Không khí đè ép đến không thể thở nổi, làm lòng người hoảng hốt.
Ngay trước cổng Khương gia, Khương Ẩn một thân áo vest trông vừa đứng đắn lại vừa nghiêm nghị, tư thế có vẻ nhàn nhã, một tay đút túi quần, một tay kẹp điếu thuốc.
Nam nhân sáng sủa tươi tỉnh, sắc mặt điềm nhiên, chiếc sơ mi trắng càng làm tôn lên vóc dáng cao gầy của anh ta, cảm giác cũng ôn hòa hơn nhiều.
Sau khi thấy Khương Ngọc bước xuống từ xe của Khương Tình, hắn ta nhả ra một làn khói, đồng thời đưa bàn tay đang cầm điếu thuốc lên nới lỏng cà vạt.
Ánh sáng bất thường phía trước cổng đã thu hút sự chú ý của bảo vệ.
Họ bước ra, nhìn trái ngó phải thấy là chiếc Rolls Royce của Khương Tình, ngay lập tức cho người mở cổng lớn, một người hầu lập tức chạy ra.
Khương Tình giao khoá xe, sau đó mở cửa đỡ lấy tay Hạ Nhi.
Khương Ẩn nhìn thấy liền đi tới, thấp thoáng trên mặt đường là cái bóng cao lớn thẳng tắp, có một phong vị rất khác.
"Em họ."
Khương Tình quay đầu lại, cười rất lãnh đạm.
"Phiền anh họ ra tới tận đây, buổi tiệc bên trong không khiến anh hứng thú sao?"
Khương Ẩn liếc nhìn Hạ Nhi đang đứng phía sau Khương Tình, không trả lời mà hỏi ngược lại một câu:
"Em dâu đây sao? Có thể giới thiệu một chút với anh không?"
Khương Tình siết lấy cổ tay Hạ Nhi, càng kéo sát cô vào người mình, giọng ôn nhuận lại mang cho người ta cảm giác rét lạnh:
"Anh họ không có kiên nhẫn như vậy?"
Vì một câu nói không chừa mặt mũi đó, sắc mặt Khương Ẩn càng lúc càng khó coi, miệng gần như căng cứng. Rất lâu sau hắn ta mới nhẹ giọng nói:
"Khương Tình! Chỉ là giới thiệu làm quen trước thôi, em thật sự là người rất khó tin tưởng vào người khác đấy."
Khương Tình trả lời không chút khách khí:
"Anh họ thuận buồm xuôi gió đã quen, dĩ nhiên sẽ ngây thơ dễ tin người hơn một chút."
"Em.."
"Tình! Đây là..."
Hạ Nhi lập tức ngắt cuộc tranh cãi giữa hai người lại.
Hai người này anh một câu, tôi một câu, trong tối ngoài sáng còn giấu không ít dao, thật sự khiến cô có chút ngỡ ngàng.
Khương Tình nhìn cô, đang định lên tiếng thì nghe thấy Khương Ngọc từ phía sau đi tới, cười khẽ:
"Là Khương Ẩn sao? Chị có nghe nói em trở về nhậm chức Phó tổng tại Khương thị."
Khương Ẩn nhìn Khương Ngọc, nho nhã gật nhẹ đầu, thấp giọng:
"Đúng vậy! Em vừa trở về hôm trước, vẫn chưa kịp đến nhà chào hỏi hai bác."
Khương Ngọc lắc lắc đầu, quay sang Hạ Nhi, nghiêm giọng:
"Khương Ẩn là anh họ của Khương Tình, em cũng phải gọi một tiếng anh họ đấy."
Hạ Nhi lười nói với Khương Ngọc, gật đầu qua quýt chào hỏi một câu:
"Anh họ."
Khương Ẩn bật cười, cúi đầu chào lại cô.
Khương Ngọc ngay lập tức tỏ vẻ bất mãn:
"Em còn chưa từng gọi tôi một tiếng chị họ đâu."
Hạ Nhi hừ lạnh, không thèm nhìn Khương Ngọc lấy một cái.
Quả thật trước giờ chưa ai dám đối xử với Khương Ngọc như vậy.
Khương Ngọc dùng tay chỉ vào cô nhưng lại nói với Khương Tình:
"Vợ chưa cưới của em lại được nước lấn tới đây này, không quản nữa phải không?"
Khương Tình từ tốn giơ tay xoa đầu Hạ Nhi, như xoa đầu thú cưng vậy, ngữ khí cưng chiều:
"Thì cứ được nước lấn tới đi. Em cho phép."
Dứt lời liền mím môi cười khẽ, hoàn toàn là một nụ cười nuông chiều dung túng.
Khương Ngọc câm nín rồi.
Hạ Nhi không quan tâm Khương Ngọc, cô nhìn Khương Ẩn, trong đầu suy nghĩ mông lung.
Khương Ẩn có vẻ không hợp với Khương Tình lắm, tuy chủ động chào hỏi cô, hoàn toàn không kênh kiệu ra dáng một Phó tổng giám đốc, khi cười lên ánh mắt có nét giống với Khương Tình, cũng dịu dàng, ôn hòa hơn một chút. Khương Tình khi cười tuy bề ngoài trông có vẻ hòa nhã, ôn nhuận như ngọc, kỳ thực đằng sau sự nhẹ nhàng ấy ẩn chứa một sự nghiêm khắc và lãnh đạm xa cách.
Thế nhưng, Hạ Nhi biết rõ nhìn Khương Ẩn có vẻ ôn hòa thân thiện, nhưng là một người rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, ánh mắt cực kỳ độc, là một nhân vật không thể xem thường.
Cổng chính Khương gia rộng mở, Hạ Nhi nhìn thấy sân vườn tràn ngập ánh đèn hắt lên bộ thìa dĩa bằng sứ trên bàn tiệc. Hoa tươi bày khắp xung quanh, vô cùng sang trọng.
Đáy lòng cô bỗng nhiên có chút bất an.
Khương Tình như nhìn thấu suy nghĩ của cô, đưa tay ôm chặt vai cô hơn một chút, vô hình trung mang tới cho cô sức mạnh.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, cô thích nữ nhân này, thích hơi thở sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi ấy, thích cả lúc Khương Tình không nói lời nào.
Cô hít sâu một hơi, sau đó mỉm cười.
Tối hôm nay là buổi ra mắt với tư cách nữ chủ nhân tương lai của Khương gia, cô sẽ không còn mang cái danh phận hôn thê của Dung Lạc như trước nữa.
Niềm vui chôn giấu tận sâu trong lòng cô, giống như bầu trời đã âm u suốt nửa thế kỷ bỗng dưng bừng sáng vậy, cô vươn tay nắm chặt cánh tay Khương Tình, làm ra vẻ kinh ngạc:
"Có vẻ khách mời hôm nay rất đông?"
"Là mời toàn bộ các đại gia tộc, có thể không đông sao?" Khương Tình dở khóc dở cười, nhưng rất hưởng thụ cảm giác được người đẹp chủ động ôm ấp.
Buổi tiệc tổ chức rất hoàng tráng, vốn dĩ mỗi một buổi tiệc đều là một lần dao kiếm tung hoành, huống chi buổi tiệc này mời toàn bộ chính là các đại thế gia trong nước S.
Sự tính toán ẩn nấp giữa những bóng áo vest chỉnh chu đĩnh đạc, hay những bộ váy hoa phục thướt tha đằm thắm, mai phục trong những cuộc trò chuyện kính trà mời rượu, nhẹ nhàng cởi mở.
Hạ Nhi thấu hiểu điều này sâu sắc hơn bất kỳ người nào khác.
Nhưng vì lý do của buổi tiệc, cũng vì sắp đường hoàng với danh phận mới. Cô không còn giống như trước đây, cực độ chán ghét những bộ mặt giả tạo dưới lớp vỏ bọc cao quý sang trọng kia.
Hai người khoác tay nhau bước vào đại sảnh Khương gia.
Trong đại sảnh.
An Tranh mang vẻ nữ cường sang trọng và tự tin vốn có, mái tóc ngắn càng tôn vẻ sắc sảo, trong bộ vest màu đen càng nổi bật lên cơ thể mảnh mai, cổ áo sơmi bên trong không chút cẩu thả, mỗi một cúc áo đều được thắt cẩn thận, giống con người của An Tranh vậy, nghiêm túc lại lạnh băng, nhìn không có một chút nhân tình, cũng vô cùng khí chất.
An Tranh nhấc ly rượu, bỗng nhiên cong môi, nụ cười lãnh diễm làm một đám cô gái chung quanh tâm thần đại loạn, thiếu chút nữa phải hít thở không thông.
Thế nhưng vừa nhìn thấy Hạ Nhi cùng Khương Tình đang đi đến, ngay lập tức liền buông ly rượu trên tay xuống.
Đứng bên cạnh, trên bàn tiệc là Nhạc Kỷ Đồng cùng chồng bà ta — Bối Nghiêm.
Hôm nay bà ta ăn vận cũng tao nhã, váy trắng dài quét đất, trang sức rất ít nhưng cực kỳ thanh nhã, cả khuôn mặt sáng lên dưới ánh đèn. Thế nhưng không giống với bộ dạng cường quyền mạnh mẽ trước đó, Hạ Nhi nhìn thấy rõ ràng. Nhạc Kỷ Đồng quả thật gầy hẳn đi, sắc mặt cũng không tốt, rất nhợt nhạt.
Không ít các phu nhân trong hào môn đang giao thiệp với bà ta, dù sao một nữ nhân có thể làm Phó tổng giám đốc của Bối thị, vừa xinh đẹp, tài giỏi lại may mắn có được người chồng như Bối Nghiêm, thật rất khiến người đời chỉ biết ngưỡng mộ.
Khi sánh bước bên cạnh chồng mình, Nhạc Kỷ Đồng lại nở nụ cười ngọt ngào. Ánh mắt nhìn Bối Nghiêm nồng nàn tình ý. Dù sắc mặt Bối Nghiêm trước sau vẫn lạnh lùng không hề biến đổi cảm xúc nhưng vẫn khiến bao người thầm ghen tỵ.
Bối Vy ở bàn bên cạnh lại rất giỏi xã giao, cô ta đứng trò chuyện với các khách mời thay Bối Lạc kiệm lời.
Sự tử tế và pha trò của Bối Vy khiến bọn người thương giới có chút mặt mũi, lại càng nói nhiều hơn.
Hương Vũ cũng tham dự buổi tiệc, chỉ đơn giản khoác trên người bộ lễ phục màu xám đậm không thể quy cách hơn, cả người mang đến cho người khác cảm giác rất thanh thuần nhưng không kém phần gợi cảm.
Bối Lạc vừa nhìn thấy, trong ánh mắt hiện lên chút ngượng ngùng, cả trái tim cũng trở nên xao động kì lạ.
Đối với Bối Lạc mà nói, thứ tình cảm chung quy vẫn bị cô ấn chặt trong lòng này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cô cũng từng trải qua một phần tình cảm như thế này, đến từ Khương Tình.
Nữ nhân ấy đã từng tan vào trong cuộc sống của cô, trở thành suối nguồn cho cô sinh tồn. Tình cảm ấy giống lúc này biết bao, nhưng lại có chút không giống.
Khương Tình không yêu cô, những cảm xúc cô cảm nhận được đều đến từ một phía, thế nhưng Hương Vũ lại khác, nữ nhân ấy đường hoàng, ngang nhiên xông vào thế giới của cô, không cho cô cơ hội để thở, nhưng lại hoàn toàn tự nhiên như một lẽ đương nhiên.
Không biết từ lúc nào, trái tim cô đã dành một vị trí trong trái tim mình cho Hương Vũ, thế nhưng, cô vẫn chưa đủ cam đảm để thừa nhận nó.
Bối Lạc thở dài, nhàn nhã dựa vào lưng ghế, ánh mắt lại hướng về bầu trời sao trong màn đêm.
Cô hít sâu một hơi, quay đầu qua liền va phải đôi mắt cười của Hương Vũ, trái tim vô cớ ấm áp hơn.
Lam Yên xuất hiện lại càng khiến khách mời phải kinh diễm, dung mạo vô cùng xinh đẹp, làn da nhẵn mịn trơn láng, nhìn qua có ngốc cách mấy cũng rõ nữ nhân này được sinh ra trong hào môn, được che chở chăm sóc cẩn thận.
Khuôn mặt vô cùng diễm lệ, nhất là đôi mắt to đen láy mơ màng, hàng mi vừa dài vừa cong, chỉ một ánh nhìn có thể bắt thóp sự thu hút người khác. Khuôn mặt nhỏ nhắn rất hài hòa với sóng mũi thon cao cùng đôi môi hồng hào. Thân người mảnh mai, mang vẻ yếu đuối làm người ta chỉ muốn dang tay bảo vệ.
Lam Yên nhìn thấy Hạ Nhi, thấp giọng:
"Chị dâu và Tình đến rồi sao?"
Vừa nói vừa bước đến gần cô, mùi thơm thiếu nữ pha lẫn hương hoa bay xộc vào mũi Hạ Nhi, mùi hương này là mùi hương có thể khiến lòng người có cảm giác rạo rực khó tả.
Hạ Nhi nhẹ nhàng cúi nhẹ đầu xem như chào hỏi.
Lam Yên đến gần cô, cười tươi rạng rỡ, ngữ khí vô cùng thân thiết:
"Chị dâu, có thể nói chuyện riêng với em một lát không?"
Hạ Nhi ngẩng khuôn mặt xinh đẹp nhìn Lam Yên, rồi quay đầu nhìn Khương Tình đang nhíu mày.
Khương Tình nhướng mày, tỏ ý là tuỳ cô.
Nhưng dù sao với thân phận hiện tại, cô không tiện ở trước mặt người của các đại thế gia mà không chừa mặt mũi cho Lam Yên, vì thế cô gật đầu.
Lam Yên ngay lập tức nắm lấy cổ tay cô, dẫn cô đến một nơi khuất trong buổi tiệc.
Cách một khoảng khá xa, Lam Yên đột ngột xoay người lại, thấp giọng nói:
"Hạ tiểu thư, chị có biết Khương Tình đang ở trong tình trạng gì không?
Hạ Nhi nhíu nhẹ mày:
"Ý cô là gì?"
Lam Yên cười khẩy:
"Dung Lạc cậy mình có thế lực ở nước A, chèn ép chặt chẽ Khương thị. Vì cô, Khương Tình không tiếc mà phạm phải đại kỵ, chọc giận Hội đồng quản trị bất mãn, bây giờ lại vì mảnh đất Du Thành mà buộc lòng phải chia bớt quyền lực trong tay cho Khương Ẩn."
Hạ Nhi nghe thấy, cổ họng cô chợt tắc nghẹn, cô lại ngẩng đầu lên, mỉm cười:
"Cô đang muốn nói gì? Nói thẳng ra luôn đi."
Lam Yên khoanh tay lại, dáng vẻ không còn thanh thuần hoà nhã nữa, thay vào đó là cực độ khinh thường cùng cao ngạo:
"Hạ tiểu thư! Danh hiệu 'Chiến thần' của Khương Tình không phải là vô duyên vô cớ xuất hiện. Trên thương trường, với những thủ đoạn của chị ấy, chưa chắc Dung Lạc có thể thắng nổi. Thế nhưng, cho dù Khương Tình có giỏi đến mức nào đi nữa, thiếu tôi và Lam gia thì việc gì cũng không thành. Khương Tình ở nước S, tay không thể vươn xa như vậy được, phải có người giúp chị ấy. Hạ tiểu thư! Cô cũng không cần cảm kích tôi, tôi và Khương Tình có quan hệ gì chứ? Thân hơn cả tình thân, hoạn nạn đều cùng nhau gánh lấy, Lam gia và Khương gia lại có giao tình sống chết. Lam gia — định ra đã phải giúp đỡ Khương Tình từng bước ngồi vững lên chiếc ghế quyền lực nhất trong các đại gia tộc."
"Giao tình sống chết?" Hạ Nhi bật cười.
Hạ Nhi bước tới, bất ngờ nắm lấy cằm Lam Yên, quá nửa người đổ tới, mặt gần như dán sát vào cô ta, cười khẽ:
"Ý cô là, Khương Tình không thể thiếu Lam gia, không thể thiếu cô, phải vậy không?"
Hạ Nhi cúi đầu, khiến hơi thở hai người gần nhau.
Trái tim Lam Yên bất ngờ run lên, thở dốc một tiếng, cô ta không ngờ Hạ Nhi lại bất thình lình tiến gần như vậy, vành tai đột ngột cũng đỏ bừng lên.
"Lam Yên, cô nghe rõ đây. Tôi không cần biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì, nhưng nếu cô không yên phận tôi sẽ cho cô biết thế nào là không đất dung thân. Cô là trợ thủ đắc lực của Khương Tình thì thế nào? Khương Tình yêu cô? Chọn cô sao?"
Hơi thở Lam Yên như muốn ngừng lại.
Nói xong, Hạ Nhi buông cô ta ra xoay người đi thẳng.
Cả cơ thể của Lam Yên rã rời như thể không còn sức lực, ngồi phụp xuống đất.
Bàn tay đè lên ngực trái, hàm răng cắn chặt lên làn môi, hơi thở rối loạn, mãi lúc sau mới yên ổn trở lại, nghiến răng nghiến lợi, Lam Yên lẩm bẩm một câu:
"Hạ Nhi, cô nghĩ như vậy là xong sao?"
Dưới hành lang sáng bóng, một bóng người mãnh mai thả nhẹ bước chân, cách một khoảng đi theo sau người đàn ông tới trước mặt Lam Yên.
"Cô chủ." Người đàn ông cúi đầu nhẹ giọng.
Lam Yên chống người đứng dậy, lúc này mới nhìn người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ hai tay xoắn lại tựa hồ không biết phải làm sao..
Giọng Lam Yên nhẹ tênh vang lên, nhưng lại lạnh đến thấu xương:
"Biết phải làm gì rồi chứ?"