"Chị định đưa em đến biệt thự trắng?" Cô hơi nghiêng đầu, quá nửa gương mặt vùi vào cổ Khương Tình, yếu ớt hỏi.
Hơi thở mềm mại của người con gái, giọng nói nhỏ xíu khiến trái tim Khương Tình ngứa ngáy.
Khương Tình kéo tay cô lại, nhẹ nhàng đùa nghịch mấy ngón tay của cô, hơi cúi mặt xuống, sống mũi cao thẳng chạm vào bờ môi mềm của cô.
Giọng nói cũng say đắm, trầm trầm như mây trời:
"Nếu em không muốn, tôi sẽ ở khách sạn với em."
Hạ Nhi lắc đầu:
"Không cần đâu, em cũng chỉ ở lại một ngày. Ở đâu cũng không thành vấn đề."
Khương Tình khẽ thu chặt cánh tay đang vòng qua eo cô lại, cúi đầu nhìn cô, đáy mắt như đọng đêm đen, sâu xa lại có tia sáng, tia sáng ấy như ngấm một ý đồ ám muội.
Đôi mắt nâu sẫm khóa chặt cô lại, không rời mắt, khi lên tiếng giọng lẩm bẩm, khàn khàn:
"Tôi nghĩ ở khách sạn, chúng ta sẽ có nhiều không gian riêng tư hơn."
Hạ Nhi bật cười:
"Nhưng như vậy không phải phép, em đã đến đây rồi, ít ra cũng nên chào hỏi một tiếng."
Khương Tình hơi trầm mặc một lúc, ngay sau đó liền cố tình thở dài, bàn tay đang ôm cô đột ngột đổi phương hướng, ngón tay gầy men theo cổ áo hơi rộng phía trước len lỏi vào trong.
Hạ Nhi bỗng cảm thấy toàn thân nóng lên, là sự đụng chạm của ngón tay và da thịt.
Cô sửng sốt, quay ngoắt đầu trừng mắt với Khương Tình, rồi lại sợ người tài xế phía trước phát hiện ra điều gì, cô lắc đầu, nghiến răng:
"Tình..."
Khương Tình làm như không nghe ra sự uy hiếp trong tiếng gọi của cô.
Hạ Nhi muốn né tránh nhưng cả bàn tay Khương Tình đã chui vào trong, nhẹ nhàng giữ lấy một bên bầu ngực căng tròn, cả vòng eo của cô nằm gọn trong lòng bàn tay còn lại của Khương Tình.
Lòng bàn tay kia nóng hổi, xấu xa và ám muội, nụ cười ôn nhuận rõ ràng hiện lên chút gian tà, những ngón tay mang xúc cảm mềm mại len lỏi vào chiếc áo bra bên trong, hai đầu ngón tay khẽ véo lên đầu ngực cô.
Hạ Nhi bị nhột, cô động đậy, ngay sau đó lại bị Khương Tình giữ chặt.
Hô hấp của Hạ Nhi hơi khựng lại, cảm thấy bàn tay kia nóng rẫy, trái tim cô càng không yên. Cả người cô xụi lơ, tim càng đập nhanh hơn, ngay cả giọng cũng không bật ra được nữa, nếu ép ra tiếng chắc chắn giọng sẽ run run.
Hành động này của Khương Tình ý tứ quá rõ ràng.
Bình thường cô đã rất sợ nhột, Khương Tình còn chọc ghẹo cô, khiến cô phải vừa dè chừng sợ người ta phát hiện, vừa kiềm nén không bật thành tiếng, cuối cùng cô đánh bạo hắng giọng nói:
"Khương Tình, nếu chị không muốn ngay đêm nay em bắt chuyến bay sớm nhất về lại nước S, thì bỏ cái tay của chị ra."
Khương Tình ngay lập tức tạm dừng màn 'tay hư' kia.
Hạ Nhi nhìn vào mắt Khương Tình, kéo nhẹ khóe môi ra hai bên, cười tươi xấu xa:
"Khương chủ tịch, một nữ nhân thông thái, trí tuệ và tài ba. Thanh cao, tao nhã, làm việc luôn quả quyết dứt khoát. Vì thế một khi đã làm thì nên làm cho tới."
Khương Tình làm như không nghe thấy, tay vẫn nắm chặt một bên ngực của cô.
Hạ Nhi tức đến nghiến răng:
"Em bảo chị — bỏ tay ra."
Khương Tình để mặc cho cô mắng té tát cũng không phản bác, không chen ngang, tay đặt trong áo cô vẫn không nhúc nhích, một lát sau tay còn lại bỗng đưa lên, ấn vào ngực, cúi đầu xuống.
Bộ dạng vô cùng thống khổ.
Hạ Nhi vốn luôn nhìn chằm chằm Khương Tình, thấy biểu hiện của Khương Tình lúc này có chút quái lạ, như là không thoải mái, tim cô bỗng run lên.
Quả nhiên, Khương Tình buồn bã nói:
"Đau tim quá."
Hạ Nhi giật thót, vội vàng ghé sát tới:
"Chị làm sao đấy?"
Khương Tình càng cúi thấp đầu hơn:
"Chả hiểu sao lại đau."
Hạ Nhi hoảng hốt, cô sốt sắng:
"Để em kêu quay lại bệnh viện."
Hạ Nhi vừa định gọi tài xế, một giây sau bỗng bị Khương Tình kéo vào lòng, cánh tay hơi mạnh bạo, ép chặt cô vào lòng tới không nhúc nhích được.
Hạ Nhi nhận ra Khương Tình giả vờ, ngay lập tức gào lên:
"Chị..."
Khương Tình cúi xuống, một lần nữa hôn cô thật nồng nàn, đầu lưỡi còn thuần thục tách môi cô ra, nếm chút vị ngọt trong miệng cô, sau đó men theo gò má hôn phớt lên vành tai cô.
Hơi thở nóng rực làm bỏng đôi tai Hạ Nhi, trái tim cô giây phút này cũng đập thình thịch theo.
Khương Tình thì thầm:
"Tôi nhớ em đến sắp chết như thế đấy."
Hạ Nhi chớp chớp mắt.
Nữ nhân này rõ ràng là cố tình, bàn tay trong áo cô lại không an phận, lướt tới hết chạm rồi nhéo đầu ngực cô, khiến cả người cô ngứa ngáy.
Khương Tình giơ tay vuốt ve gò má cô, khóe môi rướn lên:
"Tôi không dám nhận những lời tốt đẹp mà em vừa nhận xét về tôi. Nhưng tôi tự nhận mình là một kẻ thức thời."
Hạ Nhi rủa thầm trong bụng nhưng vẫn tiếp tục 'nhe răng' cười, hạ thấp giọng:
"Có thể bỏ ra rồi chứ?"
Khương Tình lại làm như không nghe thấy, bàn tay đưa tới kéo lấy cằm cô, hôn xuống.
Nụ hôn như khao khát, khi mới áp xuống là dịu dàng, ngay sau đó lại là cuồng phong bão táp. Bàn tay mang xúc cảm vô cùng mềm mại nâng gò má cô, mạnh mẽ tới mức gần như sắp nghiền cô nát vụn.
Trong lòng bàn tay, bầu ngực cô bị Khương Tình nhào nặn như muốn bóp nát, nụ hôn mỗi lúc một nồng nhiệt, hơi thở cũng càng lúc càng trầm đục.
Hạ Nhi không ngờ Khương Tình có thể bất chấp địa điểm như vậy, cảm nhận được bàn tay kia vô cùng thiếu nghiêm túc, cô gắng sức đẩy ra nhưng không được.
Khương Tình rời khỏi môi cô, hôn lên mái tóc cô.
Hạ Nhi lập tức đưa tay lên bịt miệng Khương Tình lại, ánh mắt hổ phách liếc nhìn về phía tài xế, sau đó hạ giọng nói:
"Sao chị tuỳ hứng vậy hả? Đang ở ngoài đường đấy."
Khương Tình nghe xong liền nhướng mày, tay còn lại đưa lên kéo tay cô, nắm chặt, gò má áp sát cô, môi kề môi gần trong gang tấc:
"Tôi mặc kệ."
Hơi thở của Khương Tình phả xuống chóp mũi cô cực kỳ nóng bỏng, cô biết rõ đây là biểu hiện của sự động tình.
Tuy rằng cô tự nhận mình không phải thuộc dạng con gái da mặt mỏng, thế nhưng vẫn không dày đến mức có thể 'làm' ngay trên xe, trước mặt một cái 'bóng đèn' cỡ bự đang hiện hữu kia. Vậy nên Hạ Nhi chỉ có thể tạm đè nén khát vọng xuống, nén giọng:
"Chị dừng ngay cho em."
Khương Tình mỉm cười nhìn cô.
"Còn quậy là em đi đấy." Hạ Nhi cười tươi rói, nhìn vào mắt Khương Tình, thấp giọng doạ.
Khương Tình vòng tay ôm cô, cười xấu xa:
"Thế chủ động hôn tôi đi. Tôi tha cho em."
Hạ Nhi thở dài, đành đưa tay quấn chặt lấy cổ Khương Tình, môi đỏ mọng gần như chạm vào môi Khương Tình:
"Được voi đòi tiên."
Dứt lời cô chủ động dâng tặng đôi môi hồng.
Thấy người con gái trước mặt chủ động hoà hoãn, dĩ nhiên Khương Tình rất vui.
Cánh tay bao bọc cô thêm chặt, hóa bị động thành chủ động.
_____
Cảnh đêm dần buông xuống, trên cao là vầng bán nguyệt.
Ánh trăng luôn tạo cảm giác thanh lạnh và bi thương, ánh đèn đường bên ngoài cũng xoa dịu đi một chút cái thanh lạnh rét buốt.
Biệt Thự Trắng.
Chiếc cổng lớn cực kỳ xa hoa tráng lệ từ từ được kéo ra. Chiếc xe lăn bánh chậm rãi đến cửa lớn.
Khương Tình xuống xe, sẵn tiện mở cửa xe cho cô.
Hai người bước vào cửa, bên ngoài còn có vài người hầu đang đứng đợi, vệ sĩ mặt mày vô cùng nghiêm túc.
La quản gia bước đến, khẽ cúi đầu:
"Phu nhân."
Hạ Nhi gật nhẹ đầu với La quản gia, sau đó nhìn lên trần nhà, những ngọn đèn thủy tinh như ánh sao lác đác bẻ ánh sáng thành những vụn sáng nhỏ.
Biệt thự rất rộng, lại còn nằm ở khu tấc đất tấc vàng, chiếm cứ một vị thế xa hoa. Trên vách tường sử dụng giá để nến kiểu lớn theo phong cách châu Âu truyền thống, không gian kiểu cổ, tới đâu cũng ngập tràn mùi hương cổ kính quý tộc.
Biệt thự rộng thênh thang, đại sảnh phòng khách có khung cửa sổ sát sàn nhìn thẳng ra bình minh và một ban công dạng vườn hoa. Rèm cửa dày, không những che đi ánh sáng bên ngoài mà cũng ngăn cách cả âm thanh.
Sàn nhà trắng như bạch ngọc, dù bước chân của cô rất nhẹ nhưng vẫn có thể nghe được tiếng giày của mình đang vang lên lộp cộp.
Đèn bật sáng, rải khắp tấm kính như sao sa, trong phòng khách rộng rãi, ngồi trên sofa là Khương Vũ Hàn đang thưởng thức trà, bên cạnh còn có vài người hầu và vệ sĩ đang đứng.
Vương Minh Tuyết ở ngoài vườn hoa ban công, đang nói chuyện với Lam Yên.
Trên người Vương Minh Tuyết là chiếc áo lông cừu mỏng mà tinh tế màu trắng, kết hợp với một chiếc quần dài màu xám nhạt đơn giản, tóc búi hờ hững sau gáy, được cố định bởi một chiếc trâm cài tinh xảo, từ trên xuống dưới có thể hình dung bằng từ 'nhã nhặn'.
Một vị phu nhân quyền quý mang nét đẹp nhẹ nhàng thùy mị, nho nhã.
Khi nghe động tĩnh, Vương Minh Tuyết xoay người lại, đối mặt với Hạ Nhi, ánh mắt bà toát lên sự nghiêm nghị và quy củ trong tính cách của bà.
Vương Minh Tuyết dù đã qua tuổi bốn mươi nhưng bà vẫn còn rất trẻ, da dẻ rất đẹp.
Hai đặc điểm dễ tiết lộ tuổi tác của người phụ nữ là tay và cổ. Nhưng đôi tay của Vương Minh Tuyết lại vô cùng mịn màng, những ngón tay trắng trẻo, ngay cả chiếc cổ cũng thon dài, không có lấy một nếp nhăn.
Tới tận giờ phút này, cảm giác Vương Minh Tuyết đem lại cho Hạ Nhi vẫn là một người phụ nữ nhu mì điềm đạm, nhưng cô biết rõ nội tâm của bà lại vô cùng sâu sắc, thâm trầm và đầy toan tính.
Lam Yên đang cầm ly nước, nhìn thấy cô chợt khựng lại, ngẩng phắt lên, nhưng chỉ lát sau biểu cảm đã trở lại như cũ rất nhanh, cười nói:
"Tình về rồi."
Lam Yên nhẹ nhàng đặt chiếc cốc xuống, khóe miệng cong lên một nụ cười:
"Chị..."
Khương Tình không thèm quan tâm tới Lam Yên, thân thể lướt qua, làn gió khẽ lay động mái tóc đen dài như thác nước.
Lam Yên sững người.
Vương Minh Tuyết nhíu này, còn chưa kịp lên tiếng, Khương Tình đã bỏ lại một câu:
"Hạ Nhi đi đường xa hơi mệt, con đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi trước."
Hạ Nhi mở lớn mắt, sững sờ.
Khương Tình lại chẳng hề để tâm đến vẻ mặt đặc sắc của Lam Yên và Vương Minh Tuyết, kéo tay cô một đường đi thẳng lên cầu thang.
Khương Vũ Hàn chỉ thở dài, nhưng dường như đã quá quen với sự lạnh nhạt đó, lại bình tĩnh tiếp tục thưởng thức trà.