Hạ Nhi ngồi phía tay lái phụ, quay đầu nhìn Khương Tình ở bên cạnh đang chuẩn bị bước xuống, thấp giọng:
"Em chỉ tuỳ tiện nói thôi. Chị muốn người ta cười em chết đấy à?"
Khương Tình không đáp, chỉ cười nhàn nhạt chậm rãi từ trong túi lấy điện thoại ra.
Giọng nói ôn nhuận trầm thấp ra lệnh:
"Bao hết khu vui chơi này cho tôi."
Dứt lời liền tắt máy ném vào cốp xe trước.
Hạ Nhi há hốc mồm, đôi mắt hổ phách mở to nhìn Khương Tình chằm chằm.
Khương Ngọc ngồi ghế sau, đang nắm tay Lương Hạ nhịn hết nổi đành nhẹ giọng hỏi:
"Tình à! Chỉ bốn người chúng ta thôi, em bao cả cái khu vui chơi làm gì chứ?"
Hạ Nhi ngay lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cô chính là chỉ đùa một câu, nói muốn đi khu vui chơi một lần cho biết cảm giác, từ nhỏ chưa từng được đến đây lần nào a. Nữ nhân nhà cô lập tức cho người lôi hai ôn thần kia tới, không nói hai lời liền tới đây rồi.
Hạ Nhi quay đầu nhìn phía sau xe, có ai đi khu vui chơi lại dẫn theo một đoàn vệ sĩ đi siêu xe? Cả đám người mặc vest đen khí thế hùng hồn, biểu cảm ai nấy đều không chút che giấu cảm giác vượt trội hơn người của mình.
Khương Tình thì một bộ dạng vô cùng thản nhiên, dường như rất hài lòng với biểu hiện hoàn mỹ của bản thân, vừa khiêm tốn vừa phong độ, vừa có giá trị vừa có ý nghĩa.
Đang là đi khu vui chơi đó có được không? Đâu phải đi ra chiến trường???
Hạ Nhi căng thẳng quay đầu nhìn Lương Hạ, chỉ thấy cô nàng nào đó âm thầm lén lút lắc đầu. Ra hiệu cô ngậm miệng lại.
Được rồi! Đi khu vui chơi dẫn theo một đám vệ sĩ hầm hố thì thế nào?
Bổn tiểu thư làm được.
Thế nhưng, cô không dám bước ra ngoài a.
Khương Tình vô cùng bình thản đẩy cửa, chậm rãi lách người chui ra khỏi xe, vòng qua bên cạnh mở cửa xe cho Hạ Nhi.
Giọng nói ôn nhuận trầm thấp còn ẩn ẩn chút trêu chọc:
"Bảo Bối! Em nói muốn đi khu vui chơi. Tôi đã chiều theo ý em đấy. Mau ra đi."
Hạ Nhi cụp nhẹ mí mắt, một lát sau lại ngẩng đầu lên nhìn Khương Tình, nữ nhân quàng chiếc khăn màu bạc, mặc chiếc áo đơn giản màu xanh thẫm cổ chữ V, để lộ khớp xương quai xanh khêu gợi, trước ngực như ẩn như hiện, chiếc quần Jean bó sát người, vóc dáng cao gầy vô cùng đẹp mắt.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, bước ra khỏi xe.
Một đám người xôm tụ đứng bên ngoài cố gắng rướn người nhìn tràng diện kinh người trước mặt, trông thấy từ trong xe bước ra một nữ nhân mặc bộ váy màu trắng nhạt gọn gàng, da thịt như tuyết, gương mặt tinh xảo, dáng người cao gầy lại duyên dáng quyến rũ, tuy rằng cách ăn diện và trang điểm không có gì đặc biệt, nhưng khí chất lại hơn người, cặp mắt hổ phách đặc biệt có thần, mái tóc nâu dài buông xoã bao phủ khắp bờ vai, hoàn toàn là một cô gái xinh đẹp tự nhiên, giống như nữ thần trong thần thoại.
Khương Ngọc cùng Lương Hạ vô cùng phối hợp đã bước ra khỏi xe, hai người nắm tay nhau cười mỉm nhìn cô và Khương Tình, vô cùng vô tư hồn nhiên như chả có chuyện gì, dường như còn vì khu vui chơi không một bóng người làm hứng thú bừng bừng, ôm ấp kè kè nhau không rời chút nào.
Các người nghĩ không ai trông thấy nên muốn lật trời luôn có phải không?
Hạ Nhi nhìn mà ngứa hết cả mắt.
Cô không thèm để ý hai người đang rải cẩu lương lung tung kia, đưa tay tới nắm lấy tay Khương Tình, giọng nói ngọt ngào, cất tiếng cười đùa:
"Em muốn chơi... tàu lượn siêu tốc."
Khương Tình quay đầu qua hướng khác, tay kia đưa lên che khoé môi tinh xảo, bật cười khe khẽ:
"Được! Chơi gì cũng chơi."
Lương Hạ đứng bên cạnh nghe thấy, kéo tay áo Khương Ngọc nói một câu không đầu không đuôi:
"Con người ta rơi vào hố tình thì xung quanh không khí luôn ngọt lịm."
Khương Ngọc gật nhẹ đầu, bổ sung thêm một câu:
"Quả đúng như thế! Ngọt đến mức khiến người ta sâu răng luôn."
Hạ Nhi liếc cặp đôi đang mỉa mai cười nhạo mình, nắm lấy tay Khương Tình kéo nhanh về phía cổng.
Khương Tình vô cùng nhu thuận ngoan ngoãn đi theo sau bước chân cô, bước chân rất vững, không nhanh không chậm, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn bóng lưng với mái tóc nâu dài uốn lượn, ánh sáng trong đôi mắt nâu sẫm trở nên vô cùng ấm áp dịu dàng, thật yên bình.
Hạ Nhi quả thật muốn chơi tàu lượn, cô mặc kệ chuyện cô sợ độ cao.
Nhưng cô muốn chơi. Rất muốn a.
Thế nhưng cô và Khương Tình đi được mấy bước, thấy Lương Hạ và Khương Ngọc vẫn chưa theo tới, chậm rì rì ở phía sau, Hạ Nhi cứng rắn quay đầu lại, hét to với hai người:
"Chơi tàu lượn! Chơi tàu lượn đó! Nhanh lên!"
Khương Tình nghe thấy ngữ điệu Hạ Nhi có chút... trẻ con háo hức, liền rất muốn cười, rất muốn cười, bả vai không ngừng rung lên như những nốt nhạc.
Hạ Nhi không nhìn thấy phía sau mình Khương Tình đang cố nén cười đến mức muốn nội thương, hậm hực tức giận vì sự lề mề của cặp đôi kia, lập tức kéo tay Khương Tình đi về phía Lương Hạ và Khương Ngọc.
"Sợ hả? Không dám chơi phải không?" Giọng điệu khiêu khích có chút bất mãn nhè nhẹ.
Lương Hạ liếc nhìn Khương Ngọc đang sắc mặt tím tái nhìn chằm chằm cái tàu lượn phía xa, sau đó nhìn Hạ Nhi thấp giọng:
"Tớ không sợ! Là..."
"Sợ gì chứ? Chơi thì chơi!"
Khương Ngọc cắt ngang lời Lương Hạ, giọng nói vô hạn quyết tâm, nhưng vẻ mặt lại biểu hiện giống như...thà chết còn sướng hơn.
Hạ Nhi hừ lạnh một cái, vẻ mặt hênh hoang như thể cô rất có niềm tin với cái tàu lượn đó.
Rốt cuộc cũng tới chỗ tàu lượn siêu tốc.
Bốn người ổn định chỗ ngồi xong, thắt dây an toàn, đoàn tàu chậm rãi di chuyển về phía trước, lạch tạch lạch tạch lên cao.
Hạ Nhi lúc đầu còn thấy bình thường, lên được một đoạn liền choáng váng mặt mày, chụp lấy tay Khương Tình ngồi bên cạnh, vẻ mặt thê thê thảm thảm.
Khương Tình bật cười thành tiếng, mái tóc đen dài thướt tha hơi rối loạn, bàn tay trắng nõn chậm rãi siết lấy bàn tay Hạ Nhi, hơi ấm từ lòng bàn tay lan toả khiến Hạ Nhi hơi sửng sốt, cô nhìn chằm chằm Khương Tình.
"Không sao! Có tôi đây rồi."
Giọng nói ôn nhuận thì thầm trong tiếng gió, tuy Hạ Nhi không nghe được thanh âm, nhưng nhìn liền có thể hiểu được.
Hạ Nhi cong khoé môi cười ngọt ngào.
Đúng vậy a! Có Khương Tình ở bên cạnh.
Cô không sợ.
Thế nhưng có người lại không được như cô.
Lúc đoàn tàu đến nơi cao nhất, sau đó ào ào lao xuống dưới. Hạ Nhi nghe thấy tiếng la hét thất thanh thảm thiết của Khương Ngọc.
"Cho tôi xuống! Ahhhhhhh!!!!"
"Chết mất ahhhh!!!"
"Không!!!"
Sau một hồi đoàn tàu dừng lại.
Khương Ngọc ôm gốc cây nôn khan không ngừng, toàn thân hư nhược không có chút sức sống, quả thật không khác gì cái thây ma. Lương Hạ phải đung đưa thân hình nhỏ bé đi chống đỡ cho nữ nhân cao hơn mình hơn một cái đầu.
Lương Hạ trách móc, nhưng giọng nói lại mềm nhẹ như bông:
"Ai bảo chị cậy mạnh. Chơi không được cái đó thì mình chơi cái khác. Tự mình làm bậy. Đáng đời chị."
Khương Ngọc thở hừ hừ, gục cả đầu lên vai Lương Hạ không ngừng hít lấy hít để không khí xung quanh, ngữ điệu mang chút trêu chọc:
"Tôi ấy hả? Đúng là chơi cái này không được. Tôi chỉ thích... chơi em thôi. Vẫn là chơi em tốt nhất."
Lương Hạ đỏ bừng mặt, nhấc chân giẫm lên mu bàn chân của Khương Ngọc một cái vô cùng mạnh bạo.
Khương Ngọc gần như nhảy xa ra mấy mét, hét lớn:
"Em đối xử với chồng em không chút thương tiếc như vậy sao? Tiểu Hạ?"
Lương Hạ hừ lạnh, quay ngoắc người lạnh lùng bỏ đi.
Khương Ngọc lập tức nhảy lò cò đuổi theo, miệng không ngừng tuôn ra mấy câu nói dỗ dành ngọt còn hơn cả mật:
"Thôi mà! Cho chị xin... Tiểu Hạ! Tiểu Hạ Hạ!"
"Câm mồm!!!"
"....."