Nữ nhân ngồi chủ vị cả người âm trầm lạnh nhạt, tư thái cử chỉ ung dung tao nhã không giận tự uy, khiến những người dù trung niên bản lĩnh thương trường hàng năm vẫn không nhịn được mà cúi đầu, trạng thái trầm trọng nặng nề lại bất an.
Tô Thịnh không tiếng động đẩy cửa bước vào, trong tay là tập tài liệu, anh bước đến gần Khương Tình đang ngồi ghế chủ trì cuộc họp, ghé sát vào tai Khương Tình nói mấy câu lại khiến sự âm u nồng đậm trong đáy mắt Khương Tình tan ra không ít, Khương Tình im lặng chốc lát rồi lạnh giọng nói:
"Tan họp đi!" Nói xong liền không chút kiên nhẫn đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Cả đám người nhìn thấy há hốc mồm kinh ngạc. Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, bọn họ còn nghĩ sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ Khương Tổng, ai ngờ chỉ vì Tô Thịnh nói mấy câu, mà vị tổng tài nổi tiếng nghiêm khắc cầu toàn đó lại qua loa đại khái bỏ qua, ánh mắt bọn họ không tự chủ được liếc tới Tô Thịnh đang yên lặng dọn dẹp đống tài liệu, trong mắt nóng bỏng mang theo cảm kích không nói thành lời.
Vị thư kí kiêm trợ lý nào đó nhận thấy sự cảm kích từ những người cổ đông nổi tiếng uy vọng mắt cao hơn đầu, cười cười nói nhỏ:
"Thiếu phu nhân đến! Nên tiểu thư tạm hoãn cuộc họp lại. Các vị vẫn là nên chuẩn bị phương án giải quyết tốt hơn một chút, không thể lúc nào cũng may mắn như vậy đâu."
Cả đám cổ đông nghe thấy liền sửng sốt.
Vị nữ cổ đông khá trẻ tuổi vội vàng hỏi lại:
"Tô trợ lý! Thiếu phu nhân nào vậy? Không phải Phu nhân Vương Minh Tuyết chứ?"
Tô Thịnh không trả lời chỉ cười cười rồi bước ra ngoài. Bỏ lại một đám người nhốn nháo cả lên vì vị thiếu phu nhân mới đến này.
Khương Tình bước nhanh hướng phòng làm việc, dưới ánh sáng rực rỡ từ tia nắng chiếu lên mặt kính, khuôn mặt trái xoan trắng nõn xinh đẹp tuyệt diễm, con ngươi nâu sẫm hiện rõ ý cười vui vẻ, trên người mặc bộ suit đen nghiêm trang, áo sơ mi đã nới lỏng hai nút trên cổ áo, trong hoàn cảnh làm việc đầy nghiêm túc càng nới cúc cổ thì càng ít sự trang trọng, nhưng Khương Tình mặc dù nới lỏng cổ áo vẫn mang đến sự thanh lịch và tao nhã, sang trọng nhưng vẫn trẻ trung lịch lãm, sự quyến rũ như ẩn như hiện khiến người khác nhìn mà kinh diễm, đẹp cuốn hút đến không thể cưỡng lại.
Trên đường tới phòng làm việc không biết bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ cùng say mê nhìn ngắm, tiếng thảo luận nho nhỏ sau khi Khương Tình vừa đi qua liền vang lên không dứt.
"Khương Tổng tuy nhỏ tuổi nhưng thật sự là đẹp đến mức khiến tôi cũng phải suy nghĩ lại về xu hướng tình dục của bản thân a." Một nữ nhân viên ôm trái tim mà than thở không dứt.
"Đúng là tuổi trẻ tài cao, đã vậy còn được ông trời ưu ái cho một nhan sắc như vậy, tôi nhìn mà mê mẩn. Trên đời sao lại có một nữ nhân hoàn mỹ đến như thế?"
"Soái kinh người ấy, trước đây luôn thấy Phó chủ tịch thật sự là một mẫu đàn ông quá hoàn hảo, không ngờ con gái của Phó chủ tịch lại còn hoàn hảo hơn, nếu Khương Tổng là nam nhân, tôi sẽ nằm rạp dưới chân đợi Khương Tổng sủng hạnh a."
"Cầu Khương Tổng bao nuôi! Cầu Khương Tổng sủng ái! Cầu Khương Tổng yêu thương aaaa!"
"Không ai để ý Khương Tổng hôm nay cười có chút là lạ sao?"
"Đúng vậy a! Bình thường chỉ ôn hoà tao nhã cười nhạt thôi, hôm nay hình như có chút gì đó khác khác, thế nào nhỉ..."
"Dịu dàng hơn đúng không?"
"Ừ! Đúng rồi! Không biết là có chuyện gì khiến Khương Tổng có vẻ mặt như thế nhỉ?"
"Ta cũng thật tò mò."
Khương Tình không hề biết vì bản thân lướt qua vài người mà mang đến một hồi tranh luận không dứt. Vừa đến cửa phòng làm việc, Khương Tình mở cửa đi vào trong, nhẹ chân bước tới liền trông thấy thân hình một nữ nhân tuyệt sắc nằm trên sofa say sưa an tĩnh ngủ, váy trắng vô cùng hoàn mỹ phác họa lên đường cong thân hình cực hạn quyến rũ, bộ ngực to tròn hơi nhô lên phập phồng theo từng nhịp thở, vòng eo nhỏ nhắn chỉ một bàn tay là có thể ôm hết. Cẳng chân trắng như tuyết, đôi chân mảnh khảnh mềm mại trước mắt này, giống như viên ngọc đẹp không tì vết, đường cong tinh tế kéo dài tới mắt cá chân thon thả, đẹp tựa như bầu trời, cánh tay nhỏ nhắn yếu ớt buông thả hờ hững xuống ghế sofa, đường cong duyên dáng ở cần cổ thanh mảnh đều lộ ra ngoài, màu da của cô gái nhỏ trắng nõn, như bạch ngọc tinh khiết, ngũ quan lại tinh xảo khéo léo tô vẽ trên khuôn mặt trái xoan.
Hơi thở đều đều nhàn nhạt, cả người toát lên một loại vẻ đẹp vô hại dễ dàng khiến dã tính người khác nổi lên.
Khương Tình cười khẽ, trong ánh mắt là vô hạn cưng chiều cùng nồng đậm dung túng, khẽ khom người, sườn mặt nghiêm túc cùng đáy mắt lướt qua tia sáng nhàn nhạt, giống như vui vẻ lại như mang theo một tia nguy hiểm, đặt lên môi Hạ Nhi một nụ hôn.
Hơi thở vừa nóng bỏng vừa lạnh lẽo cùng cảm giác quen thuộc của thân thể khiến Hạ Nhi hé mở đôi môi đỏ thắm theo thói quen, đầu lưỡi Khương Tình nhân theo đó mà chen vào, càn quấy lại tham lam cuốn lấy chiếc lưỡi đỏ hồng ướt át, Hạ Nhi bị hôn đến tỉnh ngủ, dưới mí mắt, hàng lông mi tinh tế run lên, chớp động rồi run rẩy mở ra con ngươi hổ phách pha lẫn tia buồn ngủ nồng đậm.
Trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn, ý cười trong veo lại mềm mại hiện ra, đôi mắt màu hổ phách như phát sáng.
"Tình..." Giọng nói ấy rất nhẹ, tựa như bị cơn gió ẩm ướt mùa thu thổi một cái, phân tán thành vô số lông tơ, quét qua từng lỗ chân lông của người đối diện.
Ánh mắt Khương Tình bỗng chốc trở nên sẫm lại, liếm liếm khóe miệng, khàn giọng cười:
"Bảo Bối! Tỉnh sao?"
Dáng vẻ của Khương Tình hoàn toàn không còn bình tĩnh lạnh nhạt, tự kiềm chế lãnh đạm như thường ngày, giống như bởi vì đối mặt với cô, mà khiến cho cặp mắt nâu sẫm kia toát lên vẻ quyến rũ cùng tà mị, trong đáy mắt là sự hưng phấn và nhiệt liệt giống như ngọn lửa bừng lên.
Hạ Nhi vươn hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn câu lấy cổ Khương Tình, cười đến ngọt ngào mang chút lười biếng:
"Em tới gặp chị. Có vui không?"
Khương Tình cười khẽ, chóp mũi cọ lên làn da trắng nõn hồng hào ở sườn mặt non mịn, thấp giọng ôn nhuận nói:
"Em tới gặp tôi để câu dẫn sao? Bộ dạng thế này khiến tôi có chút không kiềm lòng được."
Hạ Nhi nghe thấy liền cười khanh khách, ngón tay nhỏ nhắn vươn ra vuốt lọn tóc đen nhánh rơi xuống trước mặt Khương Tình.
"Khương Tổng! Làm việc nghiêm túc như vậy sao?" Giọng Hạ Nhi mềm nhẹ mang chút trêu chọc.
Khương Tình cười khẽ, không nói không rằng ôm lấy Hạ Nhi, bế bổng cô lên, Hạ Nhi mở to mắt, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã thấy thân thể bị nhấc lên, hai chân Hạ Nhi vô thức câu lấy hông Khương Tình, môi Khương Tình chuẩn xác hôn lên môi cô.
Mùi hương như lan như sương thoang thoảng đầy quyến rũ khiến Hạ Nhi say mê mụ mị cả đầu óc, hai cánh môi mọng đỏ bị \*\*\*\* \*\*\* cùng ngậm lấy, nụ hôn cuồng nhiệt lại vô hạn xâm chiếm, đầu lưỡi Khương Tình liên tục đảo khắp khoang miệng cô. Hạ Nhi thở dồn dập, ánh mắt hổ phách mở to nhìn sườn mặt lạnh lùng khuyến đại trong gang tấc, đẹp đến hồn xiêu phách lạc.
Thân thể Hạ Nhi bị Khương Tình mang đi một đường tiến vào trong, Hạ Nhi không biết là Khương Tình mang cô đi đâu, hơi hé mở đôi mắt liền thấy nữ nhân nào đó đang dùng một tay nâng đỡ mông cô, một tay vươn ra trước một cánh cửa kế bên kệ sách, lưu loát mở cánh cửa đó ra.
Hạ Nhi trợn trừng mắt, rời môi khỏi môi Khương Tình, hơi thở vội vã nhỏ giọng nói:
"Tình... cái này..."
Khương Tình cười khẽ, lại cúi người chuẩn xác che đôi môi đang úp mở của Hạ Nhi, nụ hôn trở nên kịch liệt đầy dục vọng.
Hạ Nhi thở gấp đứt quãng.
Cái này có phải là cô tự đưa lên cửa cho người ta không?
Ai ngờ phòng làm việc của Khương Tình còn có phòng riêng chứ? Lúc đầu cô bước vào còn không để ý thấy.
Khương Tình một tay đẩy mạnh cánh cửa, khiến nó đóng sập lại, sau đó thả chân Hạ Nhi xuống, môi mỏng vội vã nhiệt liệt kích động hôn tới đến mức Hạ Nhi bị đốt nóng khắp người, hai chân cô như muốn nhũn ra, Khương Tình liền ấn Hạ Nhi lên vách tường, một tay vòng xuống nắm lấy bên đùi trắng nõn thon dài của cô, vắt nó lên hông mình sau đó lần xuống bờ mông vểnh cao mà bóp mạnh, một tay lại đưa lên bầu ngực căng tròn cách một lớp vải mà hung hăng xoa nắn.
Hạ Nhi rên khẽ, nữ nhân cường thế này, dồn ép cô đến mức khiến cô không phản kháng nổi.
Trong nụ hôn kích tình ướt át vội vã. Giọng Khương Tình mang đậm ý cười nhiễm đầy dục vọng, thanh âm khàn khàn trầm thấp nói:
"Tôi cũng mấy ngày rồi không làm em. Sẽ có chút kích động vội vàng. Hạ Nhi! Chịu đựng tôi!" Nói xong Khương Tình liền cúi đầu xuống, môi mỏng lạnh lẽo hôn lên cổ Hạ Nhi, đầu lưỡi ấm nóng vươn ra \*\*\*\* \*\*\* trên làn da mỏng manh ở cần cổ, hơi thở như lan như sương dồn dập không chút kiềm chế.
Toàn thân Hạ Nhi run rẩy dữ dội.
Khương Tình lúc này như điên rồi, có chút điên cuồng cùng chiếm hữu mạnh mẽ.
Hạ Nhi khuôn mặt nhỏ hồng rực lên, ánh mắt hổ phách vì dục vọng bị khơi dậy mà mang chút mơ mơ màng màng, giọng Hạ Nhi như nỉ non lại như vô hạn ấm ức:
"Không được! Em làm mới đúng! Chị hứa rồi."
Khương Tình cắn mút cần cổ thon thả mịn màng kia, tay vươn ra sau lưng Hạ Nhi không tiếng động kéo nhẹ khoá váy, giọng ôn nhuận cười khẽ:
"Đúng vậy! Tôi hứa sẽ chiều em. Tôi đang thực hiện nó đây." Thanh âm trầm khàn thâm thúy xáo trộn, ánh mắt mạnh mẽ hoàn toàn áp đảo, môi mỏng khẽ cong lên, cười đến vô cùng quyến rũ bá đạo, ánh sáng nguy hiểm lóe lên trong mắt như một con sói xảo quyệt.
Hạ Nhi sửng sốt, trong lòng một mảng tức giận, định mở miệng phản bác thì chiếc váy mỏng nhẹ trên người liền rơi xuống sàn, thân thể bỗng dưng bị lạnh khiến Hạ Nhi run lên.
Khương Tình cười khẽ, đầu liền chôn xuống bầu ngực đẫy đà no đủ, hé miệng gặm cắn đến vui sướng, một tay nắm lấy một bên bầu ngực trắng nõn cao ngất mà xoa nắn, phía sau lưng hai ngón tay thon dài tuyệt mỹ thuần thục không tiếng động mở khoá áo bra Hạ Nhi đang mặc trên người.
"A! Khốn kiếp! Chị lừa em." Hạ Nhi tức giận lớn tiếng mắng.
Chiếc áo bra đen quyến rũ bị bật khoá nên nới lỏng làm hai bầu ngực bung ra, giống như được giải thoát mà nẩy nhẹ. Khương Tình vùi mặt vào hết liếm rồi cắn.
"Không dễ vậy đâu!" Hạ Nhi từng chữ từng chữ như nặn ra từ trong kẽ răng.
Nói xong liền vươn tay tới trước người Khương Tình cởi áo ngoài. Vẻ mặt như vô hạn quyết tâm cùng phẫn nộ.
"Hôm nay bổn cô nương sẽ làm thịt chị!!!" Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.