Ở phía sau đuổi theo quá gắt gao, cô chỉ cần thả chậm xe nhất định sẽ bị vây chặt, vì thế dù biết phía trước là đường dốc, vẫn không thể giảm tốc độ lại.
Khương Tình lạnh tanh hạ cửa xe phía sau xuống, gió lùa vào khiến tóc Khương Tình tung bay, khuôn mặt băng lãnh lại tàn khốc, Hạ Nhi vẫn chú ý Khương Tình liền nhìn thấy, lớn tiếng hét lên:
"Chị làm gì vậy?"
An Tranh cũng vội vã xoay người nhìn Khương Tình, chỉ thấy Khương Tình từ bên hông rút ra một khẩu súng, khuôn mặt đầy lạnh lẽo nghiêng người vươn tay hướng vào chiếc BWM dẫn đầu đang đuổi theo sát đuôi xe Hạ Nhi, bắn liên tiếp ba phát đạn.
Hạ Nhi nhìn thấy liền hoảng hốt.
Má Ơi!
Hạ Nhi bất chấp quay đầu nhìn Khương Tình lớn tiếng hỏi:
"Chị biết bắn súng từ bao giờ?"
"Từ nhỏ! Lo lái xe đi!!!" Khương Tình giọng đầy băng lãnh.
Hạ Nhi vội vàng quay đầu tiếp tục tập trung lái xe.
Chỉ thấy chiếc xe kia vì bị ba phát súng của Khương Tình mà nứt vỡ mặt kính xe trước, đường lái hơi không vững rơi lại phía sau một khoảng, nhưng chỉ một lát lại ngay lập tức chạy đuổi theo. Kỹ thuật lái xe và tốc độ vô cùng nhuần nhuyễn.
An Tranh quay đầu lại nhìn thấy liền nói:
"Không có cách nào sao? Dung Lạc mạnh lắm. Là tay đua xe tuyệt đỉnh đấy!"
Hạ Nhi nghe thấy liền thấp giọng mắng:
"Khốn kiếp!!!"
An Tranh nhìn phía trước thấp giọng nói với Hạ Nhi:
"Làn đường thay đổi. Hạ Nhi! Giảm tốc độ lại!"
"Tăng tốc đi!" Khương Tình lạnh giọng nói.
An Tranh quay đầu hét lên:
"Cậu điên rồi à? Có phải cậu muốn chúng ta rơi xuống biển làm thức ăn cho cá luôn không?"
Hạ Nhi nhìn phía trước, vẫn quyết định nghe Khương Tình nhấn ga tăng tốc độ.
"Hạ Nhi!!!" An Tranh hét lên, nhìn khung cảnh một trời biển đen ngòm ở phía trước, mặt An Tranh trở nên tái nhợt.
Đường cua dốc ngay trước mặt.
Đoàn xe phía sau của Dung Lạc càng tích cực gia tăng tốc độ, Dung Lạc vô cùng tức giận, mặc kệ lời can ngăn của Vương Luân mà nhấn ga tăng tốc.
Khương Tình lúc này mới chồm người tới chỗ tay lái, vươn tay nắm lấy tay Hạ Nhi. Đôi mắt nâu sẫm liếc tới quan sát tình hình qua gương chiếu hậu, Khương Tình bất giác nở nụ cười lạnh lùng.
Khương Tình chen người tới làm một loạt động tác, gạt cần xe, đánh bánh lái, phanh kít lại.
Chiếc xe Ferrari đỏ rượu quay một trăm tám mươi độ đổi đường ngay trong chớp mắt.
An Tranh kinh hãi nhìn Khương Tình như nhìn quái vật.
Hạ Nhi khuôn mặt ngược lại rất bình tĩnh.
Cô biết Khương Tình có cách. Cũng vô cùng tin tưởng Khương Tình sẽ đảm bảo cô an toàn. Ánh mắt ngước nhìn sườn mặt tinh xảo đẹp đến kinh người kia liền hiện lên sự yêu thích không nói nên lời.
Bánh xe ma sát trên mặt đường phát tiếng kêu chói tai.
Ngay khi đến đầu đoạn cua dốc, Khương Tình đã lập tức quay đầu xe sang làn đường đi ngược lại.
"Tăng tốc đi!" Giọng Khương Tình lạnh tanh, lui về sau ngồi xuống.
Vì không ngờ đến hành động quay xe của chiếc xe Ferrari phía trước, Dung Lạc theo quán tính phanh gấp.
Những chiếc xe của bọn thuộc hạ đang phóng tốc độ cao ở đằng sau đâm mạnh vào đuôi xe Dung Lạc. Mấy chiếc siêu xe sang trọng vì va chạm mà méo mó không ra hình dạng.
Dung Lạc điều khiển xe coi như là tuyệt đỉnh, nên trong xe Vương Luân chỉ bị sốc một trận. Cúi đầu nôn khan liên tục ngoài cửa. Dung Lạc đập mạnh tay vào vô lăng. Tức giận đến phát run, trong xe không khí thấp đến âm độ.
Hạ Nhi tăng tốc xe chạy một đường về thành phố S. Chiếc xe Ferrari của An Tranh tơi bời tan nát, không còn hình dáng như ban đầu, đuôi xe toàn là vết đạn, vết xước, Hạ Nhi có chút dở khóc dở cười, nhìn An Tranh thấp giọng cười nói:
"Xin lỗi nha!"
An Tranh nghe thấy liền thấp giọng nói:
"Sao lại xin lỗi? Chỉ là một cái xe rách nát thôi."
Khương Tình khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu dựa vào ghế ôn nhuận nói:
"Lát nữa tôi sẽ đem một chiếc giống thế này tới An gia bồi thường cho cậu."
An Tranh liền xoay đầu lại lớn tiếng không đồng ý:
"Tôi không cần! Tôi chỉ lo cho Hạ Nhi! Một cái xe thôi. Đáng gì chứ!"
Khương Tình thấp giọng cười khẽ, vô cùng đương nhiên nhìn An Tranh nói:
"Cậu không nhận thì cứ việc ném đi. Hạ Nhi là nữ nhân của tôi. Cô ấy làm hỏng xe cậu. Tôi sẽ bồi thường."
An Tranh lại muốn phản bác, nhưng Hạ Nhi liền cắt ngang.
"Lúc nãy chị nhảy từ tầng ba xuống sao?" Giọng Hạ Nhi đầy lạnh lùng.
"Ừ!" Khương Tình thấp giọng đáp.
"Có bị thương không?" Hạ Nhi lo lắng hỏi.
Khương Tình nhìn Hạ Nhi qua kính chiếu hậu, cười như không cười nói:
"Tầng ba mà thôi. Tôi không sao!"
Hạ Nhi buông nhẹ tầm mắt.
Khương Tình nhìn An Tranh lạnh giọng nói:
"Phiền cậu lái xe giúp Hạ Nhi. Đường về Hạ gia rất xa."
An Tranh liền gật đầu.
Chiếc xe đỏ rượu liền dừng lại.
Hạ Nhi đúng là vô cùng mệt mỏi, ngày hôm nay cô phải vắt óc suy nghĩ tìm cách trốn khỏi tên biến thái Dung Lạc kia. Quá hao tổn tâm trí của cô. Hạ Nhi định đứng lên đổi chỗ với An Tranh, không ngờ Khương Tình kéo tay cô lại.
"Em ngủ ở đây!" Khương Tình chỉ lên đùi mình.
Hạ Nhi liền cười khẽ, vô cùng ngoan ngoãn lách người tới ghế sau, ngồi xuống bên cạnh Khương Tình rồi nằm xuống, đầu gối lên đùi Khương Tình nhắm mắt lại.
Khương Tình vươn tay vuốt tóc Hạ Nhi, ánh mắt khẽ liếc về phía An Tranh đang vô cùng bình thản nói:
"Cậu vẫn nên chết tâm đi! Hạ Nhi là của tôi." Sự chiếm hữu trong giọng nói của Khương Tình không chút che giấu.
An Tranh liếc mắt qua kính chiếu hậu thấy Hạ Nhi đang thở đều đều liền thấp giọng nói:
"Tôi thừa nhận! Tôi thua! Nhưng là thua tình cảm của Hạ Nhi dành cho cậu. Dù như vậy tôi vẫn có cái quyền yêu cô ấy mà. Cậu làm sao cấm cản được tình cảm tôi dành cho cô ấy."
Khương Tình vuốt ve lọn tóc nâu sáng rực rỡ đang chảy dài trên người Hạ Nhi, nhếch môi cười lạnh lẽo:
"Tôi không cấm cậu yêu Hạ Nhi. Nhưng cậu phải hiểu rõ! Người duy nhất cô ấy chọn ở bên cạnh cả cuộc đời là tôi."
An Tranh hừ lạnh một tiếng, không trả lời mà nhấn ga tăng tốc độ, xe phóng như bay về hướng Hạ gia.
Hạ Nhi kể từ khi bị Dung Lạc bắt tới Dung gia, chưa bao giờ ngủ một giấc yên ổn như vậy.
Đến khi cả người được Khương Tình bế vào cửa lớn Hạ gia. Ông Hạ nghe tin nước mắt tèm lem chạy ra đón, thấy Khương Tình đang bế Hạ Nhi theo kiểu công chúa, còn tưởng Hạ Nhi bị gì, xém tí khóc ầm lên. Khương Tinh phải nhỏ giọng 'suỵt' một tiếng, thấp giọng nói:
"Hạ Nhi đang ngủ. Đợi em ấy ngủ đủ rồi lại nói chuyện."
Ông Hạ gật đầu liên tục, ra hiệu người hầu dọn dẹp, nấu đồ ăn chuẩn bị đợi Hạ Nhi tỉnh dậy.
Ông Hạ nhìn Khương Tình ôm Hạ Nhi đi lên lầu, lúc này mới chú ý đến An Tranh đứng ở cổng, cười ôn hoà nói:
"An Tranh! Con cũng nghỉ ngơi tại Hạ gia một đêm đi. Đợi Hạ Nhi tỉnh dậy."
An Tranh cũng xem như quen thuộc Hạ gia lúc nhỏ, nên không khách khí nhận lời. Chân bước lên lầu đi thẳng tới căn phòng mà trước đây cô từng ở.
Khương Tình bế Hạ Nhi vào phòng, nhìn trên người Hạ Nhi váy áo rách tơi tả ở chân váy, đầu tóc rối tung không có trật tự, liền thở dài thì thào nói:
"Cứ ngỡ phải huyết tẩy Dung gia một trận, không tiếc đại giới mang em ra khỏi đó. Tôi vội vã đi chuẩn bị như vậy, em lại tự mình trốn thoát ra. Hạ Nhi! Em đúng là làm tôi không bớt lo. Có ngày tôi vì em mà phát bệnh tim chết mất thôi."
Nữ nhân nào đó ngủ say mê man không hề nghe thấy lời oán trách của Khương Tình. Như một con mèo nhỏ dụi dụi vào người cô, Hạ Nhi ngửi được mùi hương quen thuộc, nên ngủ vô cùng an ổn.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào từ kẻ hở rèm cửa sổ, yên lặng không tiếng động đáp xuống khuôn mặt cô gái xinh đẹp như yêu tinh, tỏa ra ánh sáng óng ánh mê người.
Hạ Nhi nheo mắt lại, tay đưa lên mắt che lại chút ánh sáng mỏng manh đó. Lại bắt gặp một mỹ nhân diễm lệ nhu thuận nằm bên cạnh, khuôn mặt tinh xảo đẹp đến hồn xiêu phách lạc, từng đường nét đều là một mỹ nhân lạnh lùng lãnh diễm.
Hạ Nhi nhẹ nhàng nghiêng người nhìn Khương Tình đang ngủ say, trong ánh sáng thế này, Hạ Nhi nhìn thấy rõ từng sợi lông mi dài như cánh phượng, vừa dài lại vừa dày, đẹp đẽ mê người.
Ngón tay Hạ Nhi vươn ra, chạm khẽ lên chóp mũi cao thẳng tắp đầy kiêu hãnh, lại lướt xuống bờ môi mỏng hồng nhuận vô cùng gợi cảm, nhìn làn da trắng nõn mịn màng như bạch ngọc thượng hạng, trong ánh mặt trời nhỏ nhoi làm phát ra những tia sáng nhàn nhạt mê hoặc.
"Thích không?" Giọng Khương Tình ôn nhuận vang lên, vì mới ngủ dậy mà trầm khàn vô cùng quyến rũ.
Hạ Nhi nghe Khương Tình lên tiếng thì giật mình cười khẽ, nữ nhân này chắc chắn quá nhạy cảm, cô rõ ràng chạm vào rất nhẹ, nhưng vẫn bị đánh thức.
Nhìn Khương Tình chậm rãi mở đôi mắt nâu sẫm mơ màng nhìn cô, Hạ Nhi bỗng không kiềm lòng được, cúi đầu hôn xuống.
Khương Tình liền thấp giọng cười khẽ, vươn tay ôm lấy Hạ Nhi, mái tóc nâu sáng cùng đen tuyền cuốn lấy nhau.
Hạ Nhi rời môi Khương Tình, cọ chóp mũi lên đầu mũi Khương Tình rồi cười ngọt ngào nói nhỏ:
"Tình... Chào buổi sáng!"
Khương Tình khoé môi cong lên độ cong mê người, nắm lấy sau đầu Hạ Nhi kéo sát tới, môi lại chuẩn xác hôn lên môi cô. Trong nụ hôn nhẹ nhàng lướt nhẹ ở bên ngoài cánh môi, giọng Khương Tình thấp đến không thể thấp hơn.
"Bảo Bối! Tôi yêu em!"
Trong phòng vang lên tiếng gõ cửa.
"Hai người vẫn chưa tỉnh sao?" Giọng An Tranh sau cánh cửa hơi mất kiên nhẫn.
Khương Tình lạnh mặt nhìn, đôi mắt trở nên đen tối đi mấy phần.
"An Tranh?" Hạ Nhi có chút bất ngờ.
Sau đó liền thả chân xuống giường muốn đi ra mở cửa.
Chưa kịp đứng dậy liền bị Khương Tình vươn tay ra giữ lại.
"Đừng đi!" Khuôn mặt Khương Tình lạnh lùng, nhưng giọng nói lại nhu nhuyễn cực chọc người ngứa ngáy.
Trong đầu Hạ Nhi sợi dây lí trí bị đứt một cái phựt.
Mẹ kiếp!!!
Mỹ nhân kêu ta đừng đi. Giờ có kêu ta đi chết ta cũng đi nữa.
Hạ Nhi ngay lập tức xoay người lao tới ôm lấy Khương Tình ngã xuống giường.