Tiếng gọi hốt hoảng cùng sợ hãi vang lên phía sau cô.
Hạ Nhi quay đầu lại, trông thấy Bối Lạc chạy về phía cô, váy áo xộc xệch.
Bối Lạc trước giờ rất chú trọng hình tượng, chưa từng thất thố như vậy.
Cô nhíu mày, lập tức bước nhanh tới.
Bối Lạc thở hổn hển, nắm lấy tay Hạ Nhi, nói trong tiếng thở gấp đứt quãng:
"Mau đi tìm Lương Hạ, mau lên..."
Hạ Nhi nghe thấy lập tức hoảng sợ, xoay người chạy về hướng đại sảnh.
Bối Lạc cũng chạy theo sau, tay vuốt mồ hôi đầy đầu, vừa chạy vừa giải thích:
"Lúc nãy tôi tình cờ nghe được vài nữ nhân nói chuyện, có người bỏ thứ gì đó vào trong nước của Lương Hạ, tôi đi tìm Lương Hạ lại không thấy cậu ấy. Lương Hạ biến mất rồi..."
Sắc mặt Hạ Nhi đột ngột chuyển lạnh, xung quanh bầu không khí cũng lạnh ngắt, ngay cả Bối Lạc bên cạnh cũng cảm thấy không rét mà run.
"Khương Ngọc đang ở chỗ nào?"
Giọng cô rét lạnh tựa sương tuyết, hiện rõ sự âm trầm và tàn nhẫn.
Bối Lạc có chút sợ hãi, vội vã nói:
"Tiệc bắt đầu rồi, có lẽ đang tiếp khách dưới đại sảnh."
Hạ Nhi nghe xong, sắc mặt càng sa sầm hung tợn.
Khi Hạ Nhi đi gần tới đại sảnh buổi tiệc cũng đúng lúc Khương Ngọc đang cùng một nữ nhân tiếp đãi khách mời, thái độ ôn hòa nhã nhặn, cười nói hết sức vui vẻ.
Nữ nhân bên cạnh Khương Ngọc cười rất tươi, một gương mặt trẻ trung xinh đẹp, phong tư tao nhã quý phái, vô cùng gợi cảm.
Bối Lạc đứng bên cạnh nhỏ giọng nói vào tai Hạ Nhi:
Nữ nhân đó tên là Du Tử Miên.
Thiên kim Du gia, gần đây rất được quan tâm đến, mỹ nữ thiên kiều bá mị, thông minh giỏi giang, nhưng lại tự nguyện bước vào Khương thị với chức vụ trợ lý tổng giám đốc.
Du Tử Miên giơ tay lên nhẹ nhàng siết lấy cánh tay của Khương Ngọc, có vẻ hờ hững lại có vẻ ôm chặt, nhìn khách mời tươi cười đến ôn hoà rực rỡ.
Khương Ngọc cũng không đẩy ra, còn phối hợp đưa Du Tử Miên đi chào hỏi khách mời, khuôn mặt vẫn yêu nghiệt tà tứ, nhưng có thêm vài phần đứng đắn nghiêm nghị.
Hạ Nhi cười lạnh, bước nhanh tới trước mặt hai người.
Khương Ngọc cũng vừa lúc nhìn thấy cô, ngay lập tức sải bước tới đón, đang định hỏi thăm thì Hạ Nhi đã vung tay tát một cái rất mạnh.
Vang dội cả đại sảnh, làm sững sờ bốn phía.
Khương Ngọc đứng hình, một bên gò má lập tức đỏ rực lên.
Du Tử Miên nhìn thấy cảnh ấy liền trợn trừng mắt, dự định xông tới chất vấn thì Khương Ngọc đã nghiêm giọng quát:
"Lùi xuống!"
Hạ Nhi phẫn nộ nhìn Khương Ngọc chằm chằm, ánh mắt tưởng như chỉ muốn đập nát xương cốt của Khương Ngọc ra thành tro bụi.
Sắc mặt Khương Ngọc cũng không khá hơn cô là bao, cực kỳ lạnh giá.
Khương Ngọc nhìn cô, đầu mày hơi nhăn lại có thêm chút ngượng ngập, đưa tay lên gỡ tay Du Tử Miên ra.
"Em cũng tới rồi sao?"
Hạ Nhi nhẹ nhàng cười.
Nhìn Du Tử Miên đứng đực bên cạnh với khuôn mặt đầy cảnh giác, cô nói:
"Vui vẻ quá nhỉ? Không quan tâm đến việc Lương Hạ đang gặp chuyện, cô ở đây ôm ấp mỹ nhân như hoa như ngọc. Bổn tiểu thư cũng thật khâm phục cái thói trăng hoa đến bại hoại này của cô đấy."
Khương Ngọc sửng sốt, ngay lập tức lao đến trước mặt Hạ Nhi, sắc mặt trắng bệch:
"Em nói cái gì vậy? Tiểu Hạ làm sao? Cô ấy tới đây?"
Hạ Nhi nhếch miệng cười lạnh lùng, nói:
"Lương Hạ có làm sao không thì hỏi nữ nhân đang đứng bên cạnh cô kìa."
Dứt lời, Hạ Nhi bước tới trước mặt Du Tử Miên, tay đột ngột xuất hiện một con dao Phần Lan sắc lẹm, không một chút báo trước vung tới, con dao chỉa thẳng vào cổ họng Du Tử Miên, ánh sáng thanh lạnh trong đôi mắt khiến người ta hoảng sợ chết khiếp.
Bị lưỡi dao kề ngay vào cổ họng, thấp thoáng còn thấy rõ một đường máu, Du Tử Miên kinh hoàng đến độ toàn thân phát run.
Sự phẫn nộ và tàn nhẫn, tất cả đồng loạt dâng lên như thủy triều, ánh mắt hổ phách trở nên vô cùng dữ tợn:
"Nói! Cô dẫn Lương Hạ đi đâu rồi? Bổn tiểu thư trước giờ ra tay chưa từng nể tình ai bao giờ, máu nhuộm tại đây bổn tiểu thư cũng không phải chịu trách nhiệm đâu."
Khách mời bị một trận kinh hoảng, nhìn Du Tử Miên mặt mày tái mét không dám động đậy, không ít người hoảng đến hét ầm lên.
Tiếng nhạc trong buổi tiệc cũng dừng hẳn.
"Cô.. cô nói gì tôi không hiểu?" Du Tử Miên hoảng hốt, cứng đơ người lắp bắp nói.
Hạ Nhi cười lạnh, nhếch môi:
"Không hiểu? Tôi nói cho cô biết. Chỉ cần Lương Hạ mất một cọng tóc. Du gia đều phải chôn cùng. Bổn tiểu thư nói được làm được."
Ngay lúc này, cánh cửa lớn đại sảnh tiệc được đẩy ra, ánh sáng bên ngoài len lỏi lọt vào, một bóng dáng cao gầy thẳng tắp uy nghiêm giữa quầng sáng chậm rãi bước tới, hoàn toàn tảng lờ mọi tiếng la hét ồn ào xung quanh.
"La quản gia. Cho người lục soát toàn bộ biệt thự."
Giọng nói ôn nhuận vang lên, rất khẽ, nhưng cũng đầy quyền uy.
Nữ nhân xuất hiện nhẹ nhàng như một cơn gió, từng câu từng chữ nói ra cũng thản nhiên như không, một bộ dạng không gấp không vội, vô cùng bình tĩnh.
Lời nói vừa dứt, phía sau là thanh âm kính cẩn của La quản gia:
"Vâng! Chủ tịch."
Ngay sau đó liền theo lệnh rời đi.
Giọng nói ôn nhuận như ngọc của Khương Tình vừa cất lên, chẳng hiểu sao trái tim Hạ Nhi như thít lại, cô chậm rãi quay đầu.
Ánh đèn trên trần chiếu nghiêng, hắt đầy cả một khoảng sáng tận đầu hành lang khu đại sảnh, Khương Tình đứng dựa lưng bên bệ cửa, hai tay đút túi quần.
Khuôn mặt nhẵn mịn như hoa đào, cả người như đang bay trên những đám mây diễm lệ, vô cùng đẹp đẽ quý giá.
Nữ nhân thanh cao lại tao nhã vô cùng, mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần Âu cùng màu, khí chất thanh nhã lại khéo léo vô cùng, tinh mỹ tuyệt luân.
Trông Khương Tình khác hẳn với những người trong buổi tiệc đều là những trang phục bằng gấm vóc quý giá xa hoa rực rỡ. Chỉ tuỳ ý đứng giữa quầng sáng, dáng hình cao gầy như thực như mơ, vô cùng sạch sẽ, cũng đầy phóng khoáng và quý khí. Ánh đèn kéo cái bóng dưới nền cẩm thạch thành một vạt dài.
Khuôn mặt như thơ như tranh, đôi mắt nâu sẫm toả ra ánh sáng u tĩnh lại lạnh lẽo, nhưng cũng phản chiếu ánh sao sáng lạn đầy trời, biển sao cũng lạc trong ánh mắt đó.
Đơn giản như thế, cao lãnh như thế, lại rung động lòng người như thế.
Động tác của La quản gia rất nhanh, ngay lập tức đã tra ra chuyện, vội vàng đi đến.
Khách mời hỗn loạn, đều đang cố gắng nghe ngóng tình hình đang diễn ra.
La quản gia không đến báo tin tức cho Khương Tình, lại bước nhanh tới cúi đầu kính cẩn trước mặt Hạ Nhi, nghiêm giọng:
"Phu nhân! Là Nam Cung thiếu gia đưa Lương tiểu thư đi. Xin phu nhân yên tâm, chúng tôi đã phong toả toàn bộ cửa chính và cổng ra vào của biệt thự, rất nhanh sẽ tìm được Lương tiểu thư."
Hạ Nhi lúc này chả thèm quan tâm tới danh xưng 'phu nhân' đó, quay đầu nhìn Du Tử Miên, cô nghiến răng gằn giọng:
"Lương Hạ mà có chuyện gì, nữ nhân này cũng không cần phải sống ra khỏi đây nữa. Nam Cung Thiên sao? Hắn dám đụng vào Lương Hạ, bổn tiểu thư nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết."
Du Tử Miên phát giác được tình hình nghiêm trọng, lập tức hoảng sợ, tay chân cô ta phát run.
Khương Ngọc gấp như ngồi trên chảo nóng, vừa nôn nóng, vừa sốt ruột, lập tức quay sang, một tay bóp chặt cổ Du Tử Miên, gào lên:
"Cô mau nói. Cô đem Lương Hạ đi đâu rồi? Mau nói!!!"
Du Tử Miên không ngờ Khương Ngọc có ngày lại hung bạo với cô ta như vậy, nước mắt lả chã rơi như mưa, giọng nói yếu ớt tựa hồ bất lực không thể phản kháng:
"Khương tổng. Lương Hạ.. Lương Hạ xuất thân không phải là thiên kim hào môn, cô ấy.. cô ấy nói cô ấy là người trong lòng... của Khương tổng. Tử Miên trong phút tức giận, chỉ muốn giáo huấn cô ấy một chút. Nam Cung Thiên đến, đưa ra chủ ý muốn chuốc thuốc Lương Hạ... Tử Miên.. Tử Miên là trong phút bồng bột không suy nghĩ thấu đáo..."
Hạ Nhi bước nhanh đến, không nói hai lời cho Du Tử Miên một bạt tai, giọng nói rét lạnh xương cốt:
"Dây thần kinh cô ghép nhầm chỗ rồi hả, sao nói nhiều quá vậy? Lương Hạ — Đang ở đâu?"
Du Tử Miên bị tát đến khoé miệng bật cả máu, nước mắt chảy như mưa, vừa khóc nức nở vừa nỉ non không ngừng:
"Tôi.. tôi chỉ bỏ thuốc mê vào nước, còn việc Nam Cung thiếu gia đem Lương tiểu thư đi đâu... tôi... thật sự không biết."
Ngay lúc này, Hạ Nhi thật sự chỉ muốn giết chết Du Tử Miên ngay lập tức.
Tiếng bước chân từ tốn chậm rãi vang lên phía sau cô.
Hạ Nhi xoay người lại.
Khương Tình đã bước đến bên cạnh cô từ lúc nào, hai người đứng đối diện nhau, bàn tay Khương Tình trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng đưa lên vuốt nhẹ mấy lọn tóc rối loạn của cô ra sau tai, động tác vô cùng tự nhiên.
Giọng nói ôn nhuận trầm ấm lờn vờn trên đỉnh đầu cô:
"Lương Hạ sẽ không sao, em đừng lo."
Chỉ đơn giản là một câu nói, lại khiến đáy lòng bất an hoảng sợ của Hạ Nhi trở nên bình tĩnh lại, dường như tất cả mọi hiểm nguy đều có thể tan biến hoàn toàn khi giọng nói ấy cất lên.
Sợi dây thần kinh đang căng chặt cuối cùng cũng bung ra, nỗi sợ hãi và bất an bỗng chốc hóa thành sương khói, chỉ còn lại cực hạn an tâm cùng tin tưởng.
Thế nhưng cảm giác ấy lại khiến Hạ Nhi không tự nhiên.
Cô sợ.
Ngón tay Khương Tình vẫn còn vuốt ve lọn tóc bên tai cô. Hạ Nhi phát giác được xung quanh khách mời đều hướng về phía hai người, vội vã dịch bước né người sang bên cạnh, tay Khương Tình cứ thế khựng lại giữa không trung.
Khương Tình bật ra một tiếng cười khẽ, thu tay về.
Sau đó lôi ra một bao thuốc, chậm rãi rút bật lửa ra, ngậm một điếu thuốc lên miệng, ngọn lửa đốt cháy đầu thuốc.
Khương Tình liếc nhìn cô, rít một hơi khiến đầu thuốc sáng bừng lên, sau đó thả một làn khói như sương mờ mờ ảo ảo.
Hạ Nhi nhìn hai ngón tay thon dài thanh mảnh, cân xứng đến tuyệt hảo đang kẹp điếu thuốc đưa lên môi, Khương Tình chỉ cách cô có nửa mét, mùi hương của thuốc lá hoà quyện cùng mùi hương sương tuyết trên người Khương Tình, đáy lòng cô lại chao đảo không yên.
Khương Tình vẫn nhìn cô không rời mắt.
Cô không hiểu tại sao Khương Tình cứ mãi nhìn mình như vậy.
Những khi cô ngẩng lên đều bắt gặp ánh mắt nâu sẫm thanh lạnh ấy chạm vào mắt cô.
Chỉ như vậy thôi cũng khiến đáy lòng cô dấy lên một cơn tê dại.
Khương Tình vẫn giữ dáng vẻ như vậy, một dáng vẻ bình tĩnh lại giống như đang ngậm cười, một nụ cười mơ hồ không rõ.
Hơi thở của Hạ Nhi như nghẹn lại, ánh mắt ấy bao trọn lấy cô vừa gợi lên sự nhung nhớ, và cũng gợi lên rất nhiều nỗi đau.
Hạ Nhi cúi đầu, hạ mí mắt xuống, cô biết sự mờ ám hỗn độn không rõ ràng này có thể bóp chết lý trí của một con người.
Mà cô — nhất định không muốn đánh mất lí trí một lần nào nữa.
Việc cô không muốn ngẩng đầu lên nhìn mình một cái dường như khiến Khương Tình có chút không hài lòng, thân thể nữ nhân cao gầy nhích lại gần cô, mùi thuốc lá xen lẫn mùi hương như lan như sương thoang thoảng cứ thế ập tới.
Hai người chỉ cách nhau một gang tay.
Hạ Nhi nhìn thấy bước chân Khương Tình bỗng dưng tiến lại gần mình, khuôn mặt cô lại nóng rần lên.
Ngay lập tức giơ tay đẩy Khương Tình ra:
"Đừng có đứng gần tôi như thế."
Khương Tình khom người, ghé sát môi vào tai cô, thì thầm rất khẽ:
"Tới cơ thể em tôi cũng đã sờ qua không biết bao nhiêu lần rồi, đứng gần một chút có là gì?"
Câu nói này rõ ràng là vừa mờ ám lại vừa táo bạo.
Hạ Nhi nghe thấy, cô phẫn nộ trừng mắt, đang định lên tiếng cảnh cáo thì nghe thấy từ xa vọng lại tiếng bước chân vội vã của La quản gia.
La quản gia vừa đến, ngay lập tức nói:
"Thưa phu nhân. Lương tiểu thư đang ở phòng cuối dãy hành lang tầng năm."
La quản gia vừa dứt lời, Hạ Nhi đã phóng người lao lên cầu thang.
Khương Ngọc cũng vứt Du Tử Miên qua một bên, chạy đuổi theo.
Tiếng bước chân vội vã dồn dập, náo loạn cả một căn biệt thự.
Hạ Nhi thở hồng hộc, đầu tóc rối bù xù chạy tới cuối dãy, nhìn thấy cánh cửa đang đóng chặt, bên ngoài một đám vệ sĩ bao quanh cả dãy hành lang, ai nấy sắc mặt đều vô cùng doạ người.
Hạ Nhi không nói hai lời, ra lệnh vệ sĩ phá cửa.
Chẳng mấy chốc cửa bị đám vệ sĩ đạp cho mở tung, cảnh tượng bên trong khiến Hạ Nhi tái mét mặt mày.