"Không phải cậu muốn địa chỉ chỗ ở của Dương Tuyết Hy sao?"
Hạ Nhi liền dừng bước, ánh mắt hổ phách hiện lên sự lạnh lẽo đến cực điểm:
"Cậu muốn đưa?"
An Tranh liền nghiêng đầu dựa vào cửa, khuôn mặt hiện ra sự lạnh lùng mang chút quyến rũ, cười như không cười nói:
"Hạ Nhi! Cậu muốn gì tôi đều có thể cho cậu! Huống gì chỉ là một cái địa chỉ."
An Tranh nói xong liền đưa tay ra, trong đó có một mảnh giấy nhỏ được gấp lại rất gọn gàng.
Thần sắc Hạ Nhi liền hiện lên chút đề phòng, tay vươn tới nhận lấy mảnh giấy, môi đỏ mọng khẽ mở:
"Cảm ơn."
Sau đó liền dứt khoát xoay người đi về chỗ của mình, không hề phát hiện ý cười trên khoé miệng như đạt được mục đích của An Tranh.
Bỗng nhiên một nữ sinh thân hình thon thả mềm mại uyển chuyển đi tới, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cười dịu dàng hơi mang chút ngượng ngùng nhìn An Tranh.
"Tranh tỷ! Mong chị nhận cái này!" Nữ sinh tên Chu Bội Nghi tay run rẩy đưa ra một cái hộp tinh xảo được gói rất cẩn thận.
An Tranh hơi sững sờ nhìn nữ sinh trước mặt.
Trong lớp liền vang lên âm thanh ồn ào.
"Lại được tỏ tình rồi!"
"Bây giờ nữ sinh trong trường đều yêu thích nữ nhân sao?"
"Lần này là lần thứ mấy vậy?"
"Bạn học Chu Bội Nghi này rất nổi tiếng đấy, là hoa khôi khoa thanh nhạc."
"Nữ thần của tôi cong rồi a."
Hạ Nhi bị sự ồn ào xung quanh làm cho khó chịu, ánh mắt hổ phách bình thản nhìn về phía Lương Hạ cũng đang hóng chuyện mà đứng dậy.
"Cậu thấy không? Cái độ thu hút nữ sinh này khiến tớ cũng phải sợ hãi." Lương Hạ phấn khích nói.
Hạ Nhi bĩu môi, cô thừa nhận An Tranh vô cùng hút mắt nữ sinh. Từ khi Khương Tình bận rộn công việc ở hai gia tộc, trong trường nữ sinh vây lấy An Tranh một đống lại tiếp thêm một đống.
Hạ Nhi chống tay lên má, ánh mắt hổ phách nhìn về phía nữ sinh đang run rẩy đợi câu trả lời của An Tranh.
Nữ sinh này đúng là không tệ, xinh đẹp trong sáng, rực rỡ lại mang vẻ thanh thuần dễ thương.
Khẽ liếc mắt về phía An Tranh, Hạ Nhi liền hơi khựng lại. An Tranh đang nhìn cô chằm chằm, một linh cảm không tốt liền dâng lên, Hạ Nhi buông nhẹ tầm mắt, quay đầu đi nơi khác.
"Nếu em muốn tôi nhận nó, hay là... em hỏi Hạ Nhi xem cô ấy có đồng ý không, chỉ cần cô ấy đồng ý, tôi sẽ nhận!" Thanh âm trầm trầm từ tính lại mang chút ý cười nhàn nhạt vang lên.
Ngay lập tức một khoảng câm lặng ngắt.
Hạ Nhi hơi sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn An Tranh.
Lương Hạ chớp chớp mắt kinh hãi. Cái này... cái này... quá kì quái a.
Nữ sinh Chu Bội Nghi liền cúi thấp đầu, trong ánh mắt che giấu một chút không vui cùng khổ sở, nhưng sau đó lại ngẩng đầu lên, cười vô cùng rực rỡ chói mắt nói:
"Được! Tớ sẽ hỏi Hạ Nhi."
Nói xong liền chậm rãi xoay người hướng Hạ Nhi đi tới.
Khoé môi An Tranh cong lên độ cong lạnh lẽo.
Tinh Thần và Tiến Minh cũng từ bên ngoài vội vã chạy tới, vừa nhìn là biết đi hóng chuyện. Mắt thấy Chu Bội Nghi đang từ từ đi về phía Hạ Nhi, còn An Tranh chỉ dựa người vào cửa khoanh tay lại vô cùng lười biếng lạnh lùng nhìn.
"Không phải nghe nói Chu Bội Nghi đi tỏ tình với An Tranh sao?" Tinh Thần thấp giọng hỏi nam sinh gần đó.
Nam sinh kia lí nhí nói:
"An Tranh bảo Chu Bội Nghi hỏi ý Hạ Nhi đó."
Tinh Thần nghe thấy liền trợn tròn mắt.
Tiến Minh há hốc mồm nhìn An Tranh đang lạnh nhạt nghiêng đầu tựa vào cửa nói:
"Lỡ Hạ Nhi đồng ý thì sao?"
An Tranh cong khoé môi cười lạnh, thanh âm trầm thấp mang chút ma mị cùng hiểu rõ:
"Sẽ không!"
Quả nhiên, ngay sau đó một âm thanh cực lớn vang lên.
Hạ Nhi phẫn nộ đá cái bàn phía trước bay ra xa. Thanh âm rét lạnh đến cực điểm:
"Cô ta nói cô hỏi ý tôi thì cô liền đi hỏi sao? Thế bảo cô đi chết!! Cô thử chết cho tôi xem."
Chu Bội Nghi cúi thấp đầu, vô cùng hoảng sợ khi thấy Hạ Nhi tức giận đến như thế, giọng ấp úng lí nhí nói:
"Tớ... tớ..."
Hạ Nhi một chân giẫm lên cái ghế đang ngã sóng soài dưới đất, bộ dạng vừa hung ác vừa tàn khốc, hoàn toàn không che giấu vẻ chán ghét trên mặt:
"Cô lấy đâu ra cam đảm mà dám đến đây hỏi tôi hả? Tôi rất dễ bắt nạt sao? Nữ nhân ngu xuẩn!"
Chu Bội Nghi nghe thấy lời nói ác độc không chút lưu tình đó liền đỏ khoé mắt, bộ dạng đáng thương đến cực điểm:
"Tớ... tớ chỉ là.. thích chị ấy.."
Hạ Nhi nhếch môi cười trào phúng, ánh mắt hổ phách loáng thoáng tia sáng âm u làm người ta không dám nhìn thẳng:
"Thích cô ta thì liên quan gì đến tôi. Tôi cho cô ba giây. Lập tức biến khuất khỏi mắt tôi!"
Chu Bội Nghi quá hoảng sợ, ngay lập tức xoay người bỏ chạy thục mạng.
Tinh Thần há hốc miệng, kinh hãi đến không khép lại được.
Trong lớp là một mảnh tĩnh lặng như tờ. Tiếng hít vô thì nhiều, tiếng thở ra thì ít.
Sau đó liền thấy Hạ Nhi như một u linh địa ngục chậm rãi bước tới gần An Tranh, thân hình xinh đẹp lại tràn đầy phẫn nộ, sợi tóc nâu dài cuồng loạn bay trong gió, ánh mắt hổ phách toát ra sự tàn nhẫn cùng khinh miệt.
Không một tiếng báo trước nhấc chân đạp vào bụng An Tranh, lực đạo mạnh và nhanh đến nỗi khiến mọi người xung quanh khiếp đảm lui về sau mấy bước, không tự chủ được hít sâu một hơi.
Thân thể An Tranh liền bị văng ra xa, khuôn mặt tuyệt mỹ yêu nghiệt hơi nhăn lại vì đau, nhưng khoé môi lại cong lên nụ cười ôn nhuận vui vẻ, thấp giọng chậm rãi nói:
"Hạ Nhi! Em mạnh tay quá..."
Trong ánh mắt khiếp sợ và kinh hãi của Tinh Thần và Tiến Minh, Hạ Nhi khuôn mặt không cảm xúc, bước đến gần An Tranh, lại giơ chân dùng mười phần lực đạo đá vào bụng An Tranh, ngay lập tức thân thể An Tranh bị văng ra đụng mạnh vào tường.
Khoé môi An Tranh chảy ra một tia máu, nhưng khuôn mặt lạnh lùng không hề có chút khó chịu, bộ dạng tà tứ yêu mỹ còn cười đến yêu nghiệt rực rỡ.
Lương Hạ nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc đó, nhìn An Tranh khoé miệng tràn ra cả máu tươi, bị Hạ Nhi đánh đến hộc máu, liền khiếp sợ lao tới ôm Hạ Nhi giữ lại.
Tinh Thần cũng vội vã chạy tới muốn đỡ An Tranh, lại bị An Tranh đẩy ra, An Tranh đưa ngón tay dài trắng nõn quẹt lên khoé môi tinh xảo, cười như không cười nhìn Hạ Nhi ôn nhu nói:
"Mạng của tôi là em cứu. Em muốn lấy lại lúc nào cũng được."
Hạ Nhi thần sắc băng lãnh đến cực điểm, cười khẩy oán độc nghiến răng nói:
"Được! Hôm nay tôi sẽ đánh chết cậu!"
Hạ Nhi xoay người đẩy Lương Hạ ra, sau đó liền lao nhanh tới nắm lấy cổ áo An Tranh, ánh mắt hổ phách vô cùng tàn nhẫn giơ nắm tay lên muốn đánh chết nữ nhân trước mặt.
An Tranh cười khẽ, mắt nhìn Hạ Nhi không hề che giấu tình yêu điên cuồng, môi cong lên độ cong yêu dị, sự kết hợp của làn da trắng như bạch ngọc và tia máu đỏ tươi diễm lệ trên khoé môi tạo nên một mỹ nhân kinh diễm tuyệt sắc.
Hạ Nhi không thèm quan tâm, ánh mắt tàn nhẫn cùng lạnh lẽo tựa như yêu ma đang phẫn nộ, nắm tay liền mạnh mẽ rơi xuống.
"Hạ Nhi! Đừng a!!!" Lương Hạ kinh hãi hét lên.
Tinh Thần sợ đến mức ngay lập tức lao lên bất chấp tất cả giữ lấy tay Hạ Nhi lại.
Tiến Minh kinh hoảng tột độ, chạy tới nắm tay An Tranh muốn kéo ra.
Hạ Nhi phẫn nộ xoay người nhìn Tinh Thần đang nắm lấy cổ tay mình, ánh mắt tàn khốc tối xuống lạnh tanh như sương mù rét lạnh:
"Bỏ ra! Còn không tôi đánh cô ta như thế nào cũng sẽ đập các người như thế!!!"
Tinh Thần nghe thấy liền run lên, nhưng ánh mắt nhìn khoé môi An Tranh đang chảy máu, bộ dạng lại không có chút ý tứ muốn tránh né hay phản kháng, mặc sức để Hạ Nhi đánh đến hộc máu kia, Tinh Thần hít sâu một hơi lấy hết cam đảm nói:
"Còn đánh nữa sẽ chết người! Cậu dạy dỗ thế đủ rồi! Dừng tay đi Hạ Nhi!"
Tiến Minh đang cố gắng hết sức kéo An Tranh ra cũng liền gật đầu phụ hoạ liên tục:
"Đúng a! Còn đánh nữa sẽ có án mạng đấy!"
Hạ Nhi cười nửa miệng, ánh mắt lạnh lẽo âm hàn liếc về phía An Tranh đang hết sức vui vẻ nhìn cô, khuôn mặt trắng bệch nhưng ý cười ôn nhu dịu dàng như khuyên nhủ cô tiếp tục đánh mình.
Hạ Nhi nhìn thấy liền tức giận ngập trời. Hất tay Tinh Thần ra, nhếch môi cười lạnh nhìn An Tranh nói:
"Cậu muốn chết trong tay tôi? Đừng mơ! Tôi sẽ không bao giờ để ý đến cậu. Để cậu sống mà nhìn cho kĩ tôi sẽ vui vẻ hạnh phúc đến thế nào khi không có cậu. Cậu không phải rất yêu thích tôi sao? Thậm chí chỉ cần tôi đồng ý thì điều gì cũng có thể chấp nhận. Kể cả việc quen một người mà cậu không thèm để vào mắt. Vậy thì bây giờ cậu nghe cho rõ đây! Tôi hiện tại chỉ muốn cậu tránh xa tôi ra! Tránh xa cả cuộc đời này! Rõ chưa?"
An Tranh ánh mắt đầy tĩnh lặng, vươn bàn tay ngọc lên che miệng ho khan một tiếng, máu từ kẽ tay tuôn ra nhỏ từng giọt vô cùng diễm lệ lên tay áo Hạ Nhi đang nắm cổ cô, khoé môi liền cong lên độ cong hoàn mỹ, mang theo cảm giác yếu đuối không dễ phát hiện, chậm rì rì nói:
"Tránh xa em ư? Điều đó là không thể nào. Cả cuộc đời tôi đều vì em mà sống. Nếu không có được em, cuộc sống này với tôi không còn chút ý nghĩa nào nữa." Nói xong lại tiếp tục ho khan, giọng vẫn chậm rãi ôn nhu như nước cười khẽ nói:
"Thà rằng... bây giờ em giết chết tôi. Còn không cho dù phải dùng thủ đoạn ti bỉ hèn hạ nhất, khốn nạn nhất tôi cũng không buông tha cho em. Em hiểu chưa?"
Hạ Nhi nhìn ý cười lạnh lẽo trên mặt An Tranh, trong lòng dâng lên phẫn nộ cùng cực, ánh mắt băng hàn như đóa hoa sinh trưởng tại nơi địa ngục tăm tối nhất, giọng rét lạnh cười khinh miệt nói:
"Đồ thần kinh!!!"
An Tranh nghe thấy liền thấp giọng cười khẽ.
Hạ Nhi buông tay đang nắm cổ áo An Tranh ra. Vô cùng ghét bỏ mà cho tay vào túi lấy khăn lau tay mình, nhìn cổ tay áo nhiễm đỏ một mảng máu của An Tranh, liền dứt khoát quay người đi về phía bàn, mở túi lấy kéo cắt bỏ.
Tinh Thần vội vã đỡ lấy An Tranh đứng dậy, Tiến Minh lập tức phụ giúp một tay, hai người dìu An Tranh xuống phòng y tế trong ánh mắt hoảng sợ khiếp đảm của mọi người xung quanh.
Nam sinh và nữ sinh trong lớp không dám ho lấy một tiếng, rụt rè sợ sệt co mình lại không dám nhúc nhích, ánh mắt nhìn Hạ Nhi như nhìn một con quái vật.
Lương Hạ thấp thỏm bước tới nhỏ giọng nói:
"Tớ... tớ đi xem An Tranh có làm sao không? Cậu đừng tức giận nữa nhé!"
Hạ Nhi ngồi tại chỗ của mình, cũng không ngẩng đầu trả lời Lương Hạ.
Ánh mắt hổ phách nhìn vào tờ giấy nhỏ lúc nãy An Tranh đưa cho cô, trên đó chỉ có một dòng chữ cực kì xinh đẹp và khí phách, là chữ của An Tranh.
\[Khách sạn HT, 301\]