Mục lục
Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Ngọc đẩy nhẹ gọng kính bước ra, ưu nhã nhìn Tinh Thần đang sốt sắng lo lắng ở bên ngoài, nhẹ giọng nói:



"Em ấy không sao, chỉ là bụng bị một lực tác động quá mạnh nên mới hộc máu. Trên bụng bị tụ máu bầm, để yên tâm hơn nên đưa em ấy đến bệnh viện." Rồi lại nhìn An Tranh đang kéo áo xuống che kín phần bụng săn chắc thon gọn, Khương Ngọc hỏi:



"Ra tay rất độc đó, ai đánh vậy?"



Tinh Thần khẽ liếc về phía An Tranh, không dám mở miệng.



Tiến Minh cũng không dám nhắc đến, chỉ im lặng nhìn An Tranh.



An Tranh cười khẽ, nhìn Khương Ngọc thấp giọng nói:



"Em xin phép đi trước."



Vừa nói xong liền đứng đậy ưu nhã xoay người đi ra ngoài.



Tinh Thần nhíu mày, nhìn An Tranh đi rất xa mới nhỏ giọng nói với Tiến Minh:



"Cứ để như vậy sao? Không khuyên cậu ấy đi bệnh viện hả? Sắc mặt cậu ấy kém như vậy."



Tiến Minh thở dài, có chút bất đắc dĩ nói:



"An Tranh cố chấp lắm, nếu không muốn đi cũng không ép được."



Khương Ngọc nhìn hai nam sinh vẻ mặt đầy lo lắng liền cười khẽ, giọng nói mềm nhẹ mang chút quyến rũ:



"Em ấy bị ai đánh vậy? An Tranh vốn rất được yêu thích mà. Vết thương đó không nhẹ đâu. Chỉ là không ảnh hưởng nặng đến nội tạng thôi."



Tinh Thần thở dài, nhìn Khương Ngọc nhỏ giọng nói:



"Hạ Nhi đánh đó!"



Khương Ngọc nghe thấy liền trợn tròn mắt, có chút kinh hãi gấp gáp hỏi:



"Sao Hạ Nhi lại đánh An Tranh?"



Tinh Thần liếc Tiến Minh rồi trả lời:



"An Tranh chọc Hạ Nhi nổi giận nên bị đánh, chị không biết đâu, Hạ Nhi sức lực rất ghê gớm, không chút lưu tình."



Tiến Minh nhìn Tinh Thần đang có xu hướng tám chuyện vội vàng đi tới kéo tay cậu, quay đầu nhìn Khương Ngọc gật đầu chào một cái rồi lôi Tinh Thần đi.



"Ay ay... từ từ... cậu lôi tớ đi nhanh quá a."



Khương Ngọc nhìn hai nam sinh đi rồi khẽ thở dài.



Không có Lương Hạ tới kể chuyện bát quái cho cô nghe, cô phải tự mình đi hóng chuyện thật là mệt a.



Bỗng có tiếng bước chân nhỏ nhẹ đi vào trong phòng, Khương Ngọc ngẩng đầu liền thấy Lương Hạ vẻ mặt hết sức lo lắng, nhìn trái nhìn phải như đang tìm cái gì đó.



"Tiểu Hạ! Em tới tìm người ta sao?" Giọng Khương Ngọc bất giác cao lên mấy tông.



Lương Hạ nghe thấy liền giật mình, cố gắng bảo trì bình tĩnh, lui về sau một bước đầy đề phòng nói:



"An Tranh đâu?"



"Ây da.. tới tìm An Tranh sao? Sao không phải đến tìm người ta chứ? Thật khiến người ta nghe mà khó chịu trong lòng." Khương Ngọc chống tay lên cằm chớp đôi mắt mị hoặc nhìn Lương Hạ nói.



Lương Hạ khoé môi giật giật.



Nữ nhân này bây giờ lười giả bộ với cô luôn rồi. Cái giọng nói yêu dã đầy quyến rũ đó kết hợp với bộ dạng đứng đắn thanh cao hiện giờ thật khiến Lương Hạ líu lưỡi, trong lòng từng trận run rẩy bất an, vội vàng nói:



"An Tranh đi rồi thì thôi, em về lớp!"



Nói xong liền xoay người muốn bỏ chạy.



Khương Ngọc đâu thể dễ dàng để con dê béo dâng lên miệng trốn mất nhanh như thế, liền đứng phắt dậy vươn tay kéo Lương hạ lại.



Lương Hạ bị một lực mạnh mẽ đánh tới, ngay lập tức thân thể nho nhỏ liền bị lôi vào trong.



Khương Ngọc vươn tay đóng cửa, còn lưu loát bấm chốt, kéo Lương Hạ về phía giường trắng muốt.



Lương Hạ kinh hoảng hét toáng lên:



"Chị làm gì đấy? Muốn làm gì?"



Khương Ngọc dùng sức ném Lương Hạ lên giường.



"Làm gì chứ, người ta chỉ muốn được Tiểu Hạ hôn hôn một cái, mau mau hôn người ta đi, mau a\~\~" Khương Ngọc cười khẽ, giọng yêu nghiệt quyến rũ đến cực điểm, từng bước chậm rãi áp sát tới.



Lương Hạ như con thỏ nhỏ bị kinh hách, liên tục lui về sau, hoảng loạn sợ hãi lớn tiếng nói:



"Aaaa Nữ nhân bại hoại này! Tránh xa ta ra aaaaaa!"



Khương Ngọc cười càng mị hoặc hơn, dứt khoác cởi cái áo blouse trên người, lộ ra bên trong là áo sơ mi trắng bó sát, không che nổi bộ ngực sữa căng tròn. Lương Hạ nhìn thấy liền hoảng hồn, vội vã nhắm tịt hai mắt lại.



"Ây da\~ người ta cũng không phải là xấu đến nỗi không thể nhìn, sao Tiểu Hạ lại ghét bỏ người ta như vậy a\~\~ Thương tâm quá đi\~" Giọng yêu nghiệt câu hồn của Khương Ngọc lại vang lên trên đỉnh đầu Lương Hạ.



Sau khi Khương Ngọc nói xong, bên trong căn phòng liền lâm vào trầm mặc, chỉ có mùi hương quyến rũ loáng thoáng bay vào mũi Lương Hạ.



Đôi mắt Lương Hạ liền từ từ mở ra, lập tức trông thấy cảnh tượng mà Lương Hạ muốn phun luôn máu mũi.



Chỉ thấy nữ nhân nào đó cúi đầu cởi sạch nút áo sơ mi trên người, lộ ra hai bầu ngực sữa to khủng, bộ ngực trắng muốt căng tròn như trào ra khỏi cái áo lót kia, vừa quyến rũ vừa mị hoặc đến cực điểm.



"Tiểu Hạ nhìn người ta như thế, người ta rất ngượng ngùng đó\~\~" Khương Ngọc cười khẽ nói.



Lương Hạ nóng bừng cả mặt, lắp bắp nói:
















"Chị... chị đừng hòng dụ dỗ được tôi." Giọng có vẻ vô cùng oanh liệt, thấy chết không sờn.



Khương Ngọc thấp giọng cười khẽ, vươn tay ra sau cởi nốt khoá áo ngực.



Hiện trước mặt Lương Hạ là nữ nhân nửa thân trên trần như nhộng, bộ ngực to tròn căng mọng, trên đỉnh là hai đầu nhũ hoa hồng nhuận.



Lương Hạ thấy mà nóng bừng mặt mũi, vội vã quay mặt đi, tìm cách chạy trốn.



Khương Ngọc liền bĩu môi hờn dỗi, vươn tay nắm lấy tay Lương Hạ, giọng nũng nịu yêu dị nói:



"Còn chưa hôn người ta mà\~"



Tay Lương Hạ run run muốn trách thoát, không dám nhìn nữ nhân nửa thân trên không một mảnh vải kia, có chút tức giận túng quẫn nói:



"Tại sao chị lại cởi áo? Nữ nhân hư hỏng. Mau... mau thả tôi ra a."



"Người ta muốn hôn hôn ở ngực mà\~\~" Khương Ngọc chớp chớp mắt mị hoặc câu người nói.



Lương Hạ chịu hết nổi với cái trình vô sỉ này, không nhịn được lớn tiếng nói:



"Hôn cái gì mà hôn, đi mà tìm nữ nhân khác đi! Nữ nhân hư hỏng này."



Khương Ngọc không hề quan tâm Lương Hạ nói gì, nắm lấy tay Lương Hạ đặt lên bộ ngực sữa của mình, vô cùng yêu nghiệt dụ dỗ nói:



"Người ta bây giờ chỉ muốn Tiểu Hạ hôn hôn, không cần nữ nhân khác, vì thế Tiểu Hạ mau mau thoả mãn người ta đi \~" Giọng Khương Ngọc yêu nghiệt nỉ non.



Lương Hạ nghe thấy vô cùng kinh hãi, bàn tay cô chạm phải một mảng nóng rực, xúc cảm mềm mại cùng mịn màng khiến tay cô run khẽ.



"Ây da\~ hay là Tiểu Hạ muốn hôn cái khác?" Khương Ngọc như nghĩ đến cái gì, giọng nói yêu dị kỳ lạ.



Lương Hạ giận quá trừng mắt nhìn Khương Ngọc:



"Không hôn! Điên mới hôn chị."



Lời vừa dứt Khương Ngọc liền kéo Lương Hạ ngã xuống giường, môi nặng nề rơi lên môi Lương Hạ.



Lần thứ hai bị người cưỡng hôn khiến Lương Hạ trợn tròn mắt phẫn nộ, muốn phản kháng liền cắn chặt răng, môi mím thành một đường.



Thế nhưng người nào đó không thèm quan tâm, vẫn vươn đầu lưỡi liếm lên môi Lương Hạ, bàn tay còn quá phận bắt lấy tay Lương Hạ đặt lên bộ ngực sữa của mình.



Hai bàn tay nhỏ bị ép buộc phải chạm vào một mảng mềm mại, thân thể bị Khương Ngọc đè lên.



Lương Hạ đang luống cuống tay chân thì nghe Khương Ngọc cười khẽ nói:



"Hay là Tiểu Hạ hôn cái khác của người ta nhé, tuy như vậy có hơi gấp gáp, nhưng người ta bây giờ rất muốn, thấy Tiểu Hạ liền không nhịn được muốn được Tiểu Hạ chạm vào a\~\~"



Sau đó nữ nhân nào đó mặt không chút biểu tình xấu hổ, thả tay Lương Hạ ra, lưu loát cởi chiếc váy đen bó sát trên người.



Lương Hạ nhìn động tác của Khương Ngọc, kinh hãi đến mức quên luôn phản ứng, nữ nhân nào đó còn cô cùng tự nhiên cởi luôn quần lót.



Thân thể nữ nhân thành thục hiện lên trước mặt Lương Hạ, vòng eo thon nhỏ, bờ mông cong vút vểnh cao, nơi nào đó giữa hai chân bí hiểm mời gọi.



Lương Hạ cứng đơ người, đôi mắt đen láy mở to đầy khiếp sợ.



Khương Ngọc cười khẽ, thân thể quyến rũ mê người không mảnh vải bò tới trước mặt Lương Hạ, mái tóc đỏ rực ở đuôi bị bung xoã từ khi nào, ngay cả mắt kính hay mang cũng không có, cười đến yêu dị mị hoặc nhìn Lương Hạ thấp giọng vô hạn câu dẫn nói:



"Tiểu Hạ! Mau thoả mãn người ta\~"



Lương Hạ cứng đơ người không nhúc nhích, bị kinh hãi quá độ nên dừng luôn hô hấp.



Khương Ngọc cười khẽ, lưu loát cúi xuống hôn lên môi Lương Hạ, nhân lúc Lương Hạ đang thất thần liền cạy mở hàm răng Lương Hạ chui đầu lưỡi vào.



Lương Hạ bị cái lưỡi càn quấy đó chọc cho bừng tỉnh, vội vã vươn tay muốn đẩy Khương Ngọc, vô ý liền chạm phải một vật mềm mại như nhung, Lương Hạ biết mình lỡ tay chạm vào ngực nữ nhân nào đó, tay liền muốn rụt lại, nhưng Khương Ngọc nhanh chóng bắt lấy, nhấn tay Lương Hạ lên bộ ngực sữa.



Lương Hạ bị hôn đến váng đầu, mơ mơ hồ hồ đáp lại. Tay vô thức xoa nắn bộ ngực trần trước mặt.



"Ưm.." Khương Ngọc rên khẽ.



Sau đó rời môi Lương Hạ, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, bờ môi ướt át mị hoặc, Khương Ngọc liền yêu kiều nói:



"Hôn ngực người ta đi, mau lên\~\~"



Lương Hạ vứt luôn liêm sỉ, hai bàn tay nhỏ ôm lấy bộ ngực lớn, vùi đầu vào hết hôn rồi liếm.



"Ah\~ Đúng rồi. Tiểu Hạ thật giỏi! Mau mau a\~ Ở đây nữa a\~" Khương Ngọc phong tao cực hạn di chuyển đầu nhũ hoa hồng rực đang dựng đứng lên môi Lương Hạ.



Cô nàng nào đó đang bị váng đầu, u mê không biết gì há miệng ngậm lấy, âm thanh "chụt chụt" dâm mị vang lên khắp phòng.



"Ah\~\~ oh\~ Tiểu Hạ.. đúng rồi, cắn nhẹ đi\~ mút vào a\~" Khương Ngọc ngửa đầu lên than thở, bộ dạng phong tình cực hạn.



Lương Hạ như được khuyến khích lại càng mút mạnh hơn, đầu lưỡi xoay tròn hết liếm rồi cắn. Hai bàn tay nhỏ ép chặt hai bầu ngực sữa lại, nhào nặn nắn bóp không ra hình dạng.



Khương Ngọc thích thú đến run rẩy, càng ra sức dụ dỗ khuyến khích Lương Hạ:



"Tiểu Hạ làm giỏi quá! Người ta thích lắm a\~ Tiểu Hạ mau mau sờ người ta\~ Người ta... Người ta ướt rồi này\~\~"



Lương Hạ mải mê vùi mặt vào bộ ngực sữa, như không nghe thấy gì hết.



Khương Ngọc liền bất mãn, vươn tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ của Lương Hạ kéo lên, khẽ đặt lên đôi môi hồng hào ướt át đó một nụ hôn nhẹ, sau đó lui về sau dựa lưng vào tường, giọng nói như yêu ma đầy câu dẫn:



"Tiểu Hạ\~ nhìn người ta này."



Lương Hạ mơ màng thở đứt quãng nhìn nữ nhân trước mặt, Khương Ngọc dựa lưng vào tường, mái tóc hỗn loạn tung xoã trên người, đuôi tóc đỏ rực làm nổi bật làn da trắng như tuyết, bầu ngực sữa to tròn vung cao, Khương Ngọc dang hai chân thon dài tuyệt mỹ, mở rộng ra để Lương Hạ nhìn trọn vùng tư mật mẫn cảm.



Cái tư thế khiêu gợi phóng đãng vô cùng xấu hổ như vậy nhưng Khương Ngọc lại làm đến mười phần tự nhiên, Lương Hạ ánh mắt như gặp đả kích, thở gấp liên tục. Đôi mắt to tròn mở to không tin vào mắt mình.
















Khương Ngọc cười đầy dâm đãng, bàn tay đưa tới vùng chân tâm đang ẩm ướt lầy lội, dùng hai ngón tay vạch ra trước mặt Lương Hạ, yêu nghiệt quyến rũ nói:



"Thấy rõ chứ? Người ta ướt lắm rồi."



Lương Hạ mơ mơ hồ hồ lí nhí nói:



"Rõ lắm luôn."



Khương Ngọc cười khẽ, biết thời cơ đã tới liền đưa một chân vươn tới cằm Lương Hạ, nâng nhẹ cằm nhỏ tinh xảo của Lương Hạ lên, cười đến càn rỡ phóng túng:



"Mau lại đây, hôn hôn người ta nào\~"



Lương Hạ ánh mắt không thể dứt khỏi vùng giữa hai chân nữ nhân đối diện, liền nhích người tới, hai bàn tay run rẩy chống lên ga giường, đầu nhỏ cúi sát vào chân tâm ướt đẫm của Khương Ngọc, nhìn chất lỏng \*\*\* \*\* rỉ ra từ bên trong, Lương Hạ nuốt nước miếng một cái.



Khương Ngọc nhìn thấy Lương Hạ bất động chỉ chăm chăm nhìn vùng tư mật của mình, liền ra sức dụ dỗ:



"Nhanh lên! Người ta muốn Tiểu Hạ, mau mau thoả mãn người ta a\~\~"



Nói xong còn dang rộng hai chân ra mời gọi.



Lương Hạ hết biết đông tây nam bắc là gì, ánh mắt mê mẩn nhìn vùng giữa hai chân đầy dịch lỏng đó. Rồi cúi người vươn đầu lưỡi liếm lên.



"Ưm... Tiểu Hạ, lưỡi Tiểu Hạ thật nóng\~ liếm nữa a\~ người ta muốn nữa\~ ăn người ta đi Tiểu Hạ\~." Khương Ngọc thở dồn dập đứt quãng, nhẹ giọng khẩn cầu.



Lương Hạ nghe thấy liền bị kích thích, lưỡi liền liếm một đường thật dài lên hai cánh hoa ẩm ướt, sau đó vùi khuôn mặt nhỏ vào đó, ra sức \*\*\*\* \*\*\* liên tục.



"Oh\~ Tiểu Hạ giỏi quá\~ người ta thích quá! Tiểu Hạ! Liếm nữa\~ nữa a\~" Khương Ngọc phong tao đến cực hạn, thân thể uốn éo liên tục, càng dí sát vùng mẫn cảm vào mặt Lương Hạ, như cảm thấy chưa đủ, bàn tay vươn ra ấn đầu Lương Hạ vào chân tâm mình, phóng đãng mà rên rỉ liên tục.



"Ah\~ Thật thoải mái\~ thật đã\~ Tiểu Hạ liếm người ta thoải mái quá\~ nhanh nào."



Lương Hạ lúc này ra sức \*\*\*\* \*\*\* không ngừng, mùi vị nữ nhân tràn ngập trong khoang miệng.



Khương Ngọc vui thích đến cùng cực, còn cảm thấy chưa đủ, liền nắm lấy tay Lương Hạ đặt vào khe hẹp đầy chất lỏng trơn trượt, giọng ra sức dụ dỗ:



"Tiểu Hạ mau mau làm người ta ra đi, người ta chịu hết nổi rồi a\~"



Ngón tay Lương Hạ chạm vào một vùng ướt đẫm, vô thức cong ngón tay đâm vào.



"Ah\~ nữa! Nữa đi! Nhanh lên!" Khương Ngọc bất chấp tất cả uốn éo thân thể liên tục.



Ngón tay Lương Hạ ở bên trong liền cảm nhận được sự ấm nóng vô cùng thoải mái, bỗng ngước mắt nhìn Khương Ngọc đang khó chịu rên rỉ khẩn cầu cô muốn mình.



Lương Hạ đỏ mặt, trong phút chốc liền muốn rút tay ra không làm nữa.



Khương Ngọc nhìn thấy Lương Hạ không động, dục hoả đốt người khiến cơ thể không chịu nổi liền trực tiếp giữ tay Lương Hạ đang muốn rút ra, giọng mang theo nỉ non cùng quyến rũ:



"Đừng rút ra! Tiểu Hạ! Em phải thoả mãn chị đã."



Lương Hạ nhìn nữ nhân yêu kiều trước mặt, trần truồng không mảnh vải, khuôn mặt yêu dị quyến rũ, toàn thân đều phong tao rực rỡ kinh người, nhỏ giọng nói:



"Tại sao em phải thoả mãn chị chứ? Không muốn!"



Khương Ngọc nghe thấy liền sững sờ, vội vàng nhìn Lương Hạ thấp giọng hỏi một câu không đầu không đuôi:



"Vậy giờ phải làm thế nào? Em mới muốn người ta? Người ta khó chịu lắm đó."



Lương Hạ nghe giọng nói câu nhân như vậy liền ngứa ngáy khắp người, mạnh miệng nói:



"Chị đi tìm người khác đi! Em không làm nữa."



"Không được a\~ em nhìn đi! Chị ướt lắm rồi! Vô cùng khó chịu đó. Em không thoả mãn chị sao được." Khương Ngọc vô lực cầu xin.



Lương Hạ hừ nhẹ, tay liền muốn rút ra lần nữa, nhưng vẫn bị Khương Ngọc giữ lại, giọng đáng thương mềm mại khẩn cầu:



"Xin em! Muốn chị đi!"



Lương Hạ sửng sốt, trong lòng một trận run rẩy, dù gì cô cũng từng rất thích nữ nhân này, bây giờ lại thấy nữ nhân đó yêu kiều van nài cô muốn mình, không động tâm mới lạ a.



Lương Hạ buông tầm mắt, nhìn nơi tư mật người nào đó một mảng ướt đẫm, lại nhìn Khương Ngọc như vô cùng uỷ khuất thương tâm nhìn mình.



"Buông tay ra đi!" Lương Hạ lạnh giọng.



"Không a\~" Khương Ngọc chớp chớp mắt tỏ vẻ rất tội nghiệp.



"Không buông ra tôi động thế nào được?" Nói xong Lương Hạ liền đỏ mặt.



Khương Ngọc nghe thấy liền cười khẽ, vô cùng ngoan ngoãn buông tay ra.



Lương Hạ thở dài dùng lực cho hai ngón tay ra ra vào vào bên trong Khương Ngọc, liền nghe Khương Ngọc thấp giọng rên rỉ.



"Ah\~ Thật thoải mái\~ Tiểu Hạ..."



"Không được gọi Tiểu Hạ!" Lương Hạ tức giận đỏ mặt nói.



"Ây da\~ vậy thì là Hạ Hạ a\~ Nhanh lên tí nữa nào Hạ Hạ! Thoải mái quá a\~." Khương Ngọc yêu kiều rên rỉ.



Lương Hạ đỏ mặt, cúi đầu ra sức vừa nhanh vừa mạnh, muốn mau mau làm nữ nhân này lên đỉnh cho xong chuyện rồi rời đi.



"Ah\~ Tiểu Hạ thật mạnh mẽ\~ ."



"Không được gọi là Tiểu Hạ!!"



"Oh\~ người ta quên\~ Tiểu Hạ Hạ thật giỏi! Làm người ta thật thoải mái."



"Câm miệng đi!"



"..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK