Khương Ngọc nhìn hai nữ nhân, khoé môi run rẩy, khuôn mặt hơi đỏ ửng nói:
"Hai người... có thể đừng đối xử với tôi như vậy không?"
Trước mặt cô là Khương Tình, đang vòng tay ôm lấy Hạ Nhi, nữ nhân nào đó nhỏ nhắn thẹn thùng ngồi giữa chân Khương Tình, ánh mắt hàm xuân tình nhộn nhạo, Khương Tình không chút để ý rằng đối diện đang có một nữ nhân lạ, bàn tay siết lấy eo thon nhỏ của Hạ Nhi, cưng chiều tựa cái cằm tinh xảo tuyệt mỹ lên hõm vai cô, mặt không chút biểu cảm, cũng không hề nhúc nhích lạnh giọng nói:
"Chị định ở lại đây bao lâu?"
Khương Ngọc liếc mắt nhìn Hạ Nhi đang cúi đầu e thẹn, rồi nhìn Khương Tình nhẹ giọng hỏi:
"Em cho chị ở lại rồi?"
"Một tháng! Không hơn!" Khương Tình nghiêm túc nói.
Khương Ngọc hơi thất vọng, nhưng được ở lại là cũng ngoài dự đoán của cô rồi, tâm tình có chút vui vẻ nhìn sang Hạ Nhi, thấp giọng nói nhỏ:
"Em với Hạ Nhi đang sống cùng nhau sao?"
Nói xong quay đầu nhìn khắp căn hộ rộng rãi sang trọng bổ sung:
"Ở đây có phòng cho khách, tôi đảm bảo sẽ không làm phiền khi hai người ân ái với nhau đâu."
Hạ Nhi nghe thấy liền đỏ mặt, có chút thẹn quá hoá giận. Cô không ngờ cô y tá thường ngày luôn chững chạc lại có thể nói một câu phá huỷ hình tượng như thế, sự tương phản cực lớn khiến người ta cảm giác có chút không chân thực a.
Nhìn khuôn mặt bại hoại của Khương Ngọc đang nhìn cô cười gian trá, Hạ Nhi liền có chút hiểu rõ.
Chính mình vô sỉ còn muốn nói người ta cũng vô sỉ như mình!
Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn Khương Ngọc phản bác:
"Ân ái cái gì.."
Chưa nói hết câu, Khương Tình đã nghiêng đầu, bàn tay vuốt ve eo cô đưa lên nắm lấy cái cằm tinh xảo của cô, nhẹ nhàng xoay khuôn mặt cô lại, ánh mắt Khương Tình dịu dàng ẩn hàm một loại cưng chiều nói:
"Bảo Bối! Em qua ở với chị nhé!"
Hạ Nhi trợn tròn mắt.
Một kẻ vô sỉ!
Một kẻ còn vô liêm sỉ cộng thêm ti bỉ!!!
Hạ Nhi tức giận đỏ mặt buột miệng nói:
"Không! Qua để chị hành hạ cả đêm à?"
Khương Ngọc vừa đứng dậy lấy chai nước trong tủ lạnh uống một ngụm, nghe Hạ Nhi nói liền phun ra, bị sặc nước nên ho khùng khục, ổn định lại liền cười lớn, cười đứng không nổi, ngồi xổm xuống ôm bụng cười như điên, cười chảy cả nước mắt, sắc mặt từ xanh biến trắng, từ trắng biến tái, từ tái biến xanh, cuối cùng... bị Khương Tình ném cho một cái gối dựa sô pha lên đầu.
Khương Tình nhẹ nhàng nhăn mày, nhìn Hạ Nhi nói như có phần u oán:
"Tôi rõ ràng là làm em rất thoải mái mà, em còn vô cùng hưởng thụ..."
Chưa nói hết câu miệng Khương Tình liền bị Hạ Nhi dùng tay che lại, mặt cô đỏ bừng vô cùng xấu hổ, ánh mắt hổ phách hiện lên chút túng quẫn.
Hạ Nhi liếc nhìn vẻ mặt lưu manh cùng hóng chuyện của Khương Ngọc đang nhìn hai người, giọng đầy hăm doạ quay đầu nói với Khương Tình:
"Chị muốn chết sao?"
Khương Tình chớp chớp mắt tỏ vẻ bản thân rất vô tội.
Khương Ngọc liền bước tới ghế ngồi đối diện, ánh mắt liếc tới vùng da đầy những vết phấn hồng sau cổ áo Hạ Nhi, tức chết người không đền mạng hỏi:
"Hạ Nhi! Em nằm dưới à?"
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Nhi liền đen thui.
Khương Tình nhịn cười đến thân thể run lên khe khẽ, miệng bị Hạ Nhi bịt chặt nên không phát ra tiếng, cực lực ẩn nhẩn đến nỗi muốn nội thương.
Hạ Nhi im miệng, Khương Ngọc là tiền bối của Khương Tình, lại là y tá kiêm bác sĩ trong trường cô, tuổi cũng lớn hơn cô, tuy là đại bất kính nhưng cô hiện tại cảm thấy từ ngứa đòn rất thích hợp với Khương Ngọc.
Bàn tay Khương Tình vươn lên, gỡ tay Hạ Nhi xuống nhìn Khương Ngọc nói:
"Chị nhiều chuyện thật đấy! Hạ Nhi... cô ấy... rất có tư chất... ừm..." Âm tiết sau cùng hơi ngập ngừng ngâm dài.
Hạ Nhi trừng mắt liếc Khương Tình, thẹn quá hoá giận, giọng uy hiếp thô bạo nói:
"Chị nói một câu nữa thử xem! Không phải bình thường độc miệng lắm sao? Lúc này ai ăn mất lưỡi của chị thế?"
Khương Tình đưa tay che miệng cúi đầu cười khẽ, cô cảm thấy bộ dạng này của Hạ Nhi quá khả ái, quá dễ thương, khiến cho người ta có cảm giác đặc biệt... muốn chọc giận cô.
Khương Ngọc cũng thấp giọng cười khẽ, vui vẻ nói:
"Thôi! Không chọc ghẹo Hạ Nhi nữa, Khương Tình! Chị đói quá! Nhà có đồ ăn nhanh không?"
Nói xong liền xoa bụng nhỏ giọng lầu bầu:
"Bà mẹ độc ác đuổi chị ngay trong đêm, từ tối qua chưa có gì vào bụng cả." Ánh mắt liền đảo đến hai đĩa trứng ốp la trên bàn, Khương Ngọc vươn tay ra chỉ lên nó, nói:
"Là Hạ Nhi làm sao? Nhìn thật ngon! Chị có thể ăn nó không?"
Khương Tình nheo mắt lại, lạnh giọng:
"Không thể ăn! Nó là em nấu cho Bảo Bối."
Khương Ngọc như nghe được chuyện lạ nhất thế gian, ánh mắt mở to không tin tưởng hỏi lại:
"Em nấu???"
Khương Tình vô cùng đương nhiên gật đầu xác nhận:
"Đúng vậy!"
Khương Ngọc nghe thấy liền cứng đơ người, ánh mắt nhìn Khương Tình như nhìn quái vật.
Hạ Nhi trông thấy liền nhíu mày, nghiêng đầu chớp chớp mắt hỏi:
"Có gì không được ạ?"
Khương Ngọc nhìn Hạ Nhi, vươn ngón tay chỉ vào Khương Tình lớn tiếng nói:
"Nữ nhân này còn biết nấu ăn? Không phải trước giờ chưa bao giờ vào bếp sao?"
Khương Tình lại đặt cằm lên bả vai Hạ Nhi, cười như không cười nói:
"Em mới học!"
Hạ Nhi và Khương Ngọc đồng loạt quay đầu lại nhìn Khương Tình.
Hạ Nhi nhíu mày, không xác định nói:
"Hồi sáng chị còn nói muốn nấu cháo cho em..."
"Có video dạy nấu ăn trên mạng, tôi mở ra tuỳ tiện học là được. Từ hôm đi khỏi Khương gia, tôi đã bắt đầu học nấu ăn rồi, vì nghe ông Hạ nói em không biết nấu ăn, tôi sau này muốn chăm sóc em nên đã học." Khương Tình nhìn Hạ Nhi cười ôn nhuận giải thích.
Đôi mắt Hạ Nhi mở to, đúng là cô không biết nấu ăn, thậm chí đồ dùng trong nhà bếp cô còn không thể phân biệt nổi được cái nào là cái nào. Nhìn Khương Tình đang dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô, Hạ Nhi có chút cảm động.
"Chị..." thanh âm nhu nhuyễn mềm mại như nước mùa xuân.
Khương Tình lập tức cười dịu dàng, ánh mắt cưng chiều nói:
"Em phải tin tưởng tôi. Tôi sẽ chăm sóc em cả đời!"
Hạ Nhi nghe thấy liền cười khẽ, xoay đầu hôn nhẹ lên môi Khương Tình như chuồn chuồn lướt nước, ánh mắt hổ phách cong lên đầy mị hoặc, vừa tươi sáng vừa rực rỡ đáng yêu mềm mại, như tia nắng ban mai long lanh chiếu qua giọt sương sớm, cô tỏ vẻ nịnh nọt lấy lòng nói:
"Chị phụ trách kiếm tiền nuôi em, nấu ăn, dọn dẹp, để không bị thất sủng, em tất nhiên sẽ đảm bảo mãi mãi xinh đẹp như hoa."
Khương Tình nghe thấy liền nhìn Hạ Nhi, ánh mắt hiện lên sự yêu thích không nói nên lời, đầu óc mụ mị vì câu lấy lòng mang chút làm nũng ấy, liền nghiêng đầu hôn lên cổ Hạ Nhi, tham lam hít lấy mùi hương ngọt ngào thanh mát trên tóc cô, bờ môi lành lạnh khiến thân thể cô run lên.
"Khụ!..." Khương Ngọc ho khan một tiếng.
Hạ Nhi hoàn hồn, nhận ra còn Khương Ngọc ở đây.
Ánh mắt Khương Tình chậm rãi tối xuống, xa xôi thâm trầm tựa biển sâu, liếc mắt nguy hiểm nhìn Khương Ngọc.
Sống hơn hai mươi năm, nếu Khương Ngọc không nhận ra ánh mắt Khương Tình như đang nói 'Cút!' thì coi như bao năm qua cô sống uổng, vội vội vàng vàng kéo vali đi nhanh vào phòng khách, đi như một cơn gió, vô cùng thức thời đóng sập cửa lại, còn đặc biệt bấm chốt khoá luôn.
Hạ Nhi! Em tự cầu nhiều phúc a.
Rồi ôm bụng đói nằm trên giường than thở số phận cẩu độc thân.
Hạ Nhi xoay người, cô tinh mắt phát hiện độ cong khóe môi Khương Tình hơi thay đổi, đó là biểu hiện coi như dịu dàng, nhưng ánh mắt lại như có loáng thoáng tia sáng âm u kì lạ, Hạ Nhi hơi chột dạ như nhận ra điều gì đó, lập tức đứng dậy cách xa Khương Tình ra.
"Qua đây!" Giọng Khương Tình trầm ấm mang chút nguy hiểm không rõ.
Hạ Nhi không nghe lời, còn lui về sau một bước.
"Tôi là đang thông báo cho em biết, chứ không phải đang trưng cầu ý kiến của em!" Khương Tình bỏ thêm một câu, khoé môi cong lên nụ cười ôn nhuận.
Hạ Nhi chớp nhẹ mi mắt, đứng yên nhìn con người trước mặt đang cười nhẹ chăm chú nhìn cô.
Cô hình như lại tiếp tục chứng minh câu nói tự làm bậy nên không thể sống tiếp, đúng không?
Nhìn ánh mắt dần dần hiện lên sự nguy hiểm càng lúc càng rõ ràng. Trái tim nhỏ của Hạ Nhi bị dọa đến run lên, đáy mắt thoáng qua một chút suy ngẫm, cô chậm rãi cười trêu chọc nói:
"Chị... đừng có vô độ như thế."
Khương Tình giương đôi lông mi cong dài như cánh phượng nhìn cô một cái, cười dịu dàng quyến rũ:
"Một khi tôi đã bắt đầu thì không thể dừng lại nổi đâu! Em đừng phí sức! Lại đây!"
Đôi mắt hổ phách thoáng qua một tia kinh ngạc, cô đỏ bừng mặt, giật bắn người lên ho khan:
"Vô độ như vậy... không tốt cho sức khoẻ."
Trong đầu Hạ Nhi phỉ nhổ.
Cái lý do này quá miễn cưỡng.
Nhưng hiện tại cô cùng đường tuyệt lộ rồi. Đành lôi nó ra dùng tạm.
Khương Tình thấp giọng cười khẽ, mỹ nhân lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, đôi mắt nâu sẫm xinh đẹp đến hồn xiêu phách lạc, lông mi mảnh dài, nút trên cổ áo đồ ngủ cởi ra từ bao giờ, chất vải vừa mỏng vừa nhẹ lơi lỏng lên cần cổ thon dài tao nhã, lộ ra đường cong xương quai xanh cực đẹp, gáy ngọc uốn lượn nhẵn nhụi sáng bóng đến kỳ lạ, giống như viên đá quý đẹp đẽ mị hoặc, làn da như bạch ngọc trắng nõn hoàn mỹ, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vươn lên vuốt ve một lọn tóc đen dài phất phơ trên sườn mặt tuyệt sắc, mái tóc mượt mà lay động uốn lượn trên sự trêu đùa của ngón tay tinh xảo, tuôn ra cảm giác phong lưu không kiềm chế được, Khương Tình ưu nhã mà lười nhác nhìn cô cười quyến rũ, thanh âm câu người gợi cảm đến cực điểm:
"Tôi thấy sức khoẻ tôi tốt lắm. Em không có lòng tin vào tôi sao? Hửm?"
Hạ Nhi si mê nhìn gương mặt Khương Tình, hoàn toàn lạc lối trong đôi đồng tử nâu sẫm đầy mị hoặc đó, vội hít vào một hơi, Hạ Nhi xấu hổ tự mắng bản thân không có tiền đồ.
Vừa nghe tiếng 'hửm' trầm trầm kéo dài gợi cảm đó là thiếu nghị lực muốn lao lên, mắt nhìn tới thì đầu óc mụ mị vì ham mê sắc đẹp, bị người ta 'chạm' liền không thể phản kháng.
Con đường nằm trên của cô tại sao lại lắm gian nan như thế?
Khuôn mặt Hạ Nhi khóc không ra nước mắt.
"Em tới! Hay là đợi tôi dùng sức?" Khương Tình không quan tâm Hạ Nhi đang đấu tranh khổ sở cỡ nào, ôn ôn nhu nhu dịu dàng hỏi.
Hạ Nhi lại hít sâu một hơi, chậm rãi bước từng bước tới trước mặt Khương Tình, càng bước gần đến, trái tim càng đập loạn xạ, cô nhỏ giọng nói:
"Tình..."
"Hửm?" Thanh âm khàn khàn mang theo dụ hoặc khó cưỡng.
Chết tiệt \- Hạ Nhi mắng trong đầu.
Trong lòng không ngừng rủa thầm, nhưng Hạ Nhi vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, vươn ngón tay mảnh khảnh tới khuôn mặt tuyệt sắc mê người trước mặt, nhìn nữ nhân ấy khẽ nhắm mắt lại, đầu ngón tay vương vấn xúc cảm mịn màng của da thịt tiếp xúc. Khương Tình cong môi cười dịu dàng, mở miệng nói:
"Làm tình nhé!"
Hạ Nhi sửng sốt, bàn tay đang chạm lên làn da Khương Tình liền dừng lại.
Rất khó tưởng tượng một giọng nói dịu dàng mềm mại khiến người ta như tắm trong gió xuân, lại nói ra lời nói mang tính tương phản cực lớn như vậy. Câu nói dâm đãng kia khiến Hạ Nhi không nhịn được phải đỏ mặt, xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn Khương Tình.
"Không muốn!" Hạ Nhi quả quyết, tay đang đưa ra buông lỏng xuống.
Khương Tình hé mở mắt, khẽ nheo lại liếc Hạ Nhi một cách nguy hiểm nói:
"Tôi muốn!"
Nói xong liền bá đạo hôn tới, Hạ Nhi chỉ "ưm" được một tiếng, còn lại đều bị Khương Tình nuốt lấy, nụ hôn tràn ngập hơi thở như lan như sương, Hạ Nhi có chút tức giận, vươn tay muốn đẩy ra liền bị Khương Tình dùng lực giữ hai tay lại. Rời khỏi cánh môi sưng đỏ mê người kia, môi Khương Tình lành lạnh một đường lướt xuống cổ, vươn tay lưu loát cởi nút áo Hạ Nhi ra, há miệng gặm cắn.
"A.. Tình! Không muốn..." Hạ Nhi uỷ khuất nỉ non.
"Miệng thì nói không muốn nhưng cơ thể thì đâu có cự tuyệt chống đối tôi." Khương Tình cười quyến rũ trêu chọc nói.
Hạ Nhi nghe thấy liền xấu hổ.
Là không chống cự nổi! Có được không hả?
Giọng Khương Tình lại trầm ấm vang lên:
"Mấy chỗ tôi lướt môi qua đều hồng rực lên rồi này. Bảo Bối!" Khương Tình mút lên vai Hạ Nhi cười khe khẽ.
Hạ Nhi mở to đôi mắt màu hổ phách, vô cùng đáng thương nhìn Khương Tình khẩn cầu:
"Tình... tối qua đã làm cả đêm rồi, sáng nay... cũng làm một lần. Chị tha cho em được không?"
Khương Tình liền ngẩng đầu nhìn Hạ Nhi ấm giọng cười hỏi:
"Em đang cầu xin tôi?"
Hạ Nhi vội vã gật đầu liên tục, mái tóc dài màu nâu uốn lượn theo từng cử động của cô.
Khương Tình cười khẽ, đưa tay cẩn thận gài lại nút áo mở toang trên người Hạ Nhi, thoả hiệp nói:
"Tạm tha cho em! Bảo Bối!"
Sau đó Khương Tình liền vươn tay cầm lấy hai đĩa trứng đã nguội lạnh, đứng dậy muốn bước vào phòng bếp.
Hạ Nhi liền nắm góc áo ngủ Khương Tình lại.
Khương Tình quay đầu, cười mang chút trêu chọc nói:
"Sao thế? Bảo Bối thay đổi quyết định rồi?"
Hạ Nhi vội lắc đầu, giống như cái trống lắc, nhìn hai dĩa trứng trên tay Khương Tình, nhẹ giọng mềm mại nói:
"Cái kia! Chị mang đi đâu?"
Khương Tình giọng ôn nhu dịu dàng:
"Chị mang đi vứt! Bảo Bối! Tôi sẽ làm cái khác. Ăn đồ lạnh không tốt."
Hạ Nhi chớp mắt không đồng ý nói:
"Là món ăn đầu tiên chị làm cho em. Chị hâm nóng nó lại là được rồi! Đừng vứt đi nhé! Em muốn ăn!" Giọng Hạ Nhi hơi nghiêm túc.
Khương Tình cúi đầu cười khẽ, ôn nhu nói:
"Được! Ở đây đợi tôi. Tôi mang nó bỏ vào lò vi sóng."
Hạ Nhi nghe thấy liền vô cùng ngoan ngoãn híp mắt cười. Khương Tình nhìn thấy trong lòng lại một trận xao động dâng lên, khẽ thở dài một tiếng liền chậm rãi ưu nhã đi vào phòng bếp.