Mục lục
Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Nhi hoảng hốt, cô giãy tay ra lại bị kéo rất mạnh, bước chân cô loạng choạng lảo đảo, hơi thở Dung Lạc gấp gáp, giống như một sợi dây dẻo càng lúc càng siết chặt cổ cô.



Khương Tình một giây cũng không dừng, ngay lập tức đuổi theo.



Dung Lạc vừa lôi vừa kéo đẩy Hạ Nhi vào trong xe đỗ ngay trước cổng hội trường.



Cô bị khoá vào tay lái phụ, Dung Lạc chen người vào.



Xe ngay lập tức phóng đi như một cơn gió lốc.



Hạ Nhi quay đầu ra sau, trông thấy phía sau một chiếc xe khác đang áp sát, tốc độ cũng không hề kém.



Là Khương Tình đang đuổi theo.



Cô quay sang nhìn Dung Lạc, nhấc chân lên không chút lưu tình đá mạnh vào tay Dung Lạc, bị cô đá đến nỗi giật bắn mình, Dung Lạc đảo vô lăng, suýt chút nữa thì đâm lên vệ đường.



Dung Lạc cuống lên, nhanh chóng giữ vững tốc độ xe như vũ bão, không thèm để ý tới.



Hai chiếc xe lao đi rất nhanh, tốc độ kinh người.



Chẳng mấy chốc đã ra khỏi trung tâm thành phố, lao ra vùng ngoại ô tăm tối không một bóng người.



Bây giờ là đêm khuya, con đường nhỏ hẹp đã hoàn toàn yên ắng, con đường dài cùng ánh đèn đường cũng chỉ còn mờ ảo như ánh sáng đom đóm. Trước sau đều không nhìn rõ được tận cùng, giống hệt con đường hướng về âm tào địa phủ.



Sườn núi dốc đứng, bên phải là nơi người ta đã khai phá, những lùm cỏ thấp xẹt qua trước mắt cô.



Hạ Nhi nhìn phía trước là mặt biển lớn đen ngòm, cô kinh hoảng quát lớn:



"Cô muốn chết phải không?"



Dung Lạc đè chặt tay lên vô lăng, dồn thêm sức vào bàn tay, cả người căng chặt, sắc mặt tối sầm vô cùng doạ người, giọng nói lạnh lẽo âm trầm:



"Em là của tôi, Hạ Nhi, em là của tôi! Em nghe rõ không?"



Bên ngoài trời mù mịt không thấy rõ bất kì thứ gì, chỉ còn ánh đèn đường chớp sáng, thi thoảng lại có ánh sáng lóe lên, khuôn mặt Dung Lạc lại tối đến kinh người.



Ngón tay Hạ Nhi run rẩy, lát sau cô bỗng bật cười, giọng cũng hơi run:



"Không phải của cô. Tôi yêu Khương Tình."



Dung Lạc quay đầu đối diện với đôi mắt của cô.



Nhất thời cô bị đôi mắt này doạ cho run lên, cô quên mất phản ứng lại.



"Tại sao em lại yêu cô ta? Tại sao không phải là tôi?"



Hạ Nhi nghe giọng nói chất vấn không buông tha đó, giận run lên:



"Yêu một người làm quái gì có lý do. Mẹ kiếp! Lý do duy nhất chính là tôi yêu cô ấy. Dung Lạc. Cô mà không dừng xe lại. Tôi và cô sẽ chết đấy."



Đáy mắt Dung Lạc lúc này đột ngột tràn ngập tràn bi thương:



"Chết cùng luôn càng tốt. Tôi không muốn mất em."



"Dung Lạc! Tôi có chết cũng chỉ yêu Khương Tình, làm ma cũng là ma của cô ấy. Đời này kiếp này chỉ là của Khương Tình thôi. Cô hiểu chưa??"



Câu nói này như lưỡi dao cứa vào trái tim Dung Lạc.



Dung Lạc mím môi lại rất chặt, cả khuôn mặt tái xanh lạnh ngắt, ngay sau đó cường ngạnh nhấn chân ga cho xe tăng tốc.



"Khốn kiếp! Cô điên rồi." Hạ Nhi hét ầm lên.



Dung Lạc không nói gì, tiếp tục tăng tốc tiến lên.



Hạ Nhi kinh hoảng, giơ tay nắm chặt tay vịn trên đỉnh đầu, gào lên:



"Khốn kiếp!"



Khương Tình phía sau nhận ra điểm điên cuồng của Dung Lạc, chiếc xe cũng tăng tốc theo.



Nhưng ngoại ô xa xôi có đường núi hiểm trở lại nhỏ hẹp, cho dù cố vượt lên chỉ khiến hai xe đâm vào nhau.
















Khương Tình chiếu đèn và bấm còi liên tục, mở cửa xe, gào lên phẫn nộ:



"Dung Lạc! Cô điên rồi. Dừng xe ngay."



Dung Lạc lại làm như không nghe thấy, một mực tiến về phía trước, càng lúc càng tăng tốc, chính là không để Khương Tình có cơ hội vượt lên.



Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi, nhìn Dung Lạc chằm chằm:



"Cô muốn chết cùng chứ gì. Chết thì chết. Bổn tiểu thư không sợ. Cho dù làm ma, bổn tiểu thư vẫn là người của Khương Tình. Còn cô chết đi, một xu quan hệ cũng không dính đến bổn tiểu thư. Chết đi càng tốt."



Dung Lạc cũng nghiến răng gào lên:



"Được. Đây là em nói."



Phía trước là đường xuống dốc, bên dưới xa xa một khoảng là vực biển lớn, chiếc xe lại càng tăng tốc nhanh hơn.



Hạ Nhi cắn môi, nhắm nghiền mắt lại.



Ngay lúc này, sắc mặt Dung Lạc có chút thay đổi.



Dung Lạc nhấn chân phanh nhưng không thấy động tĩnh gì.



Đường núi càng lúc càng dốc, muốn thay đổi tốc độ nhưng cũng vô ích, Hạ Nhi phát hiện ra điều bất thường, quay đầu sang nhìn Dung Lạc, gầm lên:



"Cái quái gì nữa đây?"



"Nhảy xuống." Dung Lạc quát lớn.



"..."



Dung Lạc dùng sức kiểm soát vô lăng, liếc nhìn ra gương chiếu hậu, đo lường khoảng cách của hai xe.



"Tôi bảo em nhảy xuống. Nghe không?"



Dung Lạc sa sầm mặt ra lệnh, gào lên dữ tợn.



Hạ Nhi liếc nhìn phanh xe không động tĩnh, phát hiện ra chuyện nguy hiểm:



"Xe có vấn đề?"



Dung Lạc không trả lời, liếc nhìn những lùm cỏ rậm rạp hai bên đường, đảo vô lăng lách vào sát bên lề.



Trông thấy Hạ Nhi vẫn chần chừ không nhảy, không nói không rằng, lập tức vươn tay đẩy cô ra ngoài, một tay vẫn giữ vô lăng, một tay đẩy mạnh:



"Nhảy đi."



Xe lao đi rất nhanh.



Với tốc độ này nếu Hạ Nhi nhảy xuống cũng vô cùng nguy hiểm. Nhưng hai bên đường cỏ mọc rậm rạp rất dày, nếu linh hoạt một chút sẽ không bị thương nặng.



Cô bị Dung Lạc đẩy mạnh ra ngoài, cả người lăn vào trong lùm cỏ rậm bên lề đường, còn lăn đến mấy vòng mới ngưng lại.



Trong lùm cỏ không ít những viên sỏi đá sắc nhọn, cọ lên người khiến cô đau đớn tê dại, cánh tay cô bị cạnh đá sắc cứa đến bị thương, máu chảy đầm đìa.



Bên tai ngay lập tức vang tên tiếng phanh xe gấp gáp.



Khương Tình kinh hoảng nhảy từ trên xe xuống, lao nhanh vào lùm cỏ kéo cô lên, toàn thân run rẩy ôm chặt lấy cô vào lòng.



Khuôn mặt vốn lãnh đạm giờ phút này trắng bệch như giấy, toàn bộ đều là hoảng loạn tưởng chết.



Khương Tình ôm cô quá chặt, vết thương trên cánh tay bị chạm phải đau đớn không sao tả nổi, cô cắn răng chịu trận, chưa kịp lên tiếng, từ xa đã nghe thấy một âm thanh vang dội.



Hạ Nhi run lên, sắc mặt tái đi không còn chút máu.



Cô thất thanh gào lớn:



"Không!!!"



Thủy tinh văng khắp đất, âm thanh vang dội chính là tiếng cửa kính xe vỡ tan.
















Xe của Dung Lạc mắc giữa sườn núi, thân xe đổ nghiêng về phía vực biển đen ngòm, toàn bộ đầu xe chúi xuống, cánh cửa xe mở ra lúc đẩy cô bị quẹt vào bên vách núi đâm đến vỡ tan nát. Bánh xe ma sát ra thanh âm chói tai rồi vòng một đường nằm ngang chao đảo, thân xe nghiêng qua hướng thẳng về phía vách núi dựng đứng.



Hạ Nhi hoảng hốt, loạng choạng lao về bên đó, cơn đau rát bỏng cháy trên cánh tay, tay ướt đẫm một mảng máu đỏ rực, nhưng cô không quan tâm được nhiều như vậy.



Bên dưới ngọn đèn xe nhấp nháy, những vệt bánh xe lằn sâu xuống đường.



Tiếng gió đêm vang lên không dứt.



Sau khi phản ứng lại, cô lao thẳng về phía trước.



Khương Tình nắm lấy tay cô kéo lại, gầm lên:



"Em ở yên đấy. Để tôi."



Khương Tình lao tới, tay chậm rãi tháo mảnh vải đang buộc trên cổ tay mình, răng cắn lên gỡ ra rồi quấn lên các khớp ngón tay.



Chiếc xe Dung Lạc nghiêng qua một bên dưới vách núi, bên trong xe rất yên tĩnh.



Khương Tình dùng bàn tay đã quấn chặt mảnh vải lụa, dùng sức đập thật mạnh vào cửa kính xe, làm vỡ tung cửa sổ rồi kéo cửa xe ra.



Bên trong xe, cả người Dung Lạc nằm gục trên vô lăng, úp mặt xuống bất động, máu đang theo vô lăng chảy xuống dưới, từng giọt từng giọt như những đoá hồng mai rực rỡ diễm lệ.



Khương Tình vòng tay qua kéo Dung Lạc ra ngoài, nhưng Dung Lạc đã mất hoàn toàn ý thức, không có chút phản ứng gì.



Chân Dung Lạc bị kẹt.



Khương Tình cố gắng mấy cũng không kéo ra được.



Hạ Nhi đứng phía sau, cô đã gọi cảnh sát và xe cứu thương. Nhìn thấy hai người vẫn chưa rời khỏi chiếc xe trên vách núi, trong lòng toàn bộ đều là bất an cùng sợ hãi, cô không quản nhiều như vậy, lao nhanh tới chỗ Khương Tình.



Ngay lúc này, Khương Tình bỗng khựng lại, quay đầu gào về phía cô:



"Không được lại đây."



Hạ Nhi cứng đơ một chút, nhưng cô nhất quyết không nghe, vẫn lao tới.



Sắc mặt Khương Tình tái mét, hoang mang tột độ.



Hạ Nhi bước tới đã nghe thấy thanh âm tít tít trong xe vang lên.



Một cảm giác lạnh tóc gáy chạy dọc trong đầu cô.



"Có bom. Mẹ kiếp.!"



Khương Tình lúc nãy khi trèo quá nửa người vào trong xe, muốn lôi Dung Lạc ra ngoài cũng đã phát hiện ra.



Âm thanh này vốn dĩ không xa lạ, là tiếng bom hẹn giờ đếm ngược.



"Hạ Nhi! Em đi ra ngoài. Ngay. Lập. Tức."



Khương Tình lại gào lên, từng chữ rít ra từ kẽ răng một cách bạo ngược.



Sau đó lại dùng hết sức lực, lôi kéo bàn chân bị kẹt của Dung Lạc.



Lúc này làm sao Hạ Nhi còn nghe lời Khương Tình nữa, cô không thèm để tâm lời Khương Tình nói, liều mạng lao lên, giúp Khương Tình kéo Dung Lạc ra ngoài.



Khương Tình rất giận, vừa sốt ruột vừa lo lắng đến phát điên.



Nhưng lúc này Khương Tình biết có cố chấp đẩy Hạ Nhi ra thì cô cũng không rời đi. Tình thế lúc này quá cấp bách, không thể dây dưa mãi.



Thời gian đếm ngược đang càng lúc càng nhanh, chỉ có thể dốc hết sức bình sinh, được ăn cả, ngã về không.



Nhờ có Hạ Nhi giúp sức, cuối cùng cũng lôi được Dung Lạc ra ngoài.



Dung Lạc bị thương, vết thương trên đầu cùng cánh tay, chân cũng bị thương.



Nhưng nhìn sơ đã biết là không nặng lắm.



Khương Tình và Hạ Nhi đỡ Dung Lạc khẩn trương bỏ chạy, được vài bước thì phía sau đã nổ tung.



Cả bầu trời đêm gần như sáng rực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK