Bước chân Dung Lạc nhanh chóng thu gọn khoảng cách đến gần cô một cách đáng kể, hơi thở căng thẳng của Hạ Nhi bỗng chốc tràn ra, dễ dàng lướt qua khứu giác của Dung Lạc, đọng lại trong tâm thức Dung Lạc một khát khao chiếm hữu cực đại.
Nhìn mái tóc nâu dài khẽ bay bay theo gió, có chiếc bóng loang lổ rơi xuống khóe mắt chân mày cô, khiến cô trông yếu đuối và trơ trọi.
Dung Lạc như ác ma giẫm lên ánh trăng mà đến, cái bóng tinh tế ném trên mặt đất, phác hoạ ra đường nét bá đạo ngang tàng không gì sánh được, khi dừng bước, tay liền đưa đến chuẩn bị chạm vào khuôn mặt cô.
Hạ Nhi cực nhanh dời ánh mắt, cô muốn phản kháng tránh thoát bàn tay kia, nhưng lại nhịn xuống, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử xanh biếc hoang dại trước mặt.
Dung Lạc dường như biết cô sẽ không phản kháng, ngược lại càng nhìn sâu vào mắt cô, khóe môi bất giác dãn ra, đưa tay nâng cằm cô lên, khẽ thở dài:
"Tôi biết bây giờ em đang rất chán ghét tôi. Nhưng không sao cả, tôi sẽ bù đắp lại cho em."
Trong bóng đêm lả lướt, giọng nói của Dung Lạc như một ác quỷ dưới địa ngục có thể làm cho dục vọng trong lòng mỗi con người bị khống chế, tà niệm sinh sôi.
Dung Lạc quá đẹp, khi cất tiếng nói không khí xung quanh dù mưa gió bão bùng cũng phút chốc như hoá thành những cánh hoa anh đào đang chậm rãi rơi xuống, toàn bộ hình ảnh đều tràn ngập màu kiều diễm.
Hạ Nhi mím chặt môi, buông xuống hàng mi dài, tạo thành một cái bóng hình quạt ngay dưới mí mắt.
Dung Lạc lẳng lặng nhìn cô.
Mũi nhỏ nhắn ngay thẳng vừa vặn, hình dáng đôi môi mọng no đủ, chút ướt át trên bờ môi như hiện ra ánh sáng lộng lẫy mê người, khiến cho người ta có xúc động muốn âu yếm.
Đáy mắt hổ phách trong suốt lúc này giống như mặt hồ kết băng, có thể chiếu ra cái bóng mông lung, lộ ra một cỗ hàn ý.
Đáy lòng Dung Lạc lại có một loại cảm giác nói không nên lời, vừa mông lung vừa rung động.
Sự rung động này từ trước đến giờ chỉ xuất hiện khi đứng trước mặt cô.
Dưới ngọn đèn đường dài, Hạ Nhi yên lặng đứng đó, con ngươi không chút thần sắc, hệt như một cái giếng khô ảm đạm và tĩnh mịch.
Bàn tay khẽ nắm cằm cô bỗng dịch chuyển, vòng ra sau gáy cô.
Cảm giác được khuôn mặt nữ nhân cường thế lãnh ngạo trên đỉnh đầu đang cúi xuống, Hạ Nhi hoảng loạn đưa tay chặn lại.
Gương mặt tuyệt sắc của Dung Lạc đè xuống rất gần. Xung quanh gió nhẹ nổi lên, tiếng lá vang tiếng xào xạc, có mùi hương cuồng dã lại thanh nhã lan tỏa trong không khí.
Lòng bàn tay Hạ Nhi cảm nhận được sức mạnh nơi trước ngực Dung Lạc đang đập từng nhịp nối nhịp kia vô cùng nhanh, nhanh đến nghẹt thở.
Ánh trăng sáng rực, trải một màu bạc lên mặt đất. Không hiểu sao, Hạ Nhi bỗng cảm thấy mắt phải lại giật một cái, ánh trăng thanh lạnh lan ra trên gương mặt tuyệt mỹ kinh diễm của Dung Lạc, cảm giác bất an nảy sinh một cách tự nhiên trong tâm trí cô.
Giọng Dung Lạc đột ngột thấp xuống, rút tay về chạm nhẹ lên gương mặt mỹ miều của cô, vô thức nở nụ cười:
"Hạ Nhi! Em đừng khiêu khích tôi. Khương Tình thì thế nào? Từ lúc tôi nhìn thấy em, tôi đã nhận định em là của mình, vì thế em phải thuộc về tôi."
Ánh trăng chiếu vào đáy mắt trong suốt của Hạ Nhi, giống như hiện lên một tầng kim cương vỡ, rực rỡ làm cho người ta không thể rời mắt, lạnh lẽo như hàn băng:
"Cô đang nói chuyện đùa à? Tôi không phải là món đồ. Tôi không thuộc về cô. Hiện giờ cô dùng cách thức khốn nạn này bắt cóc tôi với cái suy nghĩ tôi là của cô sao?"
Hạ Nhi vừa nói nhìn lên, ánh mắt hổ phách của cô đụng vào ánh mắt màu xanh biếc trên không trung.
Giống như buổi chiều trời nắng chang chang, đột nhiên trông thấy băng tuyết rợp trời.
Dung Lạc nghiêng người tới trước, phả lấy hơi thở mạnh mẽ lướt qua tai cô:
"Phải! Em chính là của tôi."
Nhịp tim và huyết dịch toàn thân Hạ Nhi dường như bị ngưng kết lại, cô nghiến răng ken két, cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, nhìn Dung Lạc không rời mắt, cô gằn giọng nhấn mạnh:
"Cô đây là bị điên! Dung Lạc."
Trên gương mặt tinh xảo của Dung Lạc mang theo vẻ tà mị, mái tóc màu vàng nhạt bị thấm ướt vài giọt nước mưa lấp lánh, lộ ra óng ánh sáng long lanh, cánh môi mỏng hơi tái nhợt khẽ nhếch:
"Tôi điên vì em! Hạ Nhi."
Ánh sáng của đèn xe hắt vào trên khuôn mặt Dung Lạc, phác họa ra hình dáng như huyễn như họa, đẹp đến mức vô cùng không chân thực, giọng Dung Lạc vang lên rất khẽ, rất từ tính:
"Lạc bản tính ích kỷ, không thể như An Tranh hay Hàn Tịch, bọn họ thầm nghĩ sẽ ở phía sau che chở bảo vệ em an yên cả một đời, nhưng tôi thì khác, chỉ cần nghĩ đến việc nhói lòng mà buông tay em nhường cho kẻ khác, trái tim tôi đau đến không chịu đựng nổi, vô cùng nặng nề."
Vừa nói dứt câu, hành động tiếp theo của Dung Lạc lại khiến người ta thất kinh, bàn tay cầm khẩu súng lạnh lẽo đen ngòm chậm rãi hướng về phía An Tranh đang đứng cách đó không xa.
Đầu ngón tay thon dài trắng nõn, đặt ở bên cò súng, thật lâu sau mới khẽ nhúc nhích, giọng nói băng lạnh không nghe ra chút cảm xúc nào:
"Tôi nói sai sao? An tổng?"
Hạ Nhi thẫn thờ quay đầu lại.
Cô nhìn thấy An Tranh đứng đó, trên người vẫn luôn toát ra một thần thái bất cần lạnh nhạt.
An Tranh là một nữ nhân biết tiến biết lùi, cho dù bản tính có lạnh nhạt đến mấy thì vẫn luôn có một mặt mềm mỏng mà người ta có thể nhìn thấy.
Mặt mềm mỏng đó luôn hướng về phía cô.
Chỉ dành cho cô.
Điều đó được minh chứng vào ngay thời khắc này, cho dù bản thân An Tranh có tàn tạ đến mức nào, thì nụ cười dịu dàng vẫn luôn hướng về phía cô, chưa một giây phút nào thay đổi.
Thời gian trôi qua, sự bất cần của An Tranh đã được thu bớt lại, nhưng sức mạnh toát ra từ trong cốt tủy lại khiến người ta không thể tảng lờ. Thời gian đã tôi luyện An Tranh trở thành một chiến binh sẵn sàng xông pha thương trường, mạnh mẽ và cũng trầm tĩnh hơn.
Đối lập với vẻ bất cần của An Tranh, Dung Lạc lại như một kẻ được sinh ra từ sự ngạo mạn và thủ đoạn.
An Tranh nhìn Dung Lạc, khoé môi thoáng cười nhạt, tia sáng trong đôi mắt sắc như dao, thờ ơ nói:
"Không sai."
Vừa dứt lời, An Tranh bất ngờ lao đến, nắm lấy tay Hạ Nhi, muốn kéo cô rời khỏi vòng tay chết tiệt kia.
Dung Lạc lách người sang, thân thể chỉ một loáng đã dễ dàng ngăn cản hành động đang diễn ra.
Một nụ cười nửa miệng, vẽ ra gương mặt Dung Lạc đầy cao ngạo:
"Muốn cướp người của Lạc? Để xem An tổng có đủ bản lĩnh hay không?"
Khi thấy bọn thuộc hạ có ý muốn xen vào, Dung Lạc đưa tay ra hiệu.
Đám người ngay lập tức hạ hết súng xuống.
Nghiên Nghiên nhìn Dung Lạc hẳn muốn tự tay giải quyết An Tranh liền nhíu mày.
Bỏ hết bản tính điềm đạm mà bản thân đã xây dựng lên bấy lâu, vốn dĩ bản chất của An Tranh không hề giống với vẻ bề ngoài.
An Tranh là một người nóng nảy, một khi trong lòng đã nổi lửa thì rất khó để nhẫn nhịn.
Lúc Dung Lạc hạ khẩu súng trong tay xuống, thì An Tranh cũng đã thật nhanh tung ra cú đánh đầu tiên.
Nấm đấm mạnh mẽ lao thẳng về trước, lực đạo dồn vào cú đấm này không hề nhỏ.
Dung Lạc lại nhẹ nhàng thoát được.
Tránh được liên tiếp ba cú đấm, cho đến khi cú đấm tiếp theo trượt qua lọn tóc của Dung Lạc, Dung Lạc mới bắt đầu phản kháng, một chân tung ra.
Chỉ một động tác đã đạp thẳng vào ngực An Tranh, khiến An Tranh ngã về sau một đoạn, thân người ngã đập xuống mặt đất.
Dung Lạc bước đến, mắt nhìn về phía Hạ Nhi, giọng nói yêu dị tàn bạo vang lên trên khoảng không âm u như địa ngục:
"Đối với em chẳng có việc gì quan trọng, chỉ có Khương Tình mới là quan trọng nhất, phải không?"
Trầm mặc.
Im ắng như mọi thứ đã chết cả.
Màn đêm đen tối, thứ ánh sáng duy nhất là ánh đèn đường, điểm xuyết cho trời đêm sâu thẳm là những vì sao.
Nhìn vào nét mặt đầy ngông cuồng đó của Dung Lạc, bàn tay Hạ Nhi phát run liên hồi, cô nổi giận mà gào lên:
"Dung Lạc!!! Dừng tay lại."
Sự phẫn nộ như đông kết lại thành một khối đá khổng lồ, nó vừa đè nặng lên lồng ngực cô, vừa chèn ngang vào khí quản khiến cô khó chịu vô cùng.
"Hạ Nhi! Tôi yêu em."
Dung Lạc lớn tiếng, cả sắc diện cũng thay đổi một cách bất thường.
"Và tôi không giống những kẻ có thể sẵn sàng chết vì em. Nếu tôi chết, nhất định phải đem em theo cùng."
Trong đôi mắt màu xanh như biển cả ngổn ngang hàng vạn lần mâu thuẫn đang thi nhau trải đầy đôi con ngươi.
Hạ Nhi nghe thấy, khuôn mặt cô tối sầm, mặt mũi chẳng khác gì kết thành một khối đen ảm đạm, nhìn thẳng vào Dung Lạc.
Lồng ngực bé nhỏ của Hạ Nhi quả thực đã khiếp sợ đến muốn căng ra rồi vỡ toạc.
Cô chưa từng nghĩ nữ nhân hung tàn bạo ngược lúc xưa mà cô biết lại có lúc trở nên kinh khủng thế này, cái khí thế áp đảo một cách khủng khiếp trên người Dung Lạc bùng phát khiến cô cảm thấy hoảng loạn tột độ.
Cô hoàn toàn có thể cảm nhận được nộ khí như giông bão đang cuộn lên trong quãng giọng trầm thấp kia.
Bàn tay cô thoáng run rẩy, chỉ biết cắn môi im lặng.
Dung Lạc nhìn thẳng vào cô, lạnh lùng gằng giọng mà nói:
"Hạ Nhi! Tôi yêu em. Yêu em đến đau khổ không thiết sống nữa, là yêu đến không thể dứt ra được. Từ trước tới giờ tôi chưa từng cầu xin ai bất kì điều gì cả, nhưng hiện giờ chỉ có em. Duy nhất có em, dù chết tôi cũng tuyệt đối không muốn buông tay."
Hạ Nhi sững người, cảm giác bản thân đang bị một lực nhấn chìm từ từ xuống một vũng bùn đen tối, có hàng vạn dây leo như thể đang trói chặt đôi chân cô.
Cho dù cô cố sức vùng vẫy, vẫn không tài nào thoát ra được.
Giương mặt kiều mị tràn ngập phẫn uất, cô bất lực đến mức phải gào lên:
"Dung Lạc! Cô căn bản có hiểu, yêu là gì không?"
Dung Lạc lạnh lùng nhìn cô bằng tất cả sự chiếm hữu độc đoán, khoé môi tinh mỹ hơi cong lên vẽ ra nụ cười rất bình thản, một tay chỉ thẳng về phía cô, rất to tiếng mà nói:
"Tôi yêu em! Đó là yêu."
Hạ Nhi nghe mà hoảng sợ đến nổi toàn thân không thể tự chủ mà run lên bần bật.
Từng lời từng chữ vừa rồi của Dung Lạc cứ không ngừng vang vọng trong đầu cô, khiến cô vô thức bịt kín hai tai mà thét lên:
"Khốn kiếp! Từ đầu tới cuối cô chỉ yêu bản thân cô. Cô yêu tôi mà muốn tôi sống không bằng chết như vậy sao?"
Đoàng!!!
Tiếng súng ầm vang chấn động một vùng trời.
Khi Hạ Nhi bàng hoàng mở mắt ra, cô nhìn thấy từ người An Tranh loang ra rất nhiều máu.
Bầu không khí kinh khủng lạnh người cùng hình ảnh An Tranh nằm yên bất động trên vũng máu tươi như thể ám ảnh sâu vào tâm trí cô lúc này.
Lương Hạ toàn thân đã vô thức run lên bần bật, cô bàng hoàng gục ngã xuống mặt đất, mái tóc dài rối bù rũ xuống che đi gương mặt đau thương khốn khổ.
Chỉ biết kinh hoảng ôm mặt gào thét:
"An Tranh!!!"
Rất nhanh!
Dung Lạc nổ súng nhanh đến mức Hạ Nhi chẳng kịp định hình mọi việc đang diễn ra trước mặt mình.
Trong tiếng gào thét uất nghẹn chất đầy sự chát chúa của đau thương tận cùng. Hàng mi mỏng manh rung lên, nước mắt cô tràn ra lăn dài trên gương mặt nhợt nhạt.
Hàng mi thoáng run lên, trong cơn gió đêm đang nhè nhẹ lướt qua, thân thể Hạ Nhi mong manh như đôi cánh bướm đang bị sa vào hơi sương lạnh lẽo.
Bên tai là tiếng Lương Hạ đang gào khóc đến tê tâm liệt phế, đau đớn tưởng chết.
Khương Ngọc nhìn thấy cũng đỏ mắt, mười ngón tay cào xuống mặt đất đến rướm máu, gào thét điên cuồng:
"An Tranh!!!!"
Thứ âm thanh đau đớn đó như một mũi dao thật sắc, hung ác xé toạt màng nhĩ bên trong mỗi lần truyền đến tai Hạ Nhi.
Tinh thần Hạ Nhi lúc này chẳng còn đủ tỉnh táo như trước, chỉ thấy bản thân như bị rơi vào một hố sâu bế tắc, không thể tự đứng dậy để tìm cho mình một lối thoát, đơn độc giữa đáy sâu lạnh lẽo mà bất lực.
Cô không đủ hơi sức để mắng chửi, càng không đủ khả năng để phản kháng nữa. Mười ngón tay siết lại, cả hai bàn tay đều thoáng chốc run rẩy.
Nét mỏng manh yếu đuối của cô lúc này như nhấn chìm Dung Lạc sâu dưới đáy vực, tuy tối tăm lại lạnh lẽo vô cùng nhưng Dung Lạc lại không thể ngăn bản thân cứ trầm luân trong đó.
Lần đầu tiên gặp cô, Dung Lạc đã trăm lần tự hỏi tại sao bản thân lại yêu một cô gái quật cường mạnh mẽ như thế?
Nhưng tới tận giây phút này, khi nhìn vẻ mặt bất lực yếu đuối đến đáng thương của cô, cõi lòng Dung Lạc lại bị đánh động bởi một con sóng ngầm dữ dội.
Hạ Nhi mơ hồ nhìn vào mắt Dung Lạc, lập tức nhận ra hình bóng của cô trong đôi mắt đó đang lớn dần lên.
Thân ảnh của Dung Lạc đã tiến sát lại gần cô từ lúc nào, có lẽ là ngay lúc cô bị tiếng súng và tiếng gào thét của Lương Hạ làm cho thất thần, cũng có thể là lúc tâm tình cô hoảng loạn tột độ khi nhìn thấy toàn thân An Tranh nằm trong vũng máu.
Khi cô bừng tỉnh, sự ngang ngược của Dung Lạc đã nhanh chóng bao trùm toàn bộ con người cô.
Vứt khẩu súng trong tay một cách hờ hững, Dung Lạc đưa tay vén nhẹ lọn tóc đang ngã trong gió của cô, ngón tay thon dài tham luyến trượt qua vành tai cô một cái thật chậm, đôi mắt tăm tối không hề đọng lại một lần thương xót.
Chỉ lạnh lùng cất giọng:
"Em thấy không? Tôi yêu em đến thế đấy. Đến mức sẵn sàng giết tất cả những kẻ dám ngáng chân mình."
Cơ thể Hạ Nhi run lên bần bật.
Chẳng cho cô có thời gian để phản kháng lại lời nói đầy ép buộc đó, cánh môi lạnh lùng của Dung Lạc đã ngạo mạn từ trên mà ép xuống dán chặt lên môi cô.
Bất chấp mọi thứ, từ sự vùng vẫy, cho đến sự chối từ.
Cánh tay của cô bị Dung Lạc giữ rồi đem khoá chặt ra sau lưng.
Một tay giữ lấy hai cổ tay cô, một tay lại ghì chặt vào eo cô, đem thân người mềm mại của cô nép sát vào hết mức có thể.
"Không!!!"
Thần kinh Hạ Nhi trong phút chốc bị Dung Lạc làm cho rung chuyển đến chẳng thể hình dung được gì.
Bờ môi kia nóng rực như một ngọn lửa sống, khác hẳn bờ môi lạnh như băng tuyết của Khương Tình, nụ hôn của Dung Lạc không ngừng thiêu đốt mọi tế bào bi phẫn bên trong cô.
Sự phẫn nộ của cô dần dần bị sự mạnh bạo bá đạo đó của Dung Lạc làm cho bùng phát dữ dội, cô không chút lưu tình há miệng cắn mạnh xuống.