Con mắt oán độc âm u của Bối Lạc nhìn chằm chằm vào Hạ Nhi, cuối cùng cô ta hạ tầm mắt, không tự mình rước lấy nhục nữa.
Nhìn Khương Tình nhu hoà ôm lấy Hạ Nhi, xung quanh không khí trở nên căng thẳng giống như gió lạnh ngưng kết xung quanh khiến người ta hít thở không nổi.
An Tranh chỉ lẳng lặng đứng đó, trong lòng không biết là tư vị gì, vừa ghen tị lại vừa đau lòng khổ sở, xoay người chậm rãi đi vào trong.
Bối Vy bước lên phía trước Khương Tình, trong ánh mắt đã không còn thần sắc ưu thương , thấp giọng nhỏ nhẹ nói:
"Hôm nay chị vừa nói chuyện với hiệu trưởng, khoảng ba ngày nữa chị sẽ tới trường này dạy rồi. Tình có gì hãy giúp đỡ chị hơn nhé!"
Nói xong liền nở nụ cười trong veo thuần khiết.
Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn Khương Tình, sau đó ánh mắt liếc nhẹ về phía Bối Vy.
Nữ nhân này! Dai dẳng không buông tha.
Quả thật như con gián đánh mãi không chết.
Hạ Nhi không tiếng động nhấc chân giẫm vào bàn chân Khương Tình một cái.
Khương Tình liếc xuống nhìn khuôn mặt nữ nhân đang mím môi trừng mắt nhìn mình, tâm tình có chút vui vẻ, thậm chí còn không hề có cảm giác đau do bị Hạ Nhi giẫm, Khương Tình vươn tay vuốt nhẹ lọn tóc ra sau tai Hạ Nhi, không nhìn Bối Vy mà ôn nhuận nói:
"Chuyện chị tới trường em nhất định sẽ giúp đỡ. Nhưng thời gian tới em có chút bận rộn. Nếu chị có gì cần hỗ trợ cứ đến tìm Bối Lạc."
Bối Vy hơi sững sờ. Đây là lần đầu tiên Khương Tình từ chối yêu cầu từ cô ta, tuy cũng không hẳn là từ chối, nhưng ý tứ trong câu nói rõ ràng là không còn xem cô ta là người quan trọng đặc biệt như trước nữa.
Trong lòng Bối Vy khẽ run rẩy, vô cùng sợ hãi sự áy náy của Khương Tình dành cho cô đã triệt để biến mất, cả khuôn mặt hiện lên sự bất an.
"Tiểu thư!" Tô Thịnh từ phía sau cung kính bước tới, nhỏ giọng nói bên tai Khương Tình gì đó.
Khương Tình gật nhẹ đầu rồi cúi người nói với Hạ Nhi.
"Bảo Bối! Em vào trường đi. Tôi còn có việc!"
Hạ Nhi biết Khương Tình hôm nay không hề có ý định muốn đến trường, vì một phần cô quan sát bộ quần áo lịch thiệp hơi hướng thành thục tổng tài trên người Khương Tình, nếu đến trường Khương Tình sẽ không ăn mặc như vậy.
Cô khẽ gật đầu ngoan ngoãn rời vòng tay Khương Tình, ánh mắt như có như không liếc về phía Bối Vy và Bối Lạc một cái, xoay người đi vào trong.
Tô Thịnh mở cửa xe chờ Khương Tình bước vào, Khương Tình nhìn bóng dáng Hạ Nhi mất hút sau cánh cổng, cũng quay người bước từng bước ưu nhã chậm rãi đến chiếc Rolls\-Royce, lách người chui vào.
Tô Thịnh cung kính lên vị trí tay lái rồi khởi động xe, chiếc xe lao đi trong ánh mắt phức tạp và ngưỡng mộ của những người xung quanh.
Bối Lạc liếc mắt nhìn Bối Vy, nhếch môi hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi thẳng.
Bối Vy coi như không nhìn thấy sự khinh miệt và coi thường của Bối Lạc, cúi thấp đầu che giấu ánh mắt oán độc cùng lạnh lẽo kinh người.
Trong lớp khối A.
Lương Hạ vừa thấy Hạ Nhi chậm rãi bước đến liền đứng dậy chạy tới, ánh mắt nhìn từ đầu tới chân Hạ Nhi, giọng hơi lo lắng hỏi liên tục:
"Này! Tớ nghe bảo ngoài cổng trường có ẩu đả. An Tranh và Khương Tình đánh nhau vì cậu? Tớ ở thư viện đi ra mới nghe được. Hai người đó thế nào rồi?"
Hạ Nhi thản nhiên vòng qua Lương Hạ đi về phía bàn của mình, tay để túi bên cạnh rồi nói:
"Cũng không có gì cả. Xong cả rồi!"
Lương Hạ không kìm được sự tò mò, vội vàng chạy tới bên cạnh Hạ Nhi ngồi xuống hiếu kì hỏi:
"Tại sao họ lại đánh nhau? Có phải lại tranh chấp vì cậu nữa không? Với lại..." Ánh mắt Lương Hạ như có như không liếc tới cần cổ thon nhỏ đầy dấu hôn sau cổ áo Hạ Nhi, cười như không cười nhỏ giọng nói bên tai cô:
"Có phải cậu hồng hạnh vượt tường với An Tranh? Khương Tình bắt tại trận nên hai người đó đánh nhau không? Nhìn cậu này! Toàn thân đều là dấu vết ám muội nha."
Hạ Nhi trợn trắng mắt, quay sang gõ một cái lên trán Lương Hạ mắng:
"Hồng hạnh cái đầu cậu! Đây là do tên háo sắc Khương Tình để lại đấy! An Tranh nào ở đây?"
Lương Hạ xoa xoa trán uỷ khuất bĩu môi nói:
"Tại hôm trước cậu với Khương Tình tránh mặt nhau mà, cậu còn vô cùng lạnh lùng với tức giận, không thèm đến trường vài ngày nữa."
Lương Hạ chớp chớp mắt toả sáng nhìn Hạ Nhi nói tiếp:
"Hai người làm hoà rồi? Ai chủ động trước? Tình cảm đã đến mức nào rồi a? Đã ấy ấy chưa?"
Hạ Nhi chống tay lên cằm, ánh mắt hổ phách nhìn Lương Hạ đang thập phần hiếu kì, chớp chớp rèm mi cười khẽ nói:
"Làm hoà rồi. Nữ nhân đó sáng nay còn nấu ăn cho tớ!" Hạ Nhi nói bằng một chất giọng đầy vui vẻ.
Lương Hạ nhìn thấy liền có chút ngẩn người, đây là Hạ Nhi a. Có tình yêu vào liền vô cùng tao nhã nở rộ, ánh mắt dịu dàng ẩn hàm một loại ôn nhu cùng hạnh phúc.
"Xem ra Khương Tình làm cậu rất hài lòng a!" Lương Hạ vô cùng ngưỡng mộ nhìn Hạ Nhi cảm thán.
Sau đó liền quay sang Hạ Nhi hỏi một câu không đầu không đuôi:
"Chắc là sau khi đọc cuốn thoại bản Ngàn Đêm Xuân Tiêu của tớ, Khương Tỷ ở trên giường không đến nỗi không biết cách làm cậu như cậu từng nghĩ đâu nhỉ?"
Hạ Nhi nghe thấy Lương Hạ nói liền trợn tròn mắt, cô nhớ hôm trước Khương Tình có nhắc đến về chuyện này, cô lúc đó đang bị Khương Tình dày vò không nhận ra nổi phương hướng nên trực tiếp quên luôn, bây giờ nghe Lương Hạ nhắc tới, vội vã quay đầu trừng mắt nhìn Lương Hạ lớn tiếng hỏi:
"Cậu nói cậu đưa thoại bản cho Khương Tình?"
"Đúng a! Hình như là hôm mà Khương Tình đấu bóng rổ với An Tranh đấy! Hôm đó Khương Tình còn đến lôi cậu đi một lúc rất lâu mà." Lương Hạ chớp mắt cực kì vô tội nói.
Cô có xúc động muốn bóp chết đứa bạn thân này!!!
Bóp chết rồi kiếm đứa khác có được không???
"Lương Hạ!!! Cậu nghĩ cái gì mà đưa thứ đó cho Khương Tình hả???" Hạ Nhi đứng dậy hét ầm lên.
Lương Hạ nghe thấy liền hết cả hồn, xung quanh phần đông học sinh đều ngoái đầu lại nhìn về phía bọn họ.
Hạ Nhi lấy tay đỡ trán, hèn chi... hôm đó Khương Tình đặc biệt nhiệt tình đè cô ra làm hết lần này đến lần khác, miệng còn luôn hỏi cô có hài lòng không?
Hạ Nhi có xúc động muốn kiếm cái lỗ nào đó chui xuống. Cô quay đầu nhìn Lương Hạ đang vô cùng uỷ khuất, cô nguy hiểm híp mắt lại hỏi:
"Khai mau! Cậu đem tới đã nói cái gì?"
Không trách cô phải hỏi câu này, mặt hàng trước mặt cô thích nhất chính là mượn danh nghĩa của cô làm việc xấu. Giống như lúc muốn đi xem buổi biểu diễn của Hiểu Lam vậy.
Lương Hạ nghe thấy liền có chút đỏ mặt, cúi đầu vừa uỷ khuất vừa xấu hổ nói:
"Tớ... tớ bảo cậu gởi Khương Tình cuốn thoại bản để... học hỏi."
Hạ Nhi: "..."
Lương Hạ liếc mắt thấy Hạ Nhi đang đen mặt nhìn mình, vội vã chu môi phân bua nói:
"Cậu không thể trách tớ a \~. Tớ là muốn tốt cho cậu! Cậu bảo Khương Tình không biết cách làm còn gì. Tớ chỉ muốn giúp cậu không bị bất mãn nữa thôi mà."
Hạ Nhi khóc không ra nước mắt, nhìn Lương Hạ nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cái người đó không phải là không biết làm! Còn là làm đến thập phần thành thục đấy! Nhờ cậu mà cô ta dày vò tớ đến chết đi sống lại đây này!!!"
Lương Hạ nghe thấy liền trợn tròn mắt, nhìn Hạ Nhi chớp chớp mắt ngây thơ phản bác:
"Khương Tình dày vò cậu thì cậu dày vò lại, bình thường sức lực cậu cũng mạnh mẽ kinh người đấy thôi!"
Hạ Nhi hít sâu một hơi.
Đó mới là vấn đề đấy!
Bổn cô nương trên giường không lật lại được!!!
Toàn bị người ta đè ra nghiền nát dày vò đủ kiểu đây!!!
Còn là muốn đè lúc nào thì đè lúc đó! Phản kháng không có hiệu lực!!!
Lương Hạ nhìn sắc mặt Hạ Nhi lúc trắng lúc xanh, lại còn thở dài trông vô cùng phiền não, có chút không tin tưởng nhỏ giọng không xác định nói:
"Cậu... đừng nói với tớ cậu không nằm trên được nhé!"
Hạ Nhi trừng mắt nhìn Lương Hạ, trong ánh mắt rõ ràng là thẹn quá hoá giận, còn có sự ấm ức và căm phẫn không nói nên lời.
Lương Hạ nhìn thấy liền đập bàn đứng dậy!
Tiếng đập bàn lớn đến nỗi Hạ Nhi nghĩ Lương Hạ điên rồi, ánh mắt to tròn màu hổ phách chớp chớp.
Lương Hạ chỉ tay vào Hạ Nhi, bị tức đến choáng váng cả đầu:
"Cậu... cậu như vậy mà nằm dưới sao? Tuy Khương Tình nhìn mạnh mẽ cường thế nhưng cũng chỉ là nữ nhân thôi, còn cậu đã sống bao nhiêu năm trong giới, tiếp xúc với tớ cũng biết bao nhiêu là kinh nghiệm chinh phục nữ nhân, dù chưa thực hành nhưng cũng phải biết chút da lông chứ? Tại sao không thể đè được người ta hả??? Hả??? Hả???"
Hạ Nhi sa sầm mặt, vươn tay che lại hai tai để tránh nghe thấy tiếng sư tử hống tàn bạo của Lương Hạ, cô ngẩng đầu nhìn Lương Hạ đang giận đến mức tưởng chừng suýt nôn ra máu mà chết, ôm trái tim nhỏ bé thở phì phò liên tục.
Hạ Nhi nhướng mày, vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt với Lương Hạ nói nhỏ:
"Cậu bé cái mồm thôi! Muốn cả thế giới biết bổn cô nương nằm dưới đấy à?"
Lương Hạ trợn trắng mắt, nhìn Hạ Nhi phẫn nộ nói:
"Có phải cậu không biết làm không hả???"
Hạ Nhi cảm thấy hai bên má nóng rát, cô nghi ngờ mình đang bị Lương Hạ vả mặt vì chuyện từng nghi ngờ Khương Tình không biết làm, câu nói vừa rồi chính là chứng cứ.
"Tớ... tớ biết chứ!" Hạ Nhi hơi đỏ mặt tức giận nói.
"Biết tại sao không đè người ta?" Lương Hạ như con gà mẹ xù lông.
"Cậu không thể trách tớ được! Khương Tình quá mạnh!!!" Hạ Nhi vô cùng ấm ức giải thích.
Cái lý do này hơi... nhục nhã.
Nhưng nó là sự thật a.
Lương Hạ nghe thấy liền bình tĩnh lại, ngồi xuống thấp giọng hỏi:
"Mạnh lắm sao?"
Hạ Nhi thở dài gật đầu, nhìn Lương Hạ có chút đáng thương nói:
"Tớ cũng hết cách, chắc cả đời đều phải nằm dưới rồi. Tớ không muốn a!!!!!!"
Hạ Nhi ôm đầu than thở.
Lương Hạ nhìn thấy bộ dạng đó của Hạ Nhi, bỗng nhiên che miệng cười khúc khích.
Hạ Nhi ngồi thẳng dậy, trợn mắt tức giận giơ chân đạp Lương Hạ một cái, ngay lập tức cô nàng nào đó té sấp mặt xuống sàn.
"Con nhóc kia! Sao không giỏi mà dùng cái sức này với Khương Tình nhà ngươi đi! Áp dụng với ta làm cái gì hả?" Lương Hạ chu môi phẫn nộ hét lớn.
Ta không dùng được với cô ta nên mới dùng với ngươi!!!
Bạn bè cái beep!!!
Hạ Nhi căm phẫn trừng mắt.