Khương Tình ngồi ở vị trí tay lái, vẫn đang lái xe một cách vững vàng, bàn tay trắng nõn thon thả nắm chặt vô lăng vừa hờ hững lại vừa như siết chặt.
Trong xe rất yên lặng, cho tới khi Hạ Nhi lên tiếng mới phá vỡ cái yên lặng chết chóc này.
"Cậu có chuyện gì sao?"
Lương Hạ vốn đang ngẩn người lập tức giật cả mình.
Ngay sau đó, dường như ý thức được phản ứng của mình có hơi mãnh liệt, Lương Hạ điều chỉnh lại tâm trạng:
"Không! Tớ... tớ không sao."
Lương Hạ nhìn cô, nụ cười trên môi lại rạng rỡ như ánh mặt trời.
Trong lòng Hạ Nhi dâng lên một cảm giác khác thường, rất khẽ khàng và biến mất cũng rất nhanh.
Cô chính là cảm thấy, nụ cười lần này của Lương Hạ có chút qua quýt.
"Lương Hạ! Đừng có giấu tớ."
Lời Hạ Nhi vừa dứt, không khí bên trong xe liền yên ắng trở lại, tiếng cười của Lương Hạ cũng vụt tắt, nơi đây dường như đến cả thời gian cũng đóng băng.
Lương Hạ cúi đầu, một lúc sau mới bật ra một thanh âm bé xíu từ trong cổ họng:
"Khương Ngọc... có lẽ đang đợi tớ ở Lương gia."
Lời vừa dứt, Hạ Nhi trông thấy khóe mắt Lương Hạ ươn ướt, cô nhất thời mềm lòng, bèn tiến lên, vuốt nhẹ đôi mày của Lương Hạ:
"Giải quyết mọi chuyện theo cách của cậu. Cậu cảm thấy điều đó đúng, thì nó sẽ đúng."
Khương Tình nhìn hai nữ nhân qua kính chiếu hậu, trầm mặc không nói.
Chẳng mấy chốc đã tới Lương gia.
Trước khi xuống xe, Lương Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của cô:
"Hạ Nhi, tớ muốn mạnh mẽ được như cậu."
_________
Vì đã là buổi chiều tối, nên trời âm u hơn hẳn.
Những vầng mây nặng nề chơi vơi phía đường chân trời xa xôi, che đi toàn bộ ánh nắng cuối cùng.
Nữ nhân một thân âu phục thanh lịch đứng trước cổng chính Lương gia.
Những vệt ánh sáng màu đỏ của hoàng hôn đáp lên khuôn mặt đẹp đẽ, đường nét gợi cảm lại quyến rũ từ trong cốt cách không cách nào che giấu đi được, nữ nhân mười phần rực rỡ, yêu nghiệt lại vô hạn phong tình, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của người đi đường phải ngoái đầu lại.
Lương Hạ chậm rãi bước đến, khi đối điện với nữ nhân tựa như ánh mặt trời rực rỡ kia, trái tim cô phút chốc trở nên đau đớn đến tột cùng.
Nội tâm không ngừng vang lên những tiếng vọng nhỏ xíu, tựa hồ gào thét từ tận đáy lòng rồi vang ra xung quanh.
Là những tiếng kêu gào đau đớn, tuyệt vọng của một linh hồn đã bị lưỡi hái tách rời.
Trái tim như bị ai đó lôi ra ngoài, trơ trọi giữa sa mạc cuồn cuộn.
Con tim Lương Hạ như đang rỉ máu vì gánh không nổi những đau thương đang dần ập đến...
Có gì mà phải đau buồn?
Vì cớ gì trong khoảnh khắc này cô lại bỗng cảm thấy tuyệt vọng?
Khương Ngọc nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Thân thể nhỏ bé của Lương Hạ bước tới, hình ảnh nữ nhân bước đi trong ánh hoàng hôn đẹp đến mức rất không chân thực, giống như một đứa trẻ trong ánh mắt vẫn còn những nét thuần khiết, không hiểu sự đời, lại giống như một thiếu nữ bước ra từ bức tranh, nhàn nhã trầm tĩnh.
Lương Hạ yên tĩnh như thế, như một đóa hoa thánh khiết.
Khương Ngọc nhìn cô bằng ánh mắt xót xa, đợi đến khi Lương Hạ chỉ còn cách mình một khoảng rất ngắn, liền chậm rãi đưa tay lên lau qua vệt ướt nơi khóe mắt của Lương Hạ, nói nhỏ:
"Tôi muốn trực tiếp nói cho em nghe."
Câu nói nhẹ nhàng tưởng như không ấy khiến trái tim Lương Hạ phiêu dạt trong gió.
Cô mím môi, không dám liều lĩnh lỗ mãng, chỉ có thể cẩn thận nhìn về phía Khương Ngọc, cho tới khi, tay cô được nữ nhân đối diện nắm chặt.
Ngay phút giây ấy, có tiếng di động vang lên, bả vai của Lương Hạ bất chợt run rẩy.
Khương Ngọc nhìn màn hình điện thoại, nhíu mày rồi nhận máy, sau khi bên đó nói xong, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu:
"Tôi biết rồi."
Khương Ngọc tắt máy, ngay sau đó cái bóng cao gầy bị ánh đèn trên đỉnh đầu phản chiếu, hắt xuống, che chặt tầm nhìn của Lương Hạ.
Thế mà cô gái trước mặt vẫn chưa từng rời mắt đi chỗ khác, đôi mắt trong veo lúc này chỉ đang chìm đắm trong đau khổ.
Nhưng chẳng mấy chốc, ánh mắt Lương Hạ lại trở nên hiu quạnh, hàng mi che đi tia sáng trong đôi đồng tử, nó dần dần tắt ngấm cho tới khi u tối như một cái giếng khô.
Ánh mắt đó làm Khương Ngọc có chút bất an.
Rất lâu sau, Lương Hạ mới nói: "Khương Ngọc, em mệt rồi."
Khương Ngọc đưa tay xoa đầu cô:
"Mệt lắm sao?."
Lương Hạ ngẩng đầu, đôi mắt vừa mơ màng vừa hoang mang, lẩm bẩm:
"Mệt với tình yêu của chị..."
Khương Ngọc sững người thu tay về, tận sâu trong đáy mắt dâng lên chút xót xa:
"Em..."
Trái tim thắt lại bao ngày qua bỗng nhiên được đặt xuống, đồng thời ngay lúc ấy, hốc mắt Lương Hạ cũng đỏ rực lên, cô nỉ non như sắp khóc:
"Chị..."
Khương Ngọc ngẩng đầu lên, bước chân nhanh chóng tiến về phía trước, bàn tay đưa ra chạm lên gò má của cô, trán gần như kề sát trán cô, như muốn cô khắc ghi dáng hình của mình tại nơi sâu thẳm của ký ức một cách rõ nét nhất.
Đôi lông mày khẽ nhíu, một nét quyến rũ ẩn hàm rất khó cưỡng lại, đôi mắt ấy, sáng trong nhưng lại sâu xa khó hiểu, túm chặt lấy tâm hồn Lương Hạ không buông ra.
Lương Hạ hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn chiếc mũi cao và thẳng, nhìn những đường nét quyến rũ kiều mị thấm tận xương cốt người ta kia.
Sau đó cô nghe thấy giọng nói của Khương Ngọc vang lên bên tai, rất thấp, rất trầm, rất yếu ớt:
"Đừng... Xin em..."
Lương Hạ sững người, ánh mắt mở to.
Thời gian như đứng im.
Hai người đã gần tới mức môi Khương Ngọc dường như có thể chạm tới gò má mềm mại của cô...
Gần tới mức, môi cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của đôi môi kiều diễm mê người ấy...
Hơi thở hai người quấn lấy nhau, cuộn lại đến đau đớn.
Lương Hạ cảm thấy cả người cô bồng bềnh, bay xa ngàn dặm.
Cho dù cố gắng đi kéo nó lại nhưng ý thức đã rời xa cô từ lâu. Cô chỉ có thể đứng yên như vậy, không thể cử động dù chỉ một chút thôi, chậm rãi cúi đầu xuống.
Khương Ngọc trầm mặc nhìn cô hồi lâu, khi lên tiếng giọng nói đã trở lên cực kỳ mỏng manh, nhưng vẫn rành mạch từng chữ một:
"Lương Hạ! Em nghe tôi nói..."
Nghe tới đây, khóe mắt Lương Hạ lại cay cay, cô mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ, giống như khó xử, lại giống như chất chứa tâm tình gì khác, phức tạp không thể nói rõ.
Cô không biết vì sao Khương Ngọc lại thở dài nhưng linh cảm báo cho cô biết, lúc này mình không nên mở mắt ra.
Thế là cô nhắm chặt hai mắt lại.
Những điều tốt đẹp trong quá khứ như thực như mơ, như những cánh hoa rơi lả tả, chạy vụt qua trong đầu cô.
Tình yêu của cô đã định trước sẽ sớm tàn đi, vậy thì cô cũng chỉ có thể chấp nhận.
Cơn gió khẽ thổi qua, giữa mái tóc lưu lại hương thơm dìu dịu.
Lương Hạ muốn khóc lắm, thật đấy.
Cô rất muốn khóc...
Khương Ngọc nhìn cô, thấp giọng nói từng câu:
"Mẹ tôi tìm em rồi đúng không? Bà ấy nói không sai. Tôi và Du Tử Miên từng có một đoạn tình cảm với nhau, nhưng mà chuyện đó là chuyện của quá khứ. Tôi bây giờ..."
Lương Hạ lắc đầu, giọng nghẹn ngào cắt ngang lời Khương Ngọc:
"Chị ngủ với Du Tử Miên sau lưng em sao?"
Khương Ngọc sững người.
Lương Hạ chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh ngập ngước mở ra nhìn Khương Ngọc chằm chằm, dần dần đôi mắt ấy nhuốm lạnh, giọng cũng bất giác cao lên một chút:
"Em hỏi chị đó, chị ngủ với cô ta sau lưng em đúng không?"
Thân thể Khương Ngọc run lên, bàn tay nắm chặt bên hông cũng run rẩy, ngay cả giọng nói yêu dị thường ngày cũng phát run:
"Chuyện đó..."
Lương Hạ bật cười.
Nụ cười chua chát cùng mặn đắng, toàn là mùi vị của khổ sở.
Ngay sau đó cô xoay người định rời đi, nhưng một giây sau đã bị cánh tay dài của Khương Ngọc ôm chặt lấy eo, kéo cô ngược trở lại.
Sự căm hận và đau đớn đè nén trong lòng phút chốc như một miệng giếng phun trào.
Lương Hạ điên cuồng xô đẩy:
"Thả tôi ra!"
Khuôn cằm tuyệt mỹ của Khương Ngọc căng ra, để mặc cho Lương Hạ gào thét trong giận dữ và phẫn nộ.
Lương Hạ liều mạng muốn thoát ra khỏi sự ghìm giữ đó nhưng Khương Ngọc lại càng dùng sức hơn, thanh âm trầm thấp có chút như van cầu:
"Đừng khóc.... Em bình tĩnh nghe tôi nói đã."
Lương Hạ trở thành một kẻ điên hoàn toàn triệt để, đấm thùm thụp lên ngực Khương Ngọc, vừa xô vừa đẩy, sau đó cô lấy ra chiếc điện thoại, run run rẩy rẩy ấn mở vào một bức ảnh, đưa đến trước mặt Khương Ngọc, nước mắt lã chã rơi trên gò má, cô gào lên:
"Những tấm hình này, là thật sao?"
"...."
"Em hỏi chị đấy! Là thật sao?"
Gió lạnh thổi qua, trời u ám, nặng nề.
Cát đá xung quanh bị gió thổi bay, lá cây xào xạc mãi không ngừng.
Những gì mà cô nhìn thấy tận mắt vào sáng nay đã làm tan rã mọi hy vọng của cô với Khương Ngọc.
Tuy rằng đáy lòng kiềm nén không muốn bộc phát ra ngoài, nhưng cảm xúc lại giống như một sợi dây thun bị kéo căng, cuối cùng vẫn phải đứt.
Khương Ngọc đã phản bội cô.
Những tình cảm mà cô dành cho nữ nhân này theo bi thương cuồn cuộn quét qua làm nát tan trái tim cô rồi.
Lương Hạ không kiềm chế mình nữa, cô bật khóc nức nở, ngay cả lúc cô đáng thương tuyệt vọng đến thế, vẫn để ý nơi cần cổ Khương Ngọc bị đầy vết móng tay sắc của cô cào xước, rướm máu, đáy lòng lại nhói đau.
Đau đến không thở nổi.
Khương Ngọc không buông tay Lương Hạ ra, vòng một tay ra sau giữ lấy gáy cô, khuôn mặt gần như áp sát vào cô, giọng nói trầm thấp có lực:
"Là thật... Nhưng lúc đó..."
Lương Hạ bật cười nhìn Khương Ngọc, chẳng mấy chốc, nước mắt tụ lại thành dòng, chảy xuống, cô nói:
"Thật... là đủ rồi."
Khương Ngọc lặng người đi, khẽ buông bàn tay đang giữ chặt tay Lương Hạ ra, ngón tay gầy đặt lên gò má, lau nước mắt cho cô.
Nhưng nước mắt vẫn lã chã tuôn rơi, không thể kiềm chề được.
Khương Ngọc đau lòng, vẫn cố lau cho cô từng chút, từng chút một, vô cùng kiên nhẫn.
Lương Hạ bật khóc dữ dội hơn.
Tiếng gào thét bi thương của Lương Hạ gần như xé rách mọi không gian xa xôi, khiến Khương Ngọc đau đớn, trái tim cũng nhói lên như có một nhát dao nào vừa đâm vào vậy...
Khương Ngọc nỉ non, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn:
"Tiểu Hạ Hạ... Em đừng khóc..."
Lương Hạ vừa khóc vừa mệt mỏi lên tiếng:
"Đừng gọi tôi như vậy nữa. Ba năm qua chị giấu tôi để một nữ nhân có thân phận ám muội bên cạnh mình, bây giờ còn ở sau lưng tôi ngủ với cô ta. Chị bảo tôi phải tin tưởng chị thế nào đây? Chị nói đi."
Trái tim Khương Ngọc bắt đầu thắt lại nhói đau, tia sáng trong mắt cũng dần dần tối đi, không thể nhìn thấy sự lấp lánh.
Khương Ngọc cố thẳng người, tay đưa tới nhẹ nhàng vỗ về bả vai cô, cực hạn đau đớn:
"Hôm đó tôi say, tôi nhìn nhầm Du Tử Miên là em. Chỉ đúng một lần đó. Là lỗi của tôi đã sơ xuất không phòng bị cô ta. Lương Hạ, là tôi sai. Lỗi của tôi, em muốn đánh muốn mắng, muốn làm gì tôi cũng được."
Lương Hạ ngẩng đầu lên, nhìn Khương Ngọc trân trối, giọng đầy oán hận:
"Bản tính con người vĩnh viễn không thể thay đổi. Trước đây chị ong bướm với bao nhiêu nữ nhân tôi cũng không quan tâm tới, kể từ lúc ở cạnh nhau, tôi tin tưởng chị, tin đến mức bây giờ trái tim vụn vỡ cũng vì quá tin chị."
Thân thể Khương Ngọc run lên.
Con người ai mà không có riêng cho mình những góc khuất tối tăm chẳng muốn ai trông thấy.
Và bản thân Khương Ngọc cũng vậy, trong quá khứ có những thứ xảy ra mà đến cả bản thân cũng không ngờ tới được.
Đó là một mảng ký ức đen tối của sự ích kỉ, sự ganh ghét lẫn thâm độc của một nữ nhân bồng bột thời non trẻ.
Dường như khi tâm tình của con người ta không tốt, cũng là lúc dễ bị tác động nhất.
Nếu như thường ngày bản thân Khương Ngọc nhất định sẽ rất tức giận khi ai đó dám nói đến quá khứ của mình, thì ngược lại hôm nay, ngay giờ phút này, một người với tự trọng cao ngất ngưởng như Khương Ngọc lại chẳng thể giải thích hay trách móc nổi một lời.
Bởi vì bản thân đã làm sai.
Cho dù là bị tính toán hay vô ý...
Sai...
Vẫn là sai.
Sự mâu thuẫn bên trong dần đè nén lên lồng ngực, cảm giác đến cả hơi thở của mình cũng đang bị bức đến cạn kiệt, giọng Khương Ngọc cất lên khàn đặc:
"Kiếp này coi như tôi nợ em, nếu có kiếp sau..."
Lời còn chưa nói hết, Khương Ngọc đã dừng lại, ánh mắt bắt đầu rệu rã, nhưng trong đầu vẫn lần lượt hiện về cảnh tượng lần đầu gặp cô.
Những ngón tay thon dài nắm lại thật chặt, tâm trí đang ngổn ngang những hồi ức đẹp đẽ nhất của cuộc đời.
Một tiểu lolita vô cùng đáng yêu, tính cách hoạt bát năng động, tràn đầy sức sống, giống như một tinh linh nhỏ bé trong khu rừng rậm, vô lo vô nghĩ, nụ cười trong sáng thuần khiết đến mức làm người ta ấm lòng.
Trong đáy mắt trầm tĩnh của Khương Ngọc lúc này dường như ánh lên một tia đau đớn vô hạn.
Khương Ngọc dùng tay kéo Lương Hạ đang khóc nấc vào người mình.
Lương Hạ ngay lập tức túm chặt áo Khương Ngọc, đau đớn tưởng chết, liên tục khóc.
Tuy rằng đã đau đớn đến mơ hồ nhưng có một dự cảm đang sinh sôi rồi nổ tung trong đầu cô...
Lương Hạ linh cảm được việc sắp xảy ra.
Cô muốn giãy giụa nhưng eo đã bị Khương Ngọc ôm chặt, cô gắng giượng nói:
"Khương Ngọc, tôi và chị..."
Lương Hạ còn chưa kịp nói hết câu, Khương Ngọc đã áp sát mặt xuống, hôn lên đôi môi cô.
Lương Hạ giật thót, ngay sau đó bàn tay của Khương Ngọc tiếp tục giữ chặt lấy gáy cô, vẫn để môi mình áp chặt môi cô, nhưng cũng chỉ là áp như thế, chưa từng cạy mở môi cô.
Môi Khương Ngọc hơi lạnh còn khẽ run rẩy, giống như một tảng đá lớn đè lên cô, đè thẳng vào trái tim cô.
"Sống tốt vào, tiểu Hạ Hạ."
Khương Ngọc buông cô ra, dứt khoát xoay người rời đi.
Lương Hạ không động đậy nổi nữa, đầu mũi lại cay xè, cô ngồi thụp xuống, bưng mặt khóc nức nở.
Nước mắt lăn tròn trong hốc mắt.
Cô giận, cô đau, cô bi phẫn, cô tuyệt vọng.
Muôn vàn những thứ cảm xúc ấy cứ đè chặt lồng ngực, không sao trút ra ngoài được.
Cho dù cô có muốn nuốt xuống mọi sự đắng chát của nước mắt nhưng cũng lực bất tòng tâm.
Cô vốn dĩ không phải là một thiếu nữ ngây ngô khờ khạo, cũng chẳng phải một đứa trẻ cho kẹo là chấp nhận quên đi mọi chuyện.
Cô có thể thấy được những tuyệt tình, nhẫn tâm của người khác ẩn chứa trong đôi mắt bình thản.
Vì thế... cô nhất định phải bảo vệ mình.
Cô chỉ cần bình yên, không muốn sống những tháng ngày sóng gió bão bùng, còn Khương Ngọc lại là một nữ nhân có thể làm dấy lên sóng to gió lớn.
Vì thế...
Nước mắt Lương Hạ cứ thế lã chã rơi, thấm ướt vạt áo, rơi thẳng xuống mặt đất.
Từng đợt đau đớn bóp đến nơi tim của cô cũng muốn tan thành một vũng máu đỏ thẫm...
Sự dứt khoát của Khương Ngọc, đã thể hiện hết trong nụ hôn lúc nãy rồi.
Từng giọt, từng giọt nước mắt trôi ra khỏi khóe mắt, rơi xuống ngón tay, đau tận trong tim.
Lương Hạ khóc không thành tiếng, giống như đóa hoa lặng lẽ chờ ngày bung nở nhưng lại bị cơn gió tước đoạt đi sinh mệnh, không còn sức mạnh phản kháng.
Khương Ngọc rời bỏ cô mà đi rồi, trái tim cô cũng muốn chết theo...
Lương Hạ cố ngăn mình bật khóc, ngậm ngùi nén đau mà gượng ép bản thân nở một nụ cười buồn bã.
Không gian lạnh lẽo tựa như bốn mùa vừa luân phiên nhau trôi qua, tựa như đời người đã trải qua hết những năm tháng bể dâu.
Lương Hạ ngồi rất lâu dưới khu nhà, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, bóng cô mỗi lúc một rõ nét, một chút hy vọng cuối cùng tận đáy lòng cô cũng đã tiêu tan sạch sẽ.
Cô đứng dậy, thu lại dòng tâm trạng lan tràn của mình, đi như kẻ mất hồn chầm chậm tiến vào cửa chính của Lương gia, dưới bước chân lại không khác gì đang bước tới nơi âm tì địa ngục trần gian, vừa nặng nề vừa tan nát....
Ở một góc khuất bên cạnh đường, nữ nhân cố gắng từng chút run rẩy chạm tay lên khuôn mặt, nước mắt men theo đầu ngón tay thon dài chảy xuống, âm thanh phát ra rất nhỏ, cực đè nén:
"Ban nãy đã nói rồi mà, đừng khóc..."