Ánh đèn trong phòng không sáng sủa, ngoài cửa sổ là ánh sao và đèn đường, trong phòng là u tối, chỉ còn ánh trăng tùy ý tràn vào, kéo dài bóng dáng nhỏ bé của cô.
Đêm tĩnh lặng, khi mở rộng cửa sổ sẽ có gió đêm nổi lên, mát lạnh, im lìm, tiếng lá xào xạc.
Lương Hạ mất ngủ, cả người ngồi trước khung cửa sổ sát sàn nghe tiếng chuông gió bé nhỏ.
Lương Hạ cảm thấy lồng ngực tưng tức, có lẽ vì trong phòng không thoáng khí, bèn đi tới mở hết cửa sổ ra.
Cơn gió oi ả của buổi tối lạnh cuốn vào phòng, rất nhẹ nhàng, khi thổi vào mặt sẽ dính nhơm nhớp nhưng lại làm cô có chút thanh tỉnh.
Hôm nay trăng rất tròn, nếu là trước đây thì có lẽ hiện giờ cô và Khương Ngọc đã cùng nhau mỗi người ôm một tách cà phê nóng, ngồi bên nhau ở chiếc ghế mây trước thềm nhà mà ngắm trăng, cùng tâm sự to nhỏ cho nhau nghe mọi điều trong cuộc sống. Khương Ngọc sẽ kể cho cô nghe những điều vừa phiền não vừa đau đầu, tuy rằng cô không hiểu được thương trường sóng to gió lớn, nhưng vẫn sẽ ủi an vỗ về.
Thế nhưng lúc này, chỉ còn mỗi mình cô phải kiên cường chống lại cảm giác đau thương đến vỡ vụn cả tim gan.
Ánh đèn nhức mắt trong căn phòng vẫn không thể soi rọi vào đôi đồng tử u ám của Lương Hạ.
Đôi mắt đó dường như không còn biết buồn bã, không còn biết vui vẻ, không còn biết đau đớn, không còn biết lo sầu.
Nó bình thản như nước, cũng lại giống như một miệng giếng đã cạn, chỉ còn lại sự bi thương cuối cùng.
Lương Hạ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, một giây sau đã bị ai đó kéo thẳng dậy.
Sức mạnh của người ấy không hề nhỏ, cũng đồng thời khiến cô có chút tri giác.
Cô ngước lên, đối mặt với khuôn mặt phẫn nộ của Hạ Nhi, nhìn thấy sắc mặt Lương Hạ trắng nhợt đến kinh người, Hạ Nhi cố đè nén mọi sự hung hăng trong người xuống, hạ thấp giọng nói:
"Tôi đưa cậu đi tính sổ với Khương Ngọc."
Lương Hạ nghe thấy liền có phản ứng, cô dùng sức giật cánh tay lại.
Hạ Nhi sững người, quay đầu nhìn cô.
Lương Hạ nhìn Hạ Nhi chằm chằm, từ từ buông một câu:
"Tớ và Khương Ngọc chia tay rồi."
________
Khương Ngọc đưa Du Tử Miên đến tham dự một buổi tiệc làm ăn.
Với tư cách là trợ lý, trách nhiệm ở trên bàn tiệc là phải giữ cho sếp luôn tỉnh táo, thế nên việc đỡ rượu thay sếp cũng không có gì kỳ lạ.
Là một trợ lý lâu năm có kinh nghiệm, Du Tử Miên cũng đã quá quen rồi, trước đây cũng không ít lần cô ta đi cùng Khương Ngọc tới dự những buổi tiệc kiểu này, Khương Ngọc tửu lượng không tốt lắm nên cô ta luôn là người phụ trách đỡ rượu, nhưng lúc này, điều khiến Du Tử Miên không ngờ tới là tối hôm nay Khương Ngọc hoàn toàn không cần cô ta đỡ rượu.
Ai mời cũng uống, người khác tới mời cô ta uống rượu, Khương Ngọc lại tươi cười uống đỡ thay phần cô ta luôn.
Còn không cho cô ta chạm vào dù chỉ một cốc.
Trên đường trở về, Khương Ngọc dường như hơi say, dựa ra sau ghế, im lặng nhắm mắt.
Du Tử Miên không ngồi ở ghế lái phụ như mọi khi mà cũng ngồi xuống ghế sau, lấy khăn ướt lau mặt cho Khương Ngọc.
Nhưng vừa chạm vào khuôn mặt Khương Ngọc, ngay lập tức cổ tay Du Tử Miên bị nắm chặt.
Du Tử Miên giật thót.
Du Tử Miên tưởng rằng hành động của mình quá đường đột đã khiến Khương Ngọc khó chịu, vội vàng giải thích:
"Em chỉ muốn giúp chị lau mặt cho tỉnh táo thôi."
Dưới ánh sáng u tối, Khương Ngọc cứ nắm cổ tay cô ta mãi như thế.
Khương Ngọc chậm rãi mở mắt ra, nhìn cô ta rất lâu, rồi cất giọng trầm trầm:
"Du Tử Miên, đừng theo tôi nữa."
Du Tử Miên ngẩn người, từ tận đáy lòng bỗng dâng lên một sự chua xót.
Hơi thở của Khương Ngọc lúc này thấm đẫm mùi rượu, có phần nguy hiểm, chứa đựng sự chán chường.
Khương Ngọc là nữ nhân hiện đang ở độ tuổi sự nghiệp lên cao, tháng năm đã đẽo gọt tâm tính phong lưu bừa bãi trước kia một cách tài tình, bây giờ chỉ còn có sự nhẫn nại, dốc sức đối với quyền lực, tiền bạc và thành công.
Từ khi nào một Khương Ngọc với tình trường dày đặc bừa bãi mà Du Tử Miên từng cảm thấy khinh thường lại có nét điềm đạm, trầm ổn, cho dù bất giác làm ra một hành động gì cũng đầy sức hấp dẫn.
Trên đời này, một nữ nhân vừa có gương mặt yêu nghiệt quyến rũ, vừa có địa vị uy quyền, những điều đó khiến người khác si mê, yêu quý là chuyện rất đỗi bình thường.
Khương Ngọc buông cổ tay Du Tử Miên ra, cười âm hàn lạnh lẽo nhưng không có hành động gì tiếp theo.
Ngay lúc này bên ngoài trời đổ cơn mưa, những hạt mưa tí tách đập vào cửa xe. Bên ngoài vẫn còn rất náo nhiệt, trong xe lại yên ắng.
Du Tử Miên nhìn những tòa nhà không ngừng lùi về phía sau qua cửa kính xe. Đèn đường bị nước mưa che phủ, ánh sáng yếu ớt chống đỡ sự giá lạnh của cả thành phố xa hoa choáng ngợp này.
Ánh mắt Du Tử Miên phút chốc tối đi, trong lòng dâng lên một sự hụt hẫng nhưng cô ta nhanh chóng đè xuống.
"Tại sao cô lại quay về?" Khương Ngọc đột ngột hỏi thẳng.
Du Tử Miên toàn thân run lên, tuy cố giữ nét mặt bình tĩnh, thực chất trong lòng đã rối loạn.
Chậm rãi quay đầu nhìn Khương Ngọc, một lúc lâu sau Du Tử Miên mới đáp:
"Em nhận ra mình không thể sống thiếu chị.. Lúc đó khi biết chị có tình cảm với Dung Lạc, chỉ xem em là tình nhân ở trên giường, em đã rời đi. Nhưng những năm ở nước ngoài, không có chị..."
Du Tử Miên ngập ngừng mấy giây rồi tiếp tục nói:
"Em nhận ra mình đã quá yêu chị, em chấp nhận... dù thành kẻ thứ ba cũng muốn cướp chị về."
Khương Ngọc bật cười.
Gặp gỡ có lúc là duyên phận, nhưng cũng có lúc là nghiệt ngã.
Tầm mắt Du Tử Miên bị nhoà đi, dường như bị lu mờ bởi cơn mưa tới không sớm không muộn, vừa khít khơi gợi lại quá khứ của hơn bảy năm về trước...
Mùi hương xen lẫn mùi rượu nồng đan cài vào nhau, trộn lẫn với nhau, không khí giữa hai người có phần ám muội cũng giống như hơi thở phập phồng của hai người đang gần kề.
Du Tử Miên liếc nhìn Khương Ngọc, một bên gò má của nữ nhân kiều mị đến chết người kia càng trở nên rõ nét dưới thứ ánh sáng u tối, vẫn là giương mặt đó, nữ nhân đã khiến cô đau đớn tưởng chừng không thể thở được.
Con người chung quy vẫn là mâu thuẫn.
Bản thân Du Tử Miên là kẻ phá huỷ một mối quan hệ tốt đẹp của người khác, nhưng chính bản thân cô ta cũng phải tự chìm đắm trong quá trình tự trách vô bờ bến.
Hơi thở thấm đẫm hương rượu ngập tràn khắp nơi, mà giọng nói của nữ nhân trong một đêm tối như thế này nghe càng êm ái, quyến rũ:
"Hôm đó tôi say, chuyện đó xảy ra là một sai lầm. Cô và tôi đều biết rất rõ, cả hai chúng ta đều không thể quay về được. Tôi yêu Lương Hạ..."
Du Tử Miên không muốn nghe, lập tức ngắt lời:
"Ngọc... xin chị đấy... Đừng nói nữa."
Khương Ngọc nhìn Du Tử Miên, bất giác thở dài, nhưng hình ảnh trong đầu lại tản mạn xa xôi đến một ký ức đã được chôn sâu rất kỹ.
_________
Du Tử Miên bảo tài xế đưa hai người về căn hộ Khương Ngọc đang ở.
Vừa dìu Khương Ngọc bước vào phòng, Du Tử Miên đã nhận thấy căn hộ này tuy rằng diện tích không quá rộng, lại rất ấm áp.
Ngày đó Du Tử Miên đến đây đã có cảm giác căn hộ của Khương Ngọc rất có hương vị của một ngôi nhà, là một ngôi nhà luôn có nữ nhân đảm đang chu toàn mọi thứ, là không khí của một gia đình.
Những đồ dùng và vật phẩm trang trí xung quanh khiến người ta có cảm giác vô cùng thân thiết, ấm cúng và bình yên, như một ngày làm việc mệt nhọc của Khương Ngọc khi trở về tới nhà sẽ thoải mái rũ bỏ mọi thứ, không còn áp lực, không còn sự mệt mỏi, tràn đầy an tâm với khung cảnh gia đình ấm áp này, chỉ cần tắm rửa rồi ngồi tựa vai nhau bên cửa sổ nhìn dòng xe cộ đi lại dưới chân — đó sẽ là một cảm giác dễ chịu hiếm có.
Đáy lòng Du Tử Miên đột nhiên dâng trào một sự đố kỵ đến điên cuồng.
Ba năm qua, Lương Hạ đã để hình bóng của mình khắc sâu vào cuộc sống hằng ngày của Khương Ngọc, đến nỗi hiện tại bây giờ, mọi không gian xung quanh đều sẽ gợi nhớ lên bóng dáng của một nữ nhân ôn nhu săn sóc, nếu như vậy, cô ta phải xoá bỏ mọi thứ đã thành một thói quen hiện hữu trong cuộc sống của Khương Ngọc là một chuyện khó đến nhường nào kia chứ?
Sau khi vào nhà, Khương Ngọc đẩy Du Tử Miên ra, mặc kệ cô ta thất thần, bước tới dựa thẳng người ra sofa.
Rèm cửa chớp nháy ánh sáng lập loè.
Chỉ một tiếng vang nhẹ của cơn sấm rền truyền đến,
hàng mi đen dày rậm của Khương Ngọc hơi hé mở, thứ ánh sáng vàng nhạt trong căn phòng phủ xuống một màu ấm áp nhưng lại có phần ảm đạm, u buồn đối với tình cảnh hiện tại.
Du Tử Miên cố điều chỉnh lại tâm tình bất thường, cô thay giày, rồi bước vào nhà rót một cốc nước mang đến.
Khương Ngọc nhìn thấy cốc nước lại chẳng màng tới, đứng bật dậy bước chân loạng choạng đi vào phòng tắm.
Du Tử Miên nhíu mày, ngay sau đó liền đi vào bếp, muốn nấu một bát canh giải rượu.
Chừng mười phút sau, trong lúc Du Tử Miên đang khuấy đảo nồi canh nóng, giọng nói lười biếng yêu dị lại cất lên ngay sau lưng cô:
"Cô đang làm gì vậy?"
Du Tử Miên nghe thấy giọng nói ấy liền giật nảy mình, vội vàng tắt bếp, quay người lại.
Chẳng biết Khương Ngọc đã đứng tựa ở cửa bếp từ khi nào, khuôn mặt yêu nghiệt quyến rũ kia vẫn còn dấu hiệu hơi say nhưng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Khương Ngọc vừa nói xong vừa đi đến gần bên kệ tủ, kéo lấy hộc tủ lôi ra một chiếc máy sấy.
Ngay sau đó tay run rẩy cắm điện, nhưng chiếc máy sấy trong tay đã bị Du Tử Miên lao tới cướp lấy.
Khương Ngọc hơi bất ngờ và ngạc nhiên nhìn sang Du Tử Miên.
Du Tử Miên nhướng mày nói:
"Để em sấy tóc cho chị."
Khương Ngọc nhíu mày, cũng không từ chối mà ngồi xuống ghế sofa, phó mặc cho nữ nhân từ phía sau tự do đan năm ngón tay luồn vào từng lọn tóc mềm mại của mình.
Âm thanh chiếc máy sấy cất lên rất khẽ, Du Tử Miên cũng rất khéo léo, nhẹ nhàng di chuyển đôi bàn tay mảnh mai lướt trên mái tóc màu đỏ rượu nổi bật.
Hơi ấm từ chiếc máy sấy tản ra nhẹ trượt qua bàn tay trắng trẻo, lướt qua từng chân tóc ẩm ướt.
Khương Ngọc ngồi đó chỉ im lặng, đôi mắt mãi nhìn vào khoảng trống dưới chân mình.
Cảm nhận được sự chăm sóc tỉ mỉ từ một nữ nhân khác không phải là Lương Hạ, đáy lòng lại càng nhớ đến cô.
Lương Hạ trước đây cũng chu đáo như thế, rất biết cách săn sóc người khác. Từng bữa ăn, giấc ngủ, mọi thứ trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cô đều được Lương Hạ chau chuốt, chăm sóc cô kỹ lưỡng đến từng chân tơ kẽ tóc.
Lương Hạ ngày thường rất hoạt bát nhanh nhẹn, cái miệng lại ngọt, vô cùng nghịch ngợm tinh ranh. Mỗi khi Khương Ngọc về tới nhà liền chạy đến đón cô như một con cún nhỏ, nhiều lúc còn xuất hiện với bộ dạng đầu tóc rũ rượi, hai bên mái còn cài hai chiếc kẹp hình con thỏ hồng hồng rất đáng yêu, cộng thêm bộ đồ ngủ bông bông tai thỏ màu hồng phấn, nhìn thế nào cũng có phần khôi hài.
Mỗi khi trở về nhà, trông thấy cô ở bộ dạng ấy, Khương Ngọc luôn không nhịn được ôm bụng cười sằng sặc.
Lương Hạ lại chả thèm quan tâm hình tượng, thẳng thừng lườm cô một cái, tảng lờ.
Khương Ngọc nhớ cô.
Nhớ Lương Hạ đến phát điên.
Thế nhưng mọi dũng cảm để tiến tới lúc này chỉ thoáng qua trong đầu rồi vụt mất. Khương Ngọc quá hiểu Lương Hạ, cô đã từ bỏ, đã chán chường mệt mỏi với tình yêu này rồi.
Có lẽ lúc này cô đang trốn trong một góc phòng như con ốc sên.... cố gắng tự bảo vệ mình khỏi cô.
Có lẽ cho dù nhìn thấy điện thoại cô gọi tới hay nghe thấy tiếng cô điên cuồng tìm kiếm cầu mong sự tha thứ lại sợ đến không dám thò đầu ra.
Khương Ngọc cảm thấy, cô có thể làm được như vậy.
Là bài xích mọi thứ và tránh xa một con người đáng khinh như mình.
Trong đáy mắt của Khương Ngọc lúc này bỗng dưng ánh lên một tia đau thương vô hạn.
Du Tử Miên nhận thấy sự trầm lặng bất thường đó, bàn tay đang lướt trên tóc khẽ khựng lại, cố nuốt lấy mọi cảm xúc không nên có trong lúc này xuống sâu tận đáy lòng.
Khoảnh khắc này đối với Du Tử Miên vốn dĩ là một mỹ cảnh tuyệt vời trong chấp niệm. Khương Ngọc đáng lẽ phải thuộc về cô từ rất lâu rồi, chỉ vì sự xuất hiện của Lương Hạ...
Du Tử Miên bỗng gượng cười, khẽ hỏi:
"Chị đang nhớ Lương tiểu thư à?"
Lời nói vừa dứt, Khương Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Du Tử Miên, ánh mắt mang cái nhìn sắc bén xoáy sâu vào con ngươi đen tuyền của Du Tử Miên.
Bắt gặp ánh mắt đó, đáy mắt của Du Tử Miên lúc này tràn ngập những tia hoảng loạn.
Còn Khương Ngọc, trong đôi mắt lạnh lùng chỉ là những ý niệm khó đoán mơ hồ.
Du Tử Miên hoảng sợ lùi về sau một chút, trên người nữ nhân kia như thể đang tồn đọng một mảng sát khí u ám, nặng nề sắp nuốt chửng lấy cô ta.
Khương Ngọc đứng dậy, chậm rãi xoay người áp sát cơ thể Du Tử Miên, hơi thở tàn khốc mạnh mẽ phủ xuống vóc người cô ta, khàn giọng mà nói:
"Cút!!"
Phía bên ngoài cửa sổ, trên mảng trời đã tối sầm đã cuộn đầy những đám mây đen dày đặc.
Một vài tia sấm chớp nhoáng ẩn mình loé sáng rồi vụt tắt sau những lớp mây đặc kín....
Du Tử Miên loạng choạng đẩy cửa, mặc kệ trời bên ngoài đang đổ mưa, hốt hoảng rời đi.
Du Tử Miên vừa rời khỏi, Khương Ngọc liền xoay người đi đến bên tủ rượu, tự rót một ly rượu rồi đứng sững trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm vần vũ bị đèn đường nhuộm màu dưới chân.
Khương Ngọc siết lấy ly rượu, xoay người bước tới ghế sofa gần đó, dựa người vào sofa, một tay cầm ly rượu vang nhấp từng chút, từng chút, hơi rượu từ từ lan tỏa trong lồng ngực.
Cơn đau âm ỉ dâng lên tận cổ họng, Khương Ngọc bỗng cảm thấy mình nghẹt thở, nhanh chóng uống cạn hết rượu trong ly, sau đó ôm ngực bật khóc.
Sự cô quạnh này như một lưỡi dao đang cứa vào da thịt, đang lăng trì sự tỉnh táo và tâm hồn của Khương Ngọc.
Lương Hạ....
Căn nhà ấm cúng lúc này dường như đã thay đổi quá nhiều, khác tới mức nếu chỉ còn lại một mình, bản thân Khương Ngọc cũng không muốn trở về nữa.
__________