Khương Tình nhíu mày, cũng không sấy tóc bước ra khỏi phòng tắm cùng cô.
Vừa bước ra ngoài, Hạ Nhi liền nằm rạp lên bàn như một chiếc giẻ lau, vùi mặt vào trong cánh tay.
Khương Tình đi tới cạnh tủ, kéo ngăn kéo lấy ra một chiếc máy sấy, bước đến bên cạnh bàn rồi cắm vào ổ điện.
Hạ Nhi vẫn nằm bò ra bàn, không ngẩng mặt lên, mặc kệ nữ nhân kia.
Khương Tình cầm máy sấy tóc đứng bên cạnh bàn, nhìn cô bò ra bàn như một đứa con nít lại buồn cười. Chậm rãi cúi hẳn người xuống, ghé sát môi vào bên tai cô, thấp giọng hỏi:
"Đói à?"
"Đói lắm..." Hạ Nhi nói nhỏ trong miệng.
Đâu chỉ đói, cô còn rất không vui nữa.
Lương Hạ không nghe điện thoại của cô a~~~~
Khương Tình tươi cười nhìn cô:
"Ngoan, ngồi dậy! Tôi sấy khô tóc rồi nấu gì đó cho em!"
Hạ Nhi uể oải ngẩng đầu lên, lại phát hiện khuôn mặt nữ nhân nào đó đang gần sát trong gang tấc, cô giật nảy mình.
Ở cái khoảng cách này, cô nhìn thấy được đáy mắt trong vắt kia, còn có cả hàng mi dày rậm thanh tú, hơi thở như lan như sương dễ chịu đến thế, mỗi lần sát gần lại khiến tâm hồn cô lạc lối.
Khương Tình nhìn thấy cô ngơ ngẩn liền bật cười, ngay lập tức đưa tay chạm vào mái tóc ướt rượt của cô, bật máy sấy tóc, cẩn thận từng chút một làm khô tóc cho cô.
Chẳng mấy chốc tóc cô đã khô, trên mái tóc lại tỏa lan mùi hương dìu dịu.
Khương Tình đứng thẳng dậy, xoay người đi vào phòng bếp.
Hạ Nhi nhìn trân trân theo bóng lưng của nữ nhân nhà mình mà làm mặt câm nín, bực bội nói:
"Chị biết rõ em muốn..."
Khương Tình quay đầu lại, nhướng mày:
"Hôm nay là cuối tuần, em phải ở nhà với tôi."
"Nhưng em muốn đi tìm Lương Hạ." Cô kháng nghị.
"Không được."
Hạ Nhi thật lòng không biết cái tư duy bá đạo cường thế của nữ nhân nhà mình là từ đâu mà ra, sao lại vô lý, ép buộc đến mức này?
Cô rảo bước đuổi theo, nhìn theo cái bóng thẳng tắp cao gầy kia, cố tình nâng cao giọng lên làm nũng:
"Tình à! Người ta rất lo cho Lương Hạ."
Khương Tình bỗng dừng bước, quay đầu nhìn cô, biểu cảm trong ánh mắt có chút thay đổi, giống như không vui, lại giống như đang dò xét nội tâm của cô.
Hạ Nhi ý thức được vẻ mặt không vui kia, cô liếm môi nói:
"Em chỉ đi một lát..."
Khương Tình bước tới đối diện cô, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, dỗ dành dịu dàng một cách hiếm có:
"Ngoan, qua bên kia chơi, tôi nấu đồ ăn xong sẽ ra ngay."
Dứt lời, Khương Tình còn khẽ vỗ vào đầu cô mấy cái rồi quay đầu tiếp tục bước vào phòng bếp.
Hạ Nhi trợn trừng mắt, cô có cảm giác bản thân đang bị người ta đối xử như đứa con nít...
Hay là... con mèo???
Cô có chút đỏ mặt, lúc ngón tay mảnh dẻ ấy chạm khẽ vào má cô, tuy chỉ trong khoảnh khắc nhưng vẫn lưu lại một làn hơi ấm, đầu ngón tay Khương Tình thấm nhuộm một mùi hương như lan như sương thanh thanh.
Hạ Nhi nhìn nữ nhân ôn nhuận tao nhã khác hẳn với ngày thường, áo sơ mi áo vest được thay bằng chiếc áo khoác ngủ màu trắng, một đầu tóc đen vẫn chưa khô, lại còn cặm cụi vào bếp chuẩn bị bữa ăn trưa cho cô.
Đáy lòng cô dâng lên một sự cảm động vô bờ bến, đành ngoan ngoãn bước đến ghế sofa nằm xuống, an tĩnh đợi.
Bốn mươi phút sau, trên bàn ăn tinh xảo, một món canh, hai món mặn và một món tráng miệng đã xuất hiện.
Một bữa cơm trông thì đơn giản nhưng xem xét tỉ mỉ thì lại rất không đơn giản.
Khương Tình nhẹ nhàng lấy cánh hoa quýt trang trí lên chiếc đĩa sứ thượng hạng, đặt bên cạnh một đôi đũa bằng bạc, còn cả cốc sữa ấm được chuẩn bị sẵn, bên cạnh để một chiếc khăn mặt dùng lau tay, còn vô cùng cẩn thận xếp gọn gàng, cuộn nó lại bên trong chiếc đĩa nhỏ bằng thuỷ tinh.
Hạ Nhi bước đến ngồi trước bàn ăn, nhìn bốn món ăn tỏa ra mùi hương thơm ngon trước mắt, cô dù sao cũng rất đói nên không chút khách khí cầm đũa lên, gắp một miếng tôm thuỷ tinh bỏ vào miệng, dù mới chỉ nếm thử một miếng, cô đã lập tức ngỡ ngàng thốt lên:
"Tay nghề của chị càng lúc càng lên rồi. Aida...Cái này... cũng thật là quá ngon a~~"
Khương Tình nghe cô khen tấm tắc liền bật cười.
Hạ Nhi lại gắp thêm một miếng tôm, thịt tôm có vị tươi ngon, ăn vào miệng thì mềm nhũn.
Ngay sau đó cô lại thử món ăn bên cạnh, là thịt bò xào măng tây.
Khương Tình dường như biết cô không thích ăn đồ ăn cho quá nhiều dầu, thường vị dầu sẽ khiến cô bị ngán, nhưng món này dù sao cũng không thể cho dầu quá ít, thịt bò có vẻ còn được luộc sơ qua để loại bỏ vị tanh, chỉ giữ lại ba phần sống, hương vị đậm đà lại rất mềm, gần như tan ra trong miệng.
Khương Tình bước đến ngồi phía đối diện cô, ôn nhu nói:
"Ăn nhiều vào."
Hạ Nhi gật mạnh đầu.
Cô nghĩ, nếu Khương Tình cứ nấu ăn cho cô ăn hàng ngày thế này, nhất định cô sẽ mập lên, sẽ trở thành một bé heo mập mạp tròn tròn khả ái.
Hạ Nhi giải quyết xong bữa trưa rất nhanh, tay với ra định lấy cốc sữa, Khương Tình đã nhanh tay cầm lấy, chậm rãi vòng qua bàn ăn đến chiếc ghế trống bên cạnh Hạ Nhi ngồi xuống.
Hạ Nhi hơi ngẩn người, Khương Tình đã đưa ly sữa cho cô.
Cô cũng thuận theo nhận lấy, vừa đưa lên môi uống một ngụm lớn, Khương Tình đã ghé sát lại bên tai cô nói khẽ:
"Ăn cũng đã ăn rồi, có nên thưởng cho tôi không?"
Hơi thở ấm nóng theo lỗ tai len lỏi vào trong, tỏa lan khắp cơ thể cô.
Ầu sệt!!!
Hạ Nhi xém tí phun luôn ngụm sữa trong miệng ra ngoài.
Cô quay ngoắc đầu lại, ngay lập tức đối diện với khuôn mặt khuyến đại đẹp đến nghẹt thở kia, trong hoàn cảnh này, dưới ánh sáng này, dưới sự gần kề như có như không này, giọng Khương Tình dễ nghe đến chết người, khuấy đảo khiến đầu óc cô trống rỗng.
Cô bỗng chốc không biết đáp lại thế nào, hơi thở của Khương Tình phả vào sống mũi cô, nhìn gương mặt ửng hồng của cô, một giây sau, bất ngờ áp sát.
Hạ Nhi vô thức xoay mặt đi, né tránh sự nguy hiểm chuẩn bị ập tới.
Bờ môi mỏng của Khương Tình rơi xuống gò má cô.
Khương Tình cau mày, lại nghiêng mặt tiếp tục tìm kiếm môi cô lần nữa.
Hạ Nhi đưa thành cốc sữa ấm áp chặn môi Khương Tình lại, nghiến răng nhắc nhở:
"Em đang uống sữa."
Khương Tình hừ khẽ, một tay gỡ lấy cốc sữa trong tay cô, đặt nó lên bàn, ôn nhuận bình thản nói:
"Tôi mặc kệ. Mau thưởng đi."
Có một khoảnh khắc Hạ Nhi như bị giọng nói ấy mê hoặc, trái tim đập dồn dập một cách vô dụng.
Cô ngước mắt lên, đụng phải ánh nhìn thấm đẫm nụ cười ôn nhuận tao nhã kia, lòng càng thêm bối rối, vội vàng quay đi chỗ khác, cũng chả dám mở miệng nói thêm cái gì nữa.
Thôi thì...
Hạ Nhi hít sâu một hơi, cô đưa tay ra ôm lấy khuôn mặt tuyệt mỹ kia, áp môi tới hôn lên môi Khương Tình.
Âm thanh 'chụt' khẽ khàng vang lên.
Ngọt ngào khiến người ta phải đỏ mặt.
Hạ Nhi vừa hôn xong liền rụt người lại, tay kia cũng buông khuôn mặt Khương Tình ra, còn bình thản với tay cầm lấy cốc sữa nóng.
Khương Tình chớp chớp mắt, tay đưa lên chạm vào bờ môi vừa có chút hơi ấm, lại chậm rãi nâng mí mắt nhìn về hướng nữ nhân đối diện đang giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì.
"Nhẹ như thế này thôi à?" Khương Tình buồn cười hỏi.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, chu môi phản biện:
"Hôn thế còn muốn gì nữa, chẳng lẽ ăn một bữa cơm phải lấy thân báo đáp à?"
Khương Tình nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt cô, rồi ánh mắt nâu sẫm lại trượt xuống sống mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hồng hồng còn vương mùi sữa của cô.
Cánh môi hơi hé mở ấy mềm như một cánh hoa, đã biết bao lần chạm lên sự mềm mại của nó, nhưng bao nhiêu lần vẫn cảm thấy không đủ.
Khương Tình cười khẽ, cuối cùng cũng áp môi tới, đặt môi phủ lên bờ môi đỏ mọng của cô.
Hạ Nhi: "....."
_________
Sau khi bữa trưa đã hoàn thành, Hạ Nhi vào phòng sách, tiện tay lôi một cuốn sách đang đọc dở ra, ngồi trên sofa an tĩnh đọc.
Vốn dĩ hôm nay là ngày nghỉ, nhưng số lượng lớn công việc vẫn bắt buộc Khương Tình phải ra tay giải quyết, nhưng vì không muốn rời khỏi cô, Khương Tình đành giải quyết công việc tại nhà.
Nữ nhân ôn nhuận ngồi trên sofa ở phòng khách giải quyết công việc, cách phòng đọc sách một tấm kính dày trong suốt, chỉ cần tuỳ tiện ngước mắt lên sẽ nhìn thấy Hạ Nhi đang đọc sách ở phía bên kia.
Khương Tình châm một điếu thuốc, làn khói bay ra từ khóe môi mỏng gợi cảm, mờ mờ nhàn nhạt như sương mù.
Điện thoại bỗng đổ chuông, Khương Tình bình thản bắt máy, ngay sau đó liền đứng dậy, tiến đến cạnh cửa sổ đang mở toang, bàn tay kẹp hờ hững điếu thuốc lá còn chưa tàn, chậm rãi đưa ra quyết sách giải quyết công việc dang dở.
Hạ Nhi ngồi tại phòng đọc sách vẫn chú ý từng hành động của Khương Tình, cô đang tự thấy sốt ruột, từ sáng đến giờ cô liên tục gọi điện thoại cho Lương Hạ nhưng đều không có tín hiệu.
Sau hôm cô để Lương Hạ đi giải quyết chuyện của Khương Ngọc, dường như hai người đó liền bốc hơi khỏi trái đất, cô gọi cho Lương Hạ không được, chuyển sang gọi cho Khương Ngọc cũng không có hồi âm, bản thân lại không dám tuỳ tiện bước ra ngoài, nếu Khương Tình không cho phép, chắc chắn cô không đi được.
Hạ Nhi nhích nhích người, dỏng tai lên có thể nghe thấy tiếng Khương Tình vẫn đang nói chuyện điện thoại ở phòng khách.
Hạ Nhi thật sự rất muốn chuồn êm ra ngoài tìm Lương Hạ, nghĩ là làm, cô đặt cuốn sách trên tay xuống bàn, rón ra rón rén đi ra khỏi phòng đọc sách.
Phòng đọc sách của căn biệt thự nối liền với phòng khách, phòng khách lại nối liền với cửa ra vào, muốn rời khỏi đây chắc chắn phải đi qua phòng khách.
Hạ Nhi nhìn nữ nhân đang đứng nói chuyện điện thoại ngay cạnh cửa sổ phòng khách liền hít một hơi thật sâu, cửa sổ mở toang, rèm cửa trắng muốt lay động, hương hoa hồng dịu nhẹ theo gió thổi vào.
Cô cố lấy lại cân bằng, nhân lúc Khương Tình đang nói chuyện, chậm rãi nhích từng bước, từng bước, dán sát người lên vách tường, mỗi bước đều rất dè dặt, thận trọng, chỉ sợ gây ra tiếng động gì đó.
Lúc đi tới bên cửa, cô mới nhận ra La quản gia đang đứng bên ngoài...
Hạ Nhi âm thầm kêu khổ.
La quản gia đang chỉ đạo người hầu quét dọn khu vườn hoa hồng, lại chỉ đạo vệ sĩ phân nhau ra đứng canh cổng. Đúng lúc vừa quay người liền trông thấy Hạ Nhi đang lom khom người chui ra.
"Phu..."
Lời La quản gia vừa cất lên, ngay lập tức Hạ Nhi liền bổ nhào tới, dùng hết công lực đưa tay chặn miệng La quản gia lại.
Vốn dĩ ở tại căn biệt thự này, quy định bất thành văn chính là:
Tuyệt đối nghe lệnh của phu nhân.
Phu nhân chính là trời.
Vì thế Hạ Nhi vừa lao tới che miệng La quản gia, cả đám vệ sĩ nhất tề đồng loạt xem như không nhìn thấy, vô cùng nhu thuận đứng thẳng người tạo ra một bộ dạng vệ sĩ tiêu tiêu chuẩn chuẩn có nghiệp vụ tác phong vô cùng chuyên nghiệp.
La quản gia lại không được may mắn như thế, thấy phu nhân nhà mình đột ngột như hung thần lao tới ám toán mình, trong lòng hô to cứu mạng lại chẳng dám phản kháng, đành đứng yên như tượng gỗ, đôi mắt chớp chớp biểu lộ mức độ kinh hãi không nhẹ.
Hạ Nhi vừa che miệng La quản gia, vừa quay đầu nhìn chằm chằm vào Khương Tình đang quay lưng đứng phía cửa sổ.
Cô rụt đầu rụt cổ đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho La quản gia yên lặng, ngay sau đó bàn tay đang che miệng La quản gia nhích từng tý một thả ra.
Hạ Nhi lúc này chỉ hy vọng cuộc điện thoại kia dài hơn một chút, dài hơn nữa, để tiện cho cô chuồn khỏi đây đi tìm Lương Hạ.
La quản gia bần thần nhìn vị phu nhân nhà mình chậm rãi quay người, khom lưng, kiễng chân đi từng bước một xuống cầu thang đại sảnh, vầng trán của ông cũng lập tức đổ đầy mồ hôi hột.
Cái này — có nên báo cáo lại cho gia chủ không a?
Báo rồi phu nhân tính sổ thì thế nào a?
Không báo thì gia chủ sẽ lột da mình nha...
La quản gia vừa đấu tranh tư tưởng vừa suy nghĩ không ngừng....
Tuy ông rất muốn báo cáo lại cho gia chủ...
Nhưng gia chủ cao ngạo nhà ông bản tính 'thê nô' đến không có thuốc chữa...
Ngày thường gia chủ cưng chiều phu nhân đến tận trời, phu nhân gào một tiếng liền từ sói to biến thành một con cún nhỏ chỉ biết giả vờ đáng thương tội nghiệp. Đến nỗi người hầu và vệ sĩ trong căn biệt thự này ai cũng bảo đắc tội gia chủ còn hơn đắc tội với phu nhân...
Phu nhân chỉnh người rất thảm a~~~
Tới gia chủ nhà ông mà phu nhân còn dám chỉnh đến thân tàn ma dại, bộ xương cốt già nua của ông chắc chắn sẽ không chịu nổi sự hành hạ của phu nhân đâu...
Nghĩ tới nghĩ lui...
La quản gia quyết định... giả chết.
Hạ Nhi gần như sắp bước ra khỏi bậc thang cuối cùng rồi, một bước nữa thôi là tới sân vườn, nếu phóng với tốc độ tên lửa chẳng mấy chốc cô sẽ an toàn ra tới cổng lớn, nghĩ vậy, chân cô vừa giơ lên, muốn bật nhảy một cái thật đẹp như một con cá chép, thì từ đằng sau đã nghe thấy tiếng Khương Tình nói:
"Em muốn đi đâu?"
Hạ Nhi giật bắn người.
Bàn chân lúc nãy vừa giơ lên cuối cùng cũng có phản ứng để hạ xuống đất, chầm chậm quay đầu lại.
Khương Tình đã đứng đó bao lâu rồi?
Một phút hay là mười phút?
Sau khi nghĩ tới điểm này, chân Hạ Nhi bỗng mềm nhũn đến mức suýt thì ngã khuỵu.
Cô đã rất rón rén mới đi mà không phát ra tiếng động, thế nhưng nữ nhân nào đó mới thật sự là thân thủ tuyệt đỉnh, ngay cả một chút âm thanh cũng không có, cứ xuất hiện bất thình lình như ma quỷ vậy...
Hạ Nhi cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy vừa rồi mình như một con mèo hư hỏng muốn đi ăn vụng.
Còn là một con mèo đi ăn vụng rồi bị bắt tại trận.
Khương Tình nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó chậm rãi ưu nhã bước xuống bậc thang.
Hạ Nhi chỉ cảm thấy hơi thở như lan như sương bỗng nhiên càng lúc càng gần lại, khuôn mặt tuyệt sắc của Khương Tình tiến về phía cô, áp sát, trái tim cô đập mạnh một cái, thở dốc, cả người đờ ra.
Gương mặt của Khương Tình khi đang sát lại gần cô thì hơi ngừng lại, sống mũi thẳng tắp cọ vào má cô rồi tiến tới mái tóc, sau đó thì thầm:
"Tôi đưa em đi."
Hạ Nhi sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Sau khi nói xong câu ấy Khương Tình hơi nghiêng đầu, cười đến thanh nhuận vui vẻ.
Khương Tình cúi người xuống, bất ngờ nhấc người Hạ Nhi lên, một giây sau lập tức bế cô đi thẳng ra cổng lớn, hành động đó khiến toàn bộ vệ sĩ và người hầu đứng xung quanh đều xôn xao, trầm trồ.
Cả người Hạ Nhi vẫn còn mơ mơ màng màng, chớp chớp đôi mắt to liền nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc trên đỉnh đầu.
Cánh tay vòng qua ôm gọn lấy người cô cực kỳ mạnh mẽ, rắn chắc, cứ thế bế cô đi một cách nhẹ nhàng như thế.
Tới khi Khương Tình đặt cô vào trong xe cô mới hoàn hồn lại, khuôn mặt bất giác đỏ bừng.