Hạ Nhi hắng giọng hỏi cô gái kia:



"Tôi tưởng cô chết rồi?"



Nói hết câu, Hạ Nhi ngước mắt lên nhìn nữ nhân trước mặt đang từ từ tháo kính râm xuống, cười như không cười:



"Dương Mẫn Hi."



Hạ Nhi nói xong câu đó vẫn nhìn Dương Mẫn Hi chằm chằm, ánh mắt sắc lẹm lại có thêm chút cao cao tại thượng.



Cuối cùng Dương Mẫn Hi không chịu nổi ánh mắt này của cô, tay đặt chiếc kính râm xuống bàn, lộ ra khuôn mặt có vài phần quen thuộc, ngữ khí mười phần chán ghét:



"Tôi đến để nói cho cô biết về chuyện của Dương Tuyết Hy, cô có muốn nghe không?"



Hạ Nhi bật cười, chống tay lên cằm nhìn Dương Mẫn Hi không chớp mắt:



"Tại sao bây giờ lại muốn nói cho tôi nghe? Vì Dương gia sao?



Nói xong, Hạ Nhi cúi đầu cười khúc khích:



"Cô biết tôi đang định ra tay với Dương gia à?"



Dương Mẫn Hi cắn môi, có chút phẫn nộ, nhưng vẻ mặt đã ngầm thừa nhận điều đó.



Hạ Nhi nhướng mày, tiếp tục nói:



"Chuyện quá khứ giữa Nhạc Kỷ Đồng và Dương Tuyết Hy. Nếu tôi muốn điều tra ra thì rất dễ, không phiền tới cô phải kể cho tôi nghe."



Dương Mẫn Hi bỗng nhếch môi cười âm trầm lạnh lẽo:



"Ngay cả sự thật về cái chết của ba cô, cũng không muốn nghe sao?"



Hạ Nhi trầm mặc, ánh mắt lạnh lẽo như sương tuyết nhìn Dương Mẫn Hi.



"Vậy được rồi. Mời Dương tiểu thư."



__________



Sau khi Dương Mẫn Hi rời đi, Lương Hạ quay đầu nhìn Hạ Nhi, cẩn trọng từng chút hỏi:



"Chuyện này... cô ta nói toàn bộ đều là thật sao?"



Hạ Nhi hạ tầm mắt, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, cười lạnh:



"Tám, chín phần là thật. Chuyện này tớ đã biết trước, cũng đoán ra từ lâu rồi, những điều cô ta nói chỉ giúp tớ xác nhận mức độ chính xác thôi."



Lương Hạ bỗng cúi đầu, trầm mặc.



Ngay lúc này, Hạ Nhi ngẩng đầu lên, sau đó đứng bật dậy, nói với Lương Hạ:



"Được rồi, tranh thủ lúc còn sớm, tớ dẫn cậu đi mua vài món đồ để diện đến bữa tiệc tối nay."



Lương Hạ sửng sốt ngẩng đầu lên.



Hạ Nhi vòng tới nắm lấy cổ tay Lương Hạ, kéo cô ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói:



"Tớ sẽ giúp cậu làm loá mắt mấy kẻ có ý đồ xấu với Khương Ngọc."



_____



Ngay dưới chân khách sạn JT nổi tiếng nhất nước, chính là trung tâm thương mại S, kéo dài từ tầng 1 lên đến tầng 5, các thương hiệu đỉnh cao của thế giới và rất nhiều gian hàng của các nhà thiết kế nổi danh đều tụ họp lại ở nơi này.



Hạ Nhi kéo Lương Hạ vào một cửa hàng thời trang đẳng cấp, lần lượt đẩy cô nàng vào phòng thử đồ thay hết lễ phục này sang lễ phục khác.



"Lương Hạ à, cậu đúng là đang ở cái tuổi đẹp nhất đời người, nhưng đừng mãi mặc những bộ váy cổ hủ này được không?"



Nói hết câu, Hạ Nhi búng tay gọi nhân viên, bảo mang tới một loạt mẫu lễ phục gợi cảm, cũng không kém phần thanh lịch sang trọng, vô cùng quý phái.



Lương Hạ vô cùng nhu thuận, theo lời Hạ Nhi thay hết bộ này đến bộ kia.



Sau khi mở cửa phòng thử đồ, Lương Hạ trong bộ váy bó sát đính đá quý cực kỳ sang trọng, màu sắc trang nhã thanh lịch, xoay nhẹ một vòng, cười tươi hỏi:



"Cậu thấy chiếc váy này thế nào?"



Hạ Nhi ngồi trên sofa, một tay chống cằm, tay còn lại gõ nhịp lên tay vịn sofa, gật đầu tán thưởng:



"Được đấy."



Cô vừa dứt lời thì nghe thấy bên ngoài cửa toàn là tiếng xì xào bàn tán.



Một đám người kéo đến chật kín cổng cửa hàng, toàn là đầu người.



Ngay sau đó đột ngột có mấy vệ sỹ phá vòng vây đi vào, những người đi cuối đứng gác ngay ngoài cửa, dẫn đầu là Tô Thịnh, khí thế không hề nhỏ.



Lương Hạ nhìn thấy Tô Thịnh liền sửng sốt.



Hạ Nhi liếc nhìn Tô Thịnh một cái, rồi tiếp tục nói với Lương Hạ:



"Thử thêm cái kia đi. Tớ thấy nó cũng khá hợp với cậu."



Lương Hạ hơi giật mình nên chỉ gật đầu qua loa, mắt vẫn nhìn Tô Thịnh đang bước đến gần hai người, ngay sau đó thu hồi tầm mắt, bảo nhân viên mang váy đến rồi ngoan ngoãn đi vào phòng thử.



Lương Hạ vừa rời đi, Tô Thịnh đã bước lên, mỉm cười:



"Hạ tiểu thư. Chủ tịch biết tiểu thư đến đây, nên cử tôi tới. Tiểu thư nếu có thứ gì ưng ý cứ lấy, chủ tịch sẽ thanh toán."



Hạ Nhi nhướng mày nhìn Tô Thịnh, cười lạnh nói:



"Không cần."



Tô Thịnh cúi đầu, quay về hướng nhân viên đang đứng gần đó, nhìn thần sắc cả đám nhân viên tái xanh tái mét, vô cùng khiêm nhường và lịch sự nói:



"Những đồ Hạ tiểu thư vừa chạm vào, gói tất cả lại đi."



Quản lý và một đám nhân viên ngay lập tức 'vâng vâng dạ dạ' xoay người đem đống lễ phục đi gói lại.



Hạ Nhi đứng bật dậy, nhìn Tô Thịnh quát lớn:



"Quá đáng vừa thôi chứ. Tôi đã nói không cần, có nghe rõ không?"



Tô Thịnh vẻ mặt khó xử, cho tay vào túi rút chiếc khăn lau mồ hôi đang rịn ra trên trán, cười nịnh nọt lấy lòng:



"Chủ tịch vốn dặn dò chỉ cần Hạ tiểu thư nhìn cái gì thì mua cái đó, nên tôi thật sự vẫn chưa quá đáng lắm đâu ạ."



Hạ Nhi cắn môi, tức đến toàn thân phát run.
















Lương Hạ vừa từ phòng thử bước ra, liền nhìn một tràng cảnh hoàng tráng của đám nhân viên tới tới lui lui, có chút hoảng hốt:



"Hạ... Hạ Nhi.. chuyện gì?"



Hạ Nhi đứng bên cạnh, sự phẫn nộ đang lấp đầy lồng ngực bỗng chốc hóa thành ngàn vạn bông pháo hoa nổ tung, sắp phun trào bùng nổ ngay tại chỗ.



Cô ngồi xuống ghế, chỉ tay vào phòng thử nói:



"Cậu vào thay ra đi, chúng ta rời khỏi đây."



Lương Hạ liếc nhìn Tô Thịnh đang cúi đầu đứng bên cạnh, sau đó ngoan ngoãn xoay người đi vào lần nữa.



Ngay sau khi Lương Hạ bước ra, Hạ Nhi nắm tay lôi Lương Hạ đi thẳng ra tới cửa, ngay gần đó đã có không ít người đứng xem.



Cô khựng người lại, Lương Hạ cũng phát hoảng.



Hoá ra tin tức cô đến Trung tâm thương mại S lại bị bung ra.



Cô cũng rất chủ quan, nghĩ rằng ba ngày trôi qua, ít nhiều đám phóng viên cũng sẽ tha cho cô nên ra ngoài không mang theo người, cũng không gọi Kha Viễn tới.



Bên ngoài đầy các phóng viên, trước đó đứng chực ngoài cửa khu chung cư của cô cũng không ít, có lẽ sau khi nghe tin cô đang mua đồ trên tầng năm Trung tâm thương mại S đều chạy tới đây lấy tin cả.



Đám phóng viên thật sự quá đông, chật kín cả lối cửa ra vào.



Tô Thịnh lúc này bước nhanh tới trước mặt cô, kính cẩn thấp giọng:



"Hạ tiểu thư, xin đợi tôi một chút."



Tô Thịnh vừa dứt lời, ở bên ngoài liền có rất nhiều vệ sĩ đi tới, chỉ trong chốc lát đã dẹp yên đám phóng viên, các thiết bị quay phim chụp hình cũng đều bị tịch thu, sau đó đám vệ sĩ xếp thành hai hàng dài vô cùng nghiêm chỉnh, chừa một lối đi cho cô.



Lương Hạ ngó trước ngó sau, kiễng chân nói nhỏ vào tai Hạ Nhi một câu:



"Khương Tình cho người đến giúp cậu."



Hạ Nhi lại không thèm quan tâm tới, bước nhanh ra khỏi cửa, vừa bước ra ngoài, nhìn khung cảnh bốn bề yên lặng, ngay cả gió cũng ngừng, cô đảo mắt sang Tô Thịnh đang cúi đầu:



"Tâm phúc bên cạnh Chủ tịch Khương, tôi không dám làm phiền nữa."



Nhưng Tô Thịnh vẫn cúi đầu nói:



"Đây là những gì chủ tịch đã căn dặn. Xin tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều."



Hạ Nhi nhìn Tô Thịnh chằm chằm, sau đó cười khẩy, cũng không nói thêm nhiều nữa, lôi Lương Hạ rời đi.



Thời tiết hôm nay rất không tệ, bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ, đẹp đến không có một gợn gió.



Ở phía sau, Tô Thịnh chỉ kịp nhìn theo bóng cô. Một chiếc váy nhạt màu vô cùng thanh nhã, mái tóc nâu dài đung đưa, trông rất tươi đẹp lại cũng rất lạnh lùng.



__________



Hoàng hôn đã buông xuống, bầu trời đỏ như lửa, rực rỡ một góc.



Ánh hoàng hôn êm dịu, hắt cả một khoảng rộng vào trong xe, càng tôn lên từng đường nét hoàn hảo không tỳ vết bên một nửa khuôn mặt của cô.



Lương Hạ đang lái xe, bỗng nghiêng đầu, nhìn Hạ Nhi đang dựa lưng vào ghế phụ, một ngón tay đặt lên tay vịn của ghế, ngón tay thon gầy gõ từng nhịp chậm rãi lên mặt da.



Loáng thoáng có thể nhìn thấy làn da một bên sườn mặt của cô, trắng nõn như ngọc, chìm vào màu hoàng hôn.



Vô cùng u buồn và tĩnh lặng.



Đáy lòng Lương Hạ bỗng có chút bất an.



_____



Biệt thự Khương Gia.



Buổi tiệc không mở ra ở nhà chính Khương gia, lại mở ra tại căn biệt thự lúc trước Hạ Nhi từng ở.



Khi cả hai đến bên ngoài cổng biệt thự thì sắc trời cũng đã dần tối đi, không rõ ràng.



Cánh cửa bằng kim loại đang bị đóng lại, có hai người trong phòng bảo vệ nhanh chân chạy ra.



Lương Hạ ngồi ở ghế điều khiển ấn cửa sổ xe xuống, một người trong đó hơi cúi người:



"Xin lấy ra thư mời."



Lương Hạ nhìn Hạ Nhi ngồi ở ghế phụ.



Hạ Nhi thở dài, vẫn ngồi yên bất động, nhìn bảo vệ vừa nói chuyện, giọng nói bay qua rất bình thản:



"Tôi không đem theo thư mời, quét mặt được không?"



Nhân viên bảo vệ ngẩn ra, nhìn Hạ Nhi chằm chằm.



Lương Hạ quay đầu nhìn Hạ Nhi, trợn tròn mắt gào lên:



"Bà cô của tôi ơi, thư mời mà cậu cũng không có á?"



Hạ Nhi nhướng mày:



"Bổn tiểu thư còn dự định không đi, lấy thư mời làm cái gì?"



Lương Hạ há hốc mồm, lí nhí nói:



"Thế làm sao mà vào được."



Lại qua hai ba giây, đồng tử của nhân viên bảo vệ phía sau đột nhiên co rụt lại, không thể tin tưởng hô một tiếng:



"Hạ, Hạ tiểu thư?"



Bị sốc bởi tiếng hô đó không nhẹ, ánh mắt Hạ Nhi phức tạp nhìn nhân viên bảo vệ gần nhất, thấp giọng hỏi:



"Không có thư mời không vào được sao?"



Cô cũng không phải là ma, hét cái gì mà hét a.



Lương Hạ gục đầu lên vô lăng, bất đắc dĩ đảo mắt, nhìn nhân viên bảo vệ đang đứng bên ngoài xe.



"Cô ấy là Đại tiểu thư Hạ gia, quét mặt được không a?"



Lương Hạ cẩn trọng hỏi lại lần nữa.



Hạ Nhi nghe thấy ngữ khí chán chường kia của Lương Hạ, hừ lạnh nói:



"Mặt của bổn tiểu thư tất nhiên là quét được, cậu dùng giọng điệu đó là sao hả?"



Dứt lời, cô quay sang bảo vệ vẫn còn đang kinh hãi không nhẹ.



"Tôi là Hạ Nhi — Đại tiểu thư Hạ gia, là người không phải ma, cho nên bây giờ —— tôi có thể đi vào không?"



Hai nhân viên bảo vệ vẫn cứng đơ người, nhìn Hạ Nhi chằm chằm.



Lương Hạ trông lấy liền yểu xìu, bộ dạng như chết không còn gì luyến tiếc.



Một nhân viên bảo vệ lúc này bỗng bừng tỉnh, vẻ mặt như hận không thể lấy ra cái loa, dùng âm thanh to lớn để gào lên:



"Đương nhiên là được a. Phu nhân... Hạ tiểu thư mau vào đi ạ. Mau vào... mau vào.."



Lương Hạ lúc này mới ngẩng đầu lên, ngay lập tức khởi động xe.



Hạ Nhi khó hiểu liếc nhìn hai nhân viên bảo vệ, đáy lòng dâng lên chút quái dị.



Cánh cửa kim loại chậm rãi mở ra sang hai bên, Lương Hạ một đường cho xe đi vào.



Lương Hạ liếc nhìn Hạ Nhi đang nhíu mày, trêu chọc nói:



"Mặt của cậu sau ba năm vẫn còn dùng được nha."
















Hạ Nhi hừ lạnh, khoanh tay tựa vào cửa, thấp giọng:



"Bọn họ nhìn thấy tớ như nhìn thấy ma vậy, thật là..."



Lương Hạ mở cửa sổ xe của mình, vừa cẩn thận cầm tay lái, vừa để xe tiến chậm trên đường, vừa dùng ánh mắt dò xét hai bên.



"Lớn ghê, đúng là biệt thự Khương gia có khác."



Hạ Nhi ngồi bên ghế phụ, cô chống tay lên bệ cửa, dở khóc dở cười:



"Với tốc độ này của cậu, đến được cổng chính của biệt thự chắc tiệc cũng đã tàn rồi."



"Tớ chỉ là..." Lương Hạ hơi chột dạ, lầm bầm lí nhí.



Hạ Nhi cười phá lên, liếc nhìn Lương Hạ, vẻ mặt cợt nhả trêu chọc:



"Cậu kéo dài thời gian phải không? Đã sợ giáp mặt Khương Ngọc đến như thế, tại sao còn muốn đến chứ?"



Lương Hạ biết là không giấu được, không khỏi bực bội xấu hổ.



"Tớ có chút lo lắng thôi, dù sao tớ cũng chả phải là thiên kim một đại gia tộc, xuất hiện ở nơi này, cũng ngại bản thân không đủ.."



"Im đi, Lương Hạ." Hạ Nhi gằn giọng quát.



Lương Hạ nghe ngữ khí lạnh băng của Hạ Nhi, biết mình chọc giận cô, nghẹn vài giây, trở tay che miệng mình lại:



"Khụ, tớ nói giỡn."



Dứt lời, cô nàng tức tối vỗ tay lái, thở phì phì lẩm bẩm:



"Khương bại hoại mà dám qua mặt tớ, đã ôm tớ trong nhà mà bên ngoài còn ôm nữ nhân khác, nhất định tớ sẽ.."



Nói tới đây, Lương Hạ giơ tay lên làm hình dạng lưỡi dao, cứa ngang qua cổ của mình, mọi lời muốn nói đều đã thể hiện hết trong hành động này.



Hạ Nhi nhìn thấy liền bật cười.



"Mà này, lỡ như, tớ nói là lỡ như... Lỡ như.. đụng mặt Khương Tình..."



Nghe đến cái tên đó, Hạ Nhi hơi sững lại một chút, sau đó bình thản nói:



"Coi như không thấy là được rồi, dù sao Hạ gia trước giờ cũng chưa từng chừa mặt mũi cho ai, tớ đến đây chủ yếu vì muốn giúp cậu thôi."



Lương Hạ bị giọng điệu nhẹ bẫng này làm sợ hãi không nhẹ, hơn nửa ngày mới tìm về được giọng nói của mình, dựng ngón cái lên.



"Soái tỷ a~~"



Hạ Nhi bật cười.



Sau một lúc trong xe yên tĩnh, thân xe quẹo qua một khúc cua cuối cùng, chậm rãi đậu ở trước cổng chính biệt thự.



"Woa!!! Toàn là hoa hồng." Lương Hạ thò đầu ra cửa kính cảm thán không thôi.



Hạ Nhi nhìn khu vườn hoa hồng trải dài trước mặt, từng đóa hoa bung nở ra xung quanh, lả lướt thướt tha như nước chảy.



Lúc này trời đã dần chuyển sang tối, cộng với cảnh sắc hoa viên cùng nhau tỏa sáng.



Gió thổi đến, gợi lên đủ màu sắc, hương thơm đầy sức sống, nhẹ nhàng lay động.



Nhìn dãy nhà đầy khí thế cùng khu vườn hoa hồng rực rỡ dưới ánh đèn, Lương Hạ nuốt nước miếng.



"Trước đây cậu sống ở đây với Khương Tình, quả thật là quá mức xa hoa rồi."



Hạ Nhi không thèm để ý, tháo dây an toàn, đẩy cửa xe bên ghế phụ rồi tao nhã bước xuống xe.



Cô chậm rãi bước đến khu vườn hoa hồng, đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm đến một bông hồng đang nở rộ, dừng lại một lúc, mới cứng ngắc động tay, ngắt xuống.



Màu sắc đoá hoa kia đúng là đỏ đến tuyệt diễm, dưới ánh đèn lại rực rỡ tựa như máu tươi.



Tay cô chậm rãi nắm chặt, cánh hoa bị vặn vẹo giữa những ngón tay thon dài, sau đó, dùng sức ném mạnh, bông hoa nát bấy.



Hạ Nhi cười lạnh.



Lương Hạ vội vàng tắt máy, lấy chìa khóa xe rồi đẩy cửa bên ghế lái định đuổi theo cô, thấp giọng hỏi:



"Có chuyện gì vậy?"



Hạ Nhi không nói gì, chỉ nhìn vườn hoa hồng trải dài khắp hoa viên rộng lớn, cực kì diễm lệ chói mắt.



Lương Hạ có chút khó hiểu, nhìn sắc mặt Hạ Nhi lạnh lẽo như băng hàn, cũng không dám mở miệng hỏi thêm một câu, quay đầu ra phía sau thì thấy một người mặc lễ phục đen, toàn thân khí thế phi phàm đang đứng bên ngoài xe, lễ độ cúi người:



"Lương tiểu thư, chìa khóa đưa cho tôi là được, tôi sẽ đưa xe tới bãi đậu xe."



Hạ Nhi nghe thấy giọng nói đó, xoay người nhìn lại.



Bỗng nhiên cô bật cười.



Lương Hạ ngơ ngác, giơ tay đưa chìa khóa xe qua.



Cứ như vậy đưa mắt nhìn xe của mình bị lái ra ngoài, Lương Hạ đột nhiên bừng tỉnh, nhìn về phía Hạ Nhi lớn tiếng hỏi:



"Sao người ta biết tớ họ Lương a?"



Hạ Nhi nhướng mày, lạnh nhạt đáp:



"Xem ra chuyện tớ đến đây bị lộ rồi."



Lương Hạ ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía đại sảnh.



Trước cửa nhà chính, người hầu trong nhà đứng ở hai bên sườn, vệ sĩ một góc đều nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, khí thế bức người.



Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh.



Ba năm trước cô đến đây, có người dứt khoát muốn ném đồ đạc của cô ra ngoài, còn vì một nữ nhân mà làm tổn thương cô.



Bây giờ những đau đớn tổn thương ngày đó cô vẫn còn nhớ.



Nhưng khung cảnh đã khác.



Cô cũng xem thử xem Khương Tình đây là muốn làm gì?



Hạ Nhi hít sâu một hơi, kéo Lương Hạ đi thẳng vào đại sảnh, cô vừa bước vào, hai hàng người liền đồng loạt khom người ——



"Phu nhân, hoan nghênh về nhà."



"..."



Bước chân của Hạ Nhi dừng lại, cố nén nhịn cảm giác muốn đánh người, kéo lấy Lương Hạ đang thất thần, đi qua cánh cửa người hầu kéo ra cho mình.



"Hạ Nhi, bọn họ gọi cậu là..."



"..."



Ánh mắt Hạ Nhi chợt lóe, ngay sau đó cười một tiếng:



"Đừng để ý. Kệ họ."



"..."



Ánh mắt Lương Hạ lướt một vòng ở phía trước, có chút sửng sốt, dường như đang nghĩ tới gì đó, quay đầu lại nhìn cô:



"Hạ Nhi, nơi này bài trí rất giống Hạ gia."



Hạ Nhi bật cười, nụ cười lạnh đến tận đáy mắt.



Nơi này không phải là bài trí giống Hạ gia, mà là bài trí theo sở thích của cô.



Mọi thứ — đều là những thứ mà cô thường dùng, ngay cả vườn hoa hồng, dương cầm màu trắng, rèm cửa, những bức tranh, tất cả mọi thứ đều dựa theo sở thích của cô mà làm.



Ngay cả người hầu và toàn bộ vệ sĩ đều là người của ba năm trước, chưa từng thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK