Nhìn một bàn đầy thức ăn mĩ vị bốc hơi nghi ngút mà thở dài không thôi.
Bữa trưa Khương Tình chỉ gọi một cuộc điện thoại, ngay lập tức có người mang nguyên liệu nấu ăn tới, Khương Tình lục đục trong phòng bếp một hồi lâu. Hạ Nhi vô cùng tò mò nên đã len lén chạy vào xem, lúc sáng món trứng do Khương Tình làm cô đã thử qua, rất vừa miệng lại ngon lành, nên Hạ Nhi không kiềm lòng được muốn vào nhìn xem nữ nhân mới học làm bếp này đã dùng cách gì để làm.
Chỉ thấy Khương Tình thuần thục đặt nồi nước lên bếp. Sau đó vô cùng ưu nhã rửa tay, mở lớp bọc giữ thực phẩm xung quanh một cái tô nhỏ. Một tay cầm đũa, một tay xẻo một miếng bột. Rồi dùng đũa gắp thịt lên bỏ vào giữa miếng bột đó. Năm ngón tay thon thả tuyệt mỹ nhẹ nhàng cuộn bột lại, miết một vài đường vô cùng khéo léo lại đẹp mắt, rồi thả miếng vằn thắn đã làm xong vào cái đĩa nằm trên bàn.
Hạ Nhi há hốc mồm, nhanh chóng bước đến gần, nhìn vào trong cái chén, nhân mì chỉ có tôm óng ánh bóc vỏ được nêm muối và tiêu.
"Đi ra ngoài đi! Tôi làm một tí sẽ xong ngay!" Khương Tình ôn nhu nhìn cô nói.
Hạ Nhi không nghe lời, vẫn chăm chú nhìn từng thao tác thuần thục lại vô cùng tao nhã của Khương Tình, chẳng mấy chốc trên bếp đã có một nồi vằn thắn, hơi nóng theo đó bốc lên cao quyện theo hương vị nồng đậm của nước cốt xương và thịt tươi không ngừng bay vào mũi cô. Màu xanh xanh của hành lá thái nhỏ hòa cùng màu trắng trong của vằn thắn khiến người ta nhìn vào là muốn ăn.
Hạ Nhi chảy cả nước miếng, đôi mắt hổ phách long lanh to tròn nhìn Khương Tình đầy ngưỡng mộ.
Đây là người mới học làm bếp sao?
Có để cho người ta sống hay không?
Khương Ngọc \- người đang đói bụng cồn cào chôn mình trong phòng liền bị mùi thơm mê người dẫn dụ ra ngoài, ngó đầu nhìn vào phòng bếp liền thấy Khương Tình đang loay hoay bận rộn làm gì đó, bộ dạng phong thái tuyệt mỹ lại vô cùng thu hút, trên người mang tạp dề màu trắng tinh sạch sẽ, Hạ Nhi đứng bên cạnh hết nhìn Khương Tình lại nhìn cái nồi nhỏ trên bếp.
Khương Ngọc vươn tay xoa xoa bụng, cẩn thận bước vào nhỏ giọng như không tin tưởng:
"Thật sự có thể..."
Lời chưa nói hết đã im bặt, trên bếp, từng miếng vằn thắn trắng trẻo điểm chút màu hồng của tôm nổi bềnh bồng sát cạnh nhau. Chúng như đang nhảy múa theo từng đợt sôi trào của nước, trông vừa đáng yêu vừa ngon miệng, mùi thơm bay ngào ngạt khiến bụng Khương Ngọc đói cồn cào biểu tình dữ dội.
"Đậu! Moá!" Khương Ngọc bất nhã nhìn vào trong nồi chửi thề một tiếng.
Quay đầu sang Khương Tình đang nêm nếm dầu muối tương hành, còn cho thêm dưa muối, nói một câu vô cùng nghi hoặc:
"Khương Tình! Em thật sự là con người sao?"
Khương Ngọc vô cùng tin tưởng trước mặt cô bây giờ là quái vật.
Khương Tình liếc mắt nhìn, rồi xem như không nghe thấy mà tiếp tục ưu nhã khoáy nồi nước dùng.
Hạ Nhi chớp chớp mắt, cô cảm thấy Khương Tình vào bếp phong thái và tác phong thật sự quá xinh đẹp và tao nhã, nhìn thành thục lại trật tự rõ ràng, mọi thứ đêu phân chia tỉ lệ vô cùng chuẩn xác.
Hạ Nhi bước tới tủ lạnh lớn hơn người, vô cùng tò mò mở ra, nguyên liệu nấu ăn chất gọn gàng trong đó, một thứ cũng không thiếu.
Hạ Nhi vươn tay cầm lấy hộp trứng, cô cũng muốn thử a, nhìn Khương Tình làm dễ dàng lại gọn gàng như vậy, cô cũng muốn giúp đỡ một tay, cảm thấy đánh trứng gà chắc là không khó, liền vươn tay nhặt lấy vài quả trứng, vô cùng háo hức và tự tin đập một quả vào chén, nhưng cô không ngờ, cô luống cuống tay chân đập vài cái, trứng còn chưa có tách ra. Hạ Nhi nhìn lớp vỏ vỡ vụn lại không có tách ra, cảm thấy quả trứng gà đó đang cười nhạo cô.
Kỹ năng nấu ăn \= không!
Hạ Nhi nhìn quả trứng trên tay mình, có chút nghẹn ngào.
"..."
Khương Ngọc bước tới liền thấy một cô nhóc trên tay cầm quả trứng khóc không ra nước mắt, liền ôm bụng cười lớn, tiếng cười vang vọng khiến Hạ Nhi vô cùng phẫn nộ, trừng mắt nhìn Khương Ngọc tỏ ý bất mãn.
Khương Tình cười khẽ nhìn Hạ Nhi, ưu nhã thong thả bước đến, cầm lấy trứng gà mà Hạ Nhi gõ hoài không tách ra, động tác dứt khoát lưu loát đập vào thành chén, quả trứng liền được tách đôi vô cùng hoàn hảo rơi sóng sánh trong chén nhỏ cực kì đẹp mắt.
Hạ Nhi: "..."
Khương Ngọc: "..."
Khương Tình cúi đầu nhìn Hạ Nhi đang mở to mắt nhìn mình, ôn nhuận nhỏ nhẹ nghiêm túc nói:
"Bảo Bối! Ra phòng khách đợi tôi, em mà học nấu sẽ phá banh phòng bếp mất!"
Hạ Nhi cảm thấy Khương Tình rõ ràng là đang cười nhạo cô, nhưng cô không có chứng cứ.
Khương Ngọc vội vã bước nhanh tới kéo lấy tay áo Hạ Nhi lôi ra ngoài, mở miệng cười khúc khích nói:
"Đi ra ngoài thôi! Em ở đây chị sẽ không có gì bỏ vào bụng."
Quay về hiện tại nhìn một bàn mỹ vị trước mắt, Khương Tình ôn nhuận nhìn cô cười khẽ, Hạ Nhi cảm thấy tâm hồn bị trầm trọng đả kích.
"Ăn thử đi!" Khương Tình tao nhã múc vằn thắn ra một cái chén nhỏ đưa cho Hạ Nhi, cô ngoan ngoãn nhận lấy.
Khương Ngọc không hề câu nệ tiểu tiết, vô cùng tự nhiên cũng tự làm cho mình một chén lớn.
Hạ Nhi cẩn thận múc một thìa canh. Mùi vị đúng như suy nghĩ của cô, ngọt ngọt thanh thanh vừa miệng, nồng nàn tinh khiết. Hạ Nhi lại nếm thử một miếng vằn thắn, từ vỏ bánh đến nhân đều thơm ngon mềm mịn không thôi.
"Ngon quá đi mất!" Khương Ngọc không nhịn được khen một tiếng, hai mắt toả sáng lấp lánh như ánh sao nhìn Khương Tình.
Hạ Nhi cũng gật đầu lia lịa.
Khương Tình thấp giọng cười.
Chẳng bao lâu bát mì đã thấy đáy. Ngay cả chút nước canh còn sót lại cũng bị Khương Ngọc và Hạ Nhi không lãng phí uống hết. Bụng ấm nóng hẳn lên khi dòng nước chảy qua. Ngay cả trái tim Hạ Nhi cũng được vây quanh bởi cảm giác ấm áp, thoải mái và dễ chịu này.
Khương Ngọc nhìn Hạ Nhi nói nhỏ:
"Em được lợi lớn rồi! Sau này ngày nào cũng có đồ ăn ngon để thưởng thức."
Chẳng mấy khi Hạ Nhi lại ngoan ngoãn vươn ngón tay lên ra hiệu như thừa nhận điều đó, ánh mắt nhìn Khương Tình đầy nóng bỏng.
Bổn cô nương quá lời a.
Sau này không lo bị đói a.
Ánh mắt Hạ Nhi toả sáng nhìn Khương Tình, càng nhìn lại càng thấy hài lòng, khuôn mặt nhỏ thoã mãn không nói nên lời.
"Hài lòng không?" Khương Tình cười ôn nhu hỏi.
Hạ Nhi không hề phản bác, ngoan ngoãn gật đầu liên tục, mái tóc nâu dài được cột lên hờ hững trên đầu nhìn phong tình khác lạ, lộ ra khuôn mặt trái xoan thon gầy mềm mại.
"Người ta rất hài lòng a." Hạ Nhi bổ sung.
"Vậy qua đây ở với tôi nhé!" Khương Tình tràn ngập dịu dàng cùng dụ dỗ nói.
Hạ Nhi gật gật đầu, rồi bỗng khựng lại.
"Không được!" Hạ Nhi dứt khoát sửa lời.
Khương Tình nghe thấy liền cúi đầu tỏ vẻ vô cùng uỷ khuất.
Khương Ngọc ở bên cạnh nhìn một màn cẩu lương mà đau đến không thở được, thần sắc u oán nhìn Khương Tình và Hạ Nhi, trái tim nhỏ bé bị tổn thương sâu sắc.
Cô cũng phải kiếm một cái bánh bao nhỏ để được cưng chiều như vậy a.
Buổi chiều Hạ Nhi vô cùng quyết tâm muốn tới trường, thế nên Khương Tình đành phải thoả hiệp, gọi kêu người mang quần áo tới cho Hạ Nhi.
Hạ Nhi nhìn một nam nhân trung niên cung kính với cô rồi quay đầu chỉ huy một dàn người mang từng cái túi lớn đến, Hạ Nhi nhìn Khương Ngọc đang trố mắt kinh ngạc ở bên cạnh thấp giọng hỏi:
"Người đó là ai vậy ạ?"
Khương Ngọc ghé sát tai Hạ Nhi nói nhỏ:
"Thư kí riêng của Khương Tình tại Khương thị \- Tô Thịnh."
Hạ Nhi "ồ" lên một tiếng, nhìn Khương Tình đang dùng một tư thế vô cùng tao nhã ngồi ở sô pha nhìn điện thoại làm cái gì đó.
Khương Ngọc vẫn không thể rời mắt khỏi túi lớn túi nhỏ được người cẩn thận mở ra rồi treo lên tủ quần áo kích cỡ cực lớn, nhìn nhãn mác thương hiệu toàn đều là hàng cao cấp của Pháp, là thương hiệu đặc chế riêng. Thái dương không ngừng giật giật.
Hạ Nhi lúc này mới nhìn tới, ánh mắt không nhịn được mở lớn, cô tưởng là cái gì a, toàn bộ đều là quần áo, còn là đủ loại màu sắc, phong cách nào cũng có, cô cũng là người biết nhìn hàng, tất cả đều là chất liệu và kiểu dáng đồ thiết kế riêng phiên bản đặc chế độc nhất vô nhị.
Hạ Nhi đỡ tay lên trán, quay sang nhìn Khương Tình bình tĩnh hỏi:
"Cái này là sao?"
Khương Tình ưu nhã liếc mắt tới đống quần áo được người lần lượt trật tự xếp vào tủ thản nhiên nói:
"Đồ của em! Mang tới để em dùng."
Nói xong liền quay đầu nhìn Hạ Nhi cười khẽ, ôn nhu nói:
"Tôi có hỏi ông Hạ về kiểu dáng em thích, toàn bộ đều làm theo sở thích của em cả đấy!"
Hạ Nhi trợn tròn mắt, được rồi! Ông của cô rốt cuộc đã nói bao nhiêu chuyện với Khương Tình vậy?
"Những thứ này bằng cả một cửa hàng đó, chị lấy đâu ra thời gian chuẩn bị nhiều như vậy?" Hạ Nhi liếc mắt tới thắc mắc hỏi.
"Tôi có tiền!" Khương Tình vô cùng ung dung thản nhiên trả lời.
Được rồi! Xem như chị lợi hại.
Hạ Nhi có chút không biết phải nói gì.
Khương Ngọc lại nhìn một màn cẩu lương trước mặt, trái tim nhỏ bé đau nhức không thôi. Bánh bao nhỏ? Em ở đâu a? Mau tới an ủi lấy tâm hồn bị tổn thương của tôi đi.
Hạ Nhi thở dài, chậm rãi bước tới gần Khương Tình, vươn tay ra liền được Khương Tình kéo vào ngực, Khương Tình vươn ngón tay mềm xoa lên mặt Hạ Nhi, dịu dàng mà thong thả mơn trớn khuôn mặt tinh xảo, cần cổ thon dài, sau đó cẩn thận hỏi:
"Thích không?"
"Chị chuẩn bị nhiều đồ như vậy, là muốn em ở lại sao?" Hạ Nhi chớp nhẹ rèm mi tò mò hỏi.
Khương Tình cúi đầu cười nhẹ, đôi mắt nâu sẫm sâu thăm thẳm nhìn Hạ Nhi thấp giọng nói:
"Tôi biết em không nỡ xa ông Hạ, chuẩn bị đồ là để tuỳ thời em đến, không cần phải lo lắng không có đồ mà mặc."
Khương Tình nói xong lại cúi sát môi mỏng vào tai Hạ Nhi, giọng trầm trầm thì thầm nhỏ giọng bổ sung:
"Với lại tối qua tôi làm hỏng đồ em! Cái này xem như bồi thường!"
Hạ Nhi nghe thấy, khuôn mặt liền đỏ ửng lên.
Tối hôm qua nữ nhân này thô bạo mạnh mẽ xé tan nát cái váy cô mặc, chuẩn bị đồ là để xé nữa sao?
Không nhịn được liếc mắt đến chất liệu những bộ quần áo mang tới, mỏng nhẹ mềm mại, tuy nhiên thiết kế lại vô cùng kín đáo thanh lịch.
Hạ Nhi hơi thẹn quá hoá giận, thấp giọng mắng:
"Vô lại!"
Khương Tình không để ý chỉ cúi đầu cười ôn nhuận, tiếng cười trong trẻo dễ nghe như tiếng chuông bạc.
Trong không khí tràn ngập mùi hương như lan như sương tuyết, giống y đúc hơi thở cực mê người trên người Khương Tình.
Khương Ngọc liếc mắt nhìn thấy, cảm giác tủi thân lại đánh úp tới, khẽ ôm lấy trái tim đang nhói đau liên hồi chạy về phòng.
Cô rất cần một nữ nhân để tâm tình bình tĩnh lại a.
Chiếc Rolls\-Royce kiểu dáng đầy mạnh mẽ lướt trên đường rồi dừng lại ở cổng trường Đại Học B.
Vệ sĩ kiêm tài xế mở cửa bước xuống, vô cùng cung kính nghiêm trang muốn giúp người trong xe mở cửa, Khương Tình vươn tay ý bảo không cần.
Khương Tình mặc bộ suit kiểu dáng thanh lịch, áo sơmi cùng quần tây chất liệu thượng đẳng cắt may khéo léo, vừa người, vô cùng ưu nhã đẩy cửa bước ra.
Ánh mắt nữ sinh cùng nam sinh trong trường không nhịn được đều quay đầu lại nhìn cô, trong đó không ít nữ nhân ôm tâm tình nhi nữ mà xoa tay muốn tiến lên, ngay lập tức đều bị người bên cạnh giữ lại.
"Điên hả? Khương Tình mà cậu cũng dám động."
"Phải làm sao đây? Mau mau cản tớ a. Tớ không nhịn được." Nữ sinh uỷ khuất nhìn về phía Khương Tình nói.
Khương Tình vòng qua đầu xe, định mở cửa xe cho Hạ Nhi liền cảm nhận được một luồn sát khí mạnh mẽ ập tới, theo bản năng Khương Tình nghiêng người né tránh.
An Tranh sắc mặt âm hiểm trừng mắt nhìn Khương Tình, khoé môi nhếch lên độ cong cười nhạo nhìn Khương Tình nói:
"Khương Tình! Hôm nay tôi nhất định sẽ tính sổ một lần với cậu!"
Lời nói của An Tranh lạnh toát mang chút yêu dị, trong yêu dị mang chút nghiến răng nghiến lợi, trong nghiến răng nghiến lợi lại mang theo sự phẫn nộ ngập trời.
Khương Tình không trả lời, chỉ châm chọc cười khẽ:
"Cậu muốn tính sổ thế nào?"
Đôi mắt sâu thẳm lạnh như băng của An Tranh liền liếc tới, tuy không thể so với cảm giác tối tăm âm trầm như có thể hút linh hồn người khác của Khương Tình, nhưng vẫn làm cho người ta không dám nhìn thẳng, nở nụ cười oán độc quỷ dị nói:
"Những cái khác tôi có thể thua cậu, nhưng so về thân thủ thì chưa chắc đâu."
Nói xong khí thế sắc bén đánh tới, lực đạo mạnh mẽ không hề nương tay, Khương Tình một tay đút túi quần, nghiêng người né tránh cú đấm đang lao đến, vươn tay nhanh gọn bắt lấy cổ tay An Tranh.
Thư kí kiêm vệ sĩ Tô Thịnh trông thấy liền lập tức muốn lao lên giúp đỡ, Khương Tình liếc mắt ra hiệu không được động thủ liền buồn bực dừng lại, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng bất an.
Tinh Thần cùng Tiến Minh nghe từ miệng một nam sinh nói có chuyện lớn xảy ra ngoài cổng, cũng thất tha thất thiểu liều mạng chạy tới, vừa tới liền nghe Khương Tình âm trầm lạnh lùng nói:
"Chút sức lực này của cậu mà muốn tính sổ với tôi sao?" Khoé môi tinh xảo cong lên độ cong khinh miệt rõ ràng.
Đường nét gương mặt Khương Tình thay đổi, không còn tao nhã dịu dàng thánh khiết, lại trở nên tà vọng vô cùng, tươi đẹp kỳ lạ, đồng thời có phần giống yêu ma trong địa ngục, khiến người ta không rét mà run.
Xung quanh bỗng chốc tụ tập rất đông người, nam sinh nữ sinh đều mang tâm tình hóng chuyện lại sợ hãi không dám lên tiếng, không khí lạnh ngắt im ắng bất thường.
An Tranh giận đến nở nụ cười, không nói gì mà trực tiếp nhấc chân lên muốn đạp vào chân Khương Tình, chỉ thấy bóng dáng phía trước liền biến mất, chớp mắt đã xoay người khoá tay An Tranh lên cổ, sức lực vô cùng lớn.
An Tranh liền lập tức cúi đầu xuống tránh thoát, xoay một vòng rồi thoát tay ra khỏi tay Khương Tình, một đấm mạnh mẽ vung ra hướng vào khuôn mặt hoàn mỹ.
Khương Tình không hề phản kháng, khoé môi cong lên nụ cười trào phúng.
Tay An Tranh chưa chạm được tới Khương Tình, đã bị một bàn tay mềm mại nhưng hữu lực chụp lấy.
An Tranh liếc mắt tới liền nhìn thấy Hạ Nhi đang giữ chặt tay mình, Hạ Nhi giọng nói cực kỳ lãnh đạm:
"Quậy đủ chưa?"
An Tranh giọng nói trầm trầm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Khương Tình nói:
"Để nữ nhân tới bảo vệ mình, cậu có bản lĩnh nhỉ?"
Khương Tình cúi đầu thấp giọng cười khẽ, cử chỉ ung dung tao nhã nhưng giọng điệu lại đầy cười nhạo:
"Bản lĩnh đó cậu không có! Tức giận không?"
Hạ Nhi nghe thấy thái dương liền giật giật, cô cảm thấy Khương Tình đang cố ý chọc giận An Tranh.
Lời nói đáng đánh đòn lại độc mồm độc miệng như vậy, không chọc cho người ta tức chết là đã nương tình rồi.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, bình thản nhìn An Tranh nói:
"Cậu muốn đánh thế nào cũng được, nhưng không thể đánh mặt! Nữ nhân này là người của tôi. Ngày ngày sau này tôi còn phải nhìn khuôn mặt đó, nếu nó bị chút thương tích thì làm sao tôi còn cảm thấy cảnh đẹp ý vui được?"
Khương Tình nghe thấy liền hơi sững sờ, bỗng nhiên lại cúi đầu nở nụ cười yêu dị, thanh âm mang chút vui vẻ cùng hài lòng nói nhỏ:
"Hoá ra em hài lòng với khuôn mặt của tôi như thế sao?"
Hạ Nhi liếc trắng mắt nhìn Khương Tình.
An Tranh lập tức phẫn nộ nhìn Hạ Nhi, cao ngạo oán độc nghiến răng nói:
"Em biết nữ nhân này chỉ xem em là thế thân của Bối Vy không?"
Hạ Nhi nghe vậy liền nhíu chặt chân mày.
Tinh Thần và Tiến Minh hít sâu một hơi, sợ Hạ Nhi phát tác tính tình hành hung An Tranh thành đầu heo như Cao Vỹ Quang hôm trước.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Cao Vỹ Quang cùng Khanh Long chậm rãi bước tới.
Sau lưng là Bối Vy và Bối Lạc vẻ mặt vô cùng tò mò hiếu kì.
Lúc này Khương Tình nghe An Tranh nói liền trầm mặt, ánh mắt sắc bén như muốn đâm xuyên qua trái tim An Tranh.
Hạ Nhi buông tay đang giữ cổ tay An Tranh ra, bỗng cười rộ lên, nụ cười trào phúng xinh đẹp không gì tả nổi, môi đỏ mọng lãnh đạm nhếch lên một độ cong lười biếng nói:
"Thứ nhất, Hạ Nhi chỉ là Hạ Nhi, không phải thế thân của bất cứ ai, không có bất cứ kẻ nào, hay bất cứ cái gì đáng để tôi làm thế thân, Bối Vy sao? Hạ Nhi tôi chưa rẻ mạt đến thế. Thứ hai, hiện tại người trong lòng Khương Tình là tôi, mà không phải mặt hàng không lên nổi mặt bàn kia, người xứng đáng để đứng bên cạnh nữ nhân này hơn bất cứ ai là tôi \- Hạ Nhi."