"Hạ tiểu thư nói gì vậy? Ta nghe không hiểu gì cả."
Trong lòng bà ta như có một tảng băng rất lớn đè nặng, không dễ tan đi, khiến toàn thân bà ta rét run.
Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh, không nói gì.
Dung Lạc nhìn cô, ánh mắt xanh biếc thản nhiên vô cùng bình tĩnh.
Chẳng hiểu sao, khi Hạ Nhi nhìn thấy đôi mắt đó, một cảm xúc không tên cứ lặng lẽ lan tỏa tận đáy lòng cô. Chính vào những giây phút cả hai không nói gì thế này, nó bỗng ào ạt như sóng biển.
Trong lòng ít nhiều cảm thấy không thoải mái, cô hắng giọng rồi nói:
"Dung Lạc. Tôi phải rời khỏi đây."
Còn không đợi Dung Lạc trả lời, cô đã đảo tay nắm lấy cổ tay Khương Tình, muốn kéo người rời đi.
Giây phút cô xoay lưng về phía Dung Lạc, phía sau liền có động tác.
Một đám vệ sĩ từ ngoài cửa bước vào, chỉnh tề uy nghiêm, khuôn mặt tất cả đều đằng đằng sát khí, doạ sợ một đám khách mời xung quanh hét toáng lên.
Hạ Nhi nhìn thấy, cũng không quay người lại, vẫn cứ nắm chặt tay Khương Tình.
Bộ váy dài bằng vải lụa hơi rách phần đuôi váy lại trông rất kiều diễm, gió nhẹ thổi qua, lật một góc váy lên, đôi chân trắng như tuyết lộ ra quá nửa.
Trong hội trường đầy ánh sáng, mùi máu hoà cùng hương hoa và mùi sương tuyết trên người Khương Tình, thanh lãnh phảng phất, mùi hương như u hồn tản mát ra ngoài.
Dung Lạc rất bình thản, không tức giận mà giơ chân lên, móc lấy một chiếc ghế ngồi xuống, thân hình thoáng chốc như chặn mọi ánh sáng từ ngoài vào.
Hạ Nhi quay đầu lại, sắc mặt Dung Lạc tuy vẫn lạnh nhạt nhưng rất quyến rũ yêu nghiệt, thần thái quý tộc toả ra trên người không chút che giấu.
Một cảm giác bất an lan tràn trong lòng cô như cỏ dại, trái tim bỗng đập chệch nhịp, chẳng hiểu sao lại lo lắng đến hơi thở cũng khó khăn.
Khương Tình chỉ nhìn cô, sắc mặt không thay đổi, vẫn cứ bình thản như mọi khi.
Dung Lạc nhướng mắt nhìn về phía Khương Tình, giọng nói trở nên tàn bạo khác thường:
"Khương tổng! Cô nghĩ một khi bước chân vào đây, có thể dễ dàng trở ra ngoài sao?"
Dung Lạc động tác ưu nhã, gác đôi chân trái lên trên chân phải, đôi chân dài thẳng tắp càng tạo cảm giác kích thích người nhìn hơn.
Bá khí lại quyến rũ đến cùng cực.
Tà mị cực điểm.
Thời gian vẫn cứ trôi đi, hội trường vẫn cứ rực rỡ, chỉ là trời đêm càng thêm nồng.
Thái độ của Dung Lạc rất ác liệt nhưng khóe môi Khương Tình lúc này lại hơn rướn lên, một nụ cười thoáng qua không phải ai cũng thấy, giọng điệu thản nhiên chậm rãi:
"Dung tổng giấu giếm cũng rất sâu. Cố gia hẳn là ẩn giấu không ít chỗ tốt cho Dung tổng. Lúc này lại bại lộ ra ngoài, đúng là đã bị dồn ép đến mức không còn cánh nào khác rồi."
Ánh sáng của đèn trong hội trường và ngoài cửa ban công hòa vào nhau, khiến nó trở nên mông lung, mơ hồ, tạo thành những vệt sáng trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Dung Lạc.
Hai nữ nhân mảnh mai thanh thoát, như màn sương trong giấc mộng.
Dung Lạc không hề phản bác, nếu là những lúc bình thường, bình tĩnh tự tại, nữ nhân cường quyền như Dung Lạc tuyệt đối sẽ không yên lặng như vậy.
Ngay lúc Dung Lạc muốn ra hiệu người động thủ, xung quanh lại lần nữa có động tĩnh.
Một đám người mặc vest đen, hơn ba mươi người đồng loạt từ cửa bước vào, khí thế rầm rộ không khoan nhượng, vẻ mặt ai nấy đều như hung thần trên chiến trường.
Hạ Nhi bị tràng diện đó làm cho hoảng sợ.
Cô quay đầu lại nhìn lão nhân gia vẫn đang ngồi an tĩnh trên ghế bên cánh phải hội trường.
Khuôn mặt ông Hạ vẫn ôn hoà, thân hình đạm bạc nhưng không kém phần uy nghiêm, trông có vẻ như ngọn nến sắp tàn trong gió, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô, giống như bị cánh diều nào đó kéo về một phía xa xăm.
"Ông nội."
Hạ Nhi bật thốt, tay cô run lên.
Ông Hạ sau trận phát bệnh tim dường như đã già đi rất nhiều, tiều tụy hơn rất nhiều, cũng không còn nét rạng rỡ ngày trước, nhưng khí thế không chút nào suy giảm, giọng nói vẫn ôn hoà nghiêm nghị:
"Ta muốn nhìn xem, cháu gái ta muốn rời đi. Ai dám cản."
Trầm Yên Nhiên ngồi bên cạnh ông, sắc mặt tái nhợt như giấy, nhìn ông Hạ chằm chằm, đôi mắt hổ phách của bà ta như cất giấu một lưỡi dao, chỉ muốn băm vằm ông Hạ thành ngàn mảnh, trong ánh mắt chỉ còn hận thù và đau đớn, lạnh giọng quát lớn:
"Ông Hạ. Ông mặc kệ dung túng cho Hạ Nhi càn quấy như vậy sao?"
Ông Hạ tỏ thái độ bình thản:
"Hạ Nhi là cháu gái duy nhất của ta. Mọi thứ nó muốn làm. Ta sẽ vô điều kiện đáp ứng nó. Dung gia là cái gì? Trầm gia là cái gì? Cho dù bất kì ai muốn cản đường cháu gái ta. Ta cũng nhất quyết không để yên."
Trầm Yên Nhiên sững người.
Đôi mắt Hạ Nhi đong đầy nước mắt.
Từ lúc đám người kia đồng loạt bước vào, như một tảng đá đập mạnh vào đáy lòng cô gợn sóng dữ dội.
Ông Hạ biết rõ Khương Tình sẽ đến, còn biết rõ sự lựa chọn của cô.
Ngay từ đầu đã chuẩn bị sẵn mọi đường lui, còn không một tiếng động âm thầm đứng ở phía sau làm chỗ dựa cho cô.
Dung Lạc nhìn tràng diện giằng co giữa hai đám người.
Những bóng dáng cao lớn che đi quá nửa ánh sáng trên hành lang và cửa lớn hội trường, dày đặc sát khí, khí thế hung hăng. Súng cũng đã rút ra chỉa vào đầu đối phương, chỉ cần bên còn lại có động tĩnh, nhất định sẽ biến khu hội trường này trở thành một biển máu.
Đôi mắt Dung Lạc cực kỳ âm u, giống như bị sương đêm che phủ, thâm trầm đến đáng sợ.
Khương Tình bước tới, dừng bước chắn trước mặt Hạ Nhi, cơn buốt lạnh trong ánh mắt lại càng đậm hơn, như ánh trăng chiếu sáng, đẫm sương tuyết lạnh lẽo:
"Dung Lạc. Chỉ cần cô buông tha Hạ Nhi, cô muốn thứ gì, tôi đều sẽ cho cô."
Sự sắc nhọn trong ánh mắt Dung Lạc ngay lập tức gần như trở thành con dao giết người.
Hạ Nhi cảm thấy bất an, chẳng biết có cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, từng đợt càn quét sống lưng cô đến rét lạnh từng cơn.
Cơn giận trong mắt Dung Lạc lúc này lại giống như ngọn lửa tắt lụi, cuối cùng chỉ còn lại sương mù, bỏ qua nét mặt lãnh đạm của Khương Tình, Dung Lạc nhìn quanh một lượt rồi cười khẩy, trầm giọng:
"Tôi chính là không cần bất kì thứ gì — ngoài cô ấy."
Trong khoảng khắc đó, một bóng người màu đỏ lao nhanh về hướng Hạ Nhi đang đứng, con dao trong tay sáng lập loè ghê người.
Dao lóe sáng mù mắt, Khương Tình nghiêng người dùng sức kéo mạnh cô ra phía sau, một tay chuẩn xác nắm lấy cổ tay Nghiên Nghiên đang sát khí bừng bừng.
Sắc mặt Khương Tình trở nên tàn bạo, đảo tay vặn cổ tay Nghiên Nghiên, xoay một tiếng 'rắc' rợn người, con dao sắc bén yên vị kè sát lên cần cổ Nghiên Nghiên, giọng nói ôn nhuận trở nên sắc nhọn băng lãnh như sương lạnh:
"Dám đụng vào cô ấy? Cô chán sống rồi đúng không?"
Khương Tình khoé môi tinh xảo lạnh như băng nhếch lên độ cong bạo ngược.
Lưỡi dao trên cần cổ Nghiên Nghiên ngay lập tức thấy máu, đường rãnh ghê người khắc sâu, máu trào ra bắn thẳng vào chiếc áo trắng trên người Khương Tình.
Hồn phách Nghiên Nghiên lúc này đã bay sạch, trong lúc hoảng hốt chỉ dám thẳng cổ, không dám nhúc nhích, con ngươi liếc thấy mũi dao nhọn hoắt, run rẩy như gặp phải ác quỷ dưới địa ngục.
Cô ta cắn răng, mím môi quật cường không nói gì.
Nghiên Nghiên vốn là một nữ nhân rất hung hăng, thậm chí là sẵn sàng lấy cương đấu cương, có thể nhìn ra tính cách ương bướng bất chấp không chịu thua ai bao giờ.
Nhưng rõ ràng sự tàn bạo ẩn giấu dưới lớp vỏ bình tĩnh điềm đạm của Khương Tình đã doạ cho cô ta sợ khiếp vía, cô ta mềm oặt bất lực như một động vật bị rút xương.
Sắc mặt Dung Lạc lạnh hẳn đi.
Đứng phắt dậy, đôi giày da giẫm lên mặt sàn trơn bóng, hướng về phía Khương Tình.
Một giây sau, tay của Dung Lạc đã vươn tới, giữ chặt cổ tay Hạ Nhi như gọng kìm, lực không hề nhỏ, khiến cô đau đớn đến méo xệch gương mặt.
Khương Tình ngay lập tức hất mạnh Nghiên Nghiên ra, khiến cô ta té mạnh xuống sàn, đầu va vào cạnh ghế.
"Buông cô ấy ra."
Chỉ có một câu, nhưng Hạ Nhi lại ngửi thấy một mùi gió mưa vần vũ.
Cô nhìn Khương Tình và Dung Lạc, hai nữ nhân sắc mặt lúc này quá mức bình tĩnh, ngược lại càng khiến cô sợ hãi.
Ánh sáng hắt ngược lên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Khương Tình, nét mặt dường như cũng vì chút ánh sáng ấy mà trông có phần trong suốt khác thường.
Hạ Nhi thật sự không chịu nổi nữa, cô nhìn Dung Lạc, trầm giọng gầm lên:
"Dung Lạc. Buông tôi ra."
Dung Lạc lại mặc kệ cô, nhìn thẳng vào Khương Tình, cười mà như không cười:
"Khương Tình. Lạc thật có chút cảm phục trước tình cảm của cô dành cho cô ấy đấy. Thế nhưng, cô càng như vậy. Tôi càng muốn cướp."
Hơi thở của Hạ Nhi trở nên gấp gáp, khi cô ngước mắt lên, lại bắt gặp sắc mặt Khương Tình đang tái nhợt bất thường.
Khương Tình vốn dĩ đang bị thương rất nặng, vết thương trên bả vai do đạn kia chỉ cách trái tim năm đốt ngón tay, hôm nay lại vì cô mà dồn ép bản thân đến máu me khắp người, cổ tay lại cứa rất sâu, không ngừng mất máu.
Cho dù cô không biết trước khi đến đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng với tình trạng hiện tại của Khương Tình, cô nắm rất rõ, nữ nhân này sắp không chịu được nữa rồi.
Hạ Nhi có chút hoảng, quay đầu nhìn Dung Lạc, giọng lạnh đi mười phần:
"Cô muốn cái gì thì để sau đi. Khương Tình đang bị thương."
Dung Lạc cười lạnh, giọng yêu dị không nghe ra tâm tình.
"Em sợ cô ta chết đúng không? Chỉ cần cô ta buông tay em ra. Tôi để cô ta đi. Thế nào?"
Hạ Nhi lo lắng cho tình trạng của Khương Tình đến hoảng hốt, không nghĩ thêm được gì khác. Lập tức xoay đầu nhìn Khương Tình, ý muốn thoả hiệp.
"Hạ Nhi! Tôi sẽ không."
Giọng nói ôn nhuận lạnh như băng tuyết.
Hạ Nhi giật nảy mình, cô gấp đến hoảng rồi.
Cô sợ Khương Tình sẽ chết, cô bắt đầu giãy giụa, không giằng ra được khỏi tay Dung Lạc, cô thẳng thừng cúi đầu xuống cắn.
Có thể nhận ra cô cắn rất mạnh, nhưng Dung Lạc vẫn để mặc.
Hạ Nhi vừa gấp vừa hoảng, sự phẫn nộ và lo lắng biến thành sức mạnh kinh người, cô dùng toàn bộ sức lực vung mạnh hai cổ tay.
Khương Tình và Dung Lạc đồng thời đều bị hất ra, nhưng Dung Lạc nhanh tay hơn, ngay lập tức chụp lấy cổ tay cô lôi nhanh ra ngoài cửa.