Mục lục
Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Nhi bị bế vào trong phòng khách sạn thế nào, lại được Khương Tình bế ra khỏi khách sạn tư thế đó. Hai tay Hạ Nhi ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, xung quanh phục vụ khách sạn và quản lý xếp hai hàng dài ở cửa lớn, chỉ biết cúi đầu không dám ngẩng lên.



Tô Thịnh đứng trước cửa xe, cung kính cẩn thận gật đầu với Khương Tình.



"Tiểu thư!"



Khương Tình đi vòng ra sau, mở cửa nhẹ nhàng đặt Hạ Nhi vào, rồi cũng ung dung tao nhã lên xe cùng cô, lạnh giọng ra hiệu cho Tô Thịnh:



"Hạ gia!"



Chiếc xe ngay lập tức lướt trên đường, Hạ Nhi nhìn cảnh vật xung quanh đang lui về sau, nhỏ giọng nói:



"Chị giải quyết Dương Tuyết Hy thế nào?"



Khương Tình cúi đầu xem tài liệu từ Tô Thịnh đem tới, ôn nhu thấp giọng trả lời:



"Tôi đã giao cho cảnh sát, cả bằng chứng em đưa nữa. Bà ta sẽ phải cả đời ở trong tù. Em cứ yên tâm!"



Chỉ là Khương Tình không nói ra, lúc Dương Tuyết Hy bị mang đến đồn cảnh sát, chỉ còn nửa cái mạng.



Hạ Nhi nghe thấy liền im lặng, người phụ nữ tàn nhẫn giết chết ba cô lại là mẹ thân sinh của cô. Nếu nói không đau lòng hay phẫn nộ chính là giả tạo, cô dù có làm cách nào cũng không thay đổi được việc trong người mình có huyết quản của một kẻ điên loạn, một kẻ giết người.



"Bảo Bối! Em đang nghĩ gì?" Khương Tình chau nhẹ mày nhỏ giọng hỏi.



Hạ Nhi toàn thân tràn ngập ưu thương không dễ nhận ra, nhưng Khương Tình để ý Hạ Nhi đến thế nào chứ, lại là người xem sắc mặt đoán tâm tình người khác rất giỏi.



Hạ Nhi quay đầu nhìn Khương Tình, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu:



"Tình... liệu có một ngày nào đó... em sẽ giống như bà ta không?" Thanh âm bình thản nhưng trong đó chứa đựng vô hạn đau lòng.



Bàn tay Khương Tình liền vươn ra, nắm lấy vai Hạ Nhi kéo cô dựa lên người mình, ấm giọng ôn nhu nói:



"Bảo Bối! Em khác với bà ta! Đừng tự suy diễn nữa! Dù em là do chính bà ta sinh ra đi nữa. Hạ Nhi vẫn là Hạ Nhi! Là người mà tôi yêu. Là người mà tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được."



Hạ Nhi cúi đầu, cong khoé môi cười nhẹ.



Về tới Hạ gia.



Sau khi bị ông Hạ trách mắng thuyết giáo một hồi lâu vì chuyện của Dương Tuyết Hy. Cuối cùng Hạ Nhi cũng được nằm trên giường ở phòng mình.



Khương Tình đã đi giải quyết công việc tồn đọng từ hôm qua tới giờ ở Khương gia.



Bỗng tiếng điện thoại vang lên.



Hạ Nhi quay đầu nhìn màn hình điện thoại.



Là Lương Hạ.



Ông Hạ và Hạ Minh Phát đang ngồi xem tin tức ở dưới lầu, liền thấy Hạ Nhi một thân hớt hải chạy vội xuống.



"Lại đi đâu nữa?" Ông Hạ chau mày nhìn Hạ Nhi hỏi.



Sự việc Dương Tuyết Hy khiến ông Hạ quanh năm bình thản bỗng có chút ám ảnh sợ hãi cho cô cháu gái nhỏ.



"Con qua Lương gia!" Hạ Nhi trả lời qua loa rồi gấp gáp chạy ra cửa.



Ông Hạ nhìn cô cháu gái của mình, quay đầu nói với Hạ Minh Phát.



"Nó qua Lương gia giờ này làm gì?"



Hạ Minh Phát đang cầm túi đồ ăn vặt trên tay liền bĩu môi.



"Con cũng không phải là cháu gái cưng của ba. Sao con biết chứ?"



Hạ Nhi vừa tới Lương gia, sau khi qua loa chào hỏi trưởng bối liền chạy lên phòng tìm Lương Hạ.



Vừa tới cửa phòng đã nghe tiếng thút thít cực độ đau lòng của Lương Hạ, cô vươn tay gõ cửa.



Tiếng khóc liền im bặt.



"Là tớ!" Hạ Nhi nhỏ giọng nói.



Sau đó cửa liền ngay lập tức mở ra. Cô nàng tiểu lolita thường ngày hoạt bát vui vẻ giờ phút này mặt mũi tèm lem, đôi mắt sưng đỏ vô cùng tội nghiệp.



"Hạ Nhi....hức..." Lương Hạ liền khóc nấc lên, nhào vào lòng ôm lấy cô.



"Vào phòng! Kể tớ nghe." Hạ Nhi nhẹ giọng nói.



Lương Hạ tay cầm miếng khăn giấy, cứ một chốc lại dùng khăn lau khoé mắt, trên giường thành một bãi chiến trường đẫm nước mắt của cô nàng.
















"Cậu nói cậu thấy Khương Ngọc hôn nữ nhân khác? Còn thân mật sờ mó người ta?" Giọng Hạ Nhi lạnh lẽo đến cực điểm.



Lương Hạ thút thít liên tục, đôi mắt đỏ hoe nhìn Hạ Nhi gật đầu chắc chắn.



"Đúng thế a! Hôm nay tớ biết Hiểu Lam có buổi biểu diễn ở club LX, nên đã tới xem. Không ngờ thấy Khương Ngọc..."



Hạ Nhi ngắt lời Lương Hạ, lạnh giọng hỏi:



"Cậu với cô ta dây dưa với nhau từ khi nào?"



Lương Hạ biết không thể giấu được nữa, liền thành thật trả lời.



"Hình như cái hôm cậu đánh An Tranh. Nữ nhân đó ép buộc tớ."



"Ép buộc gì?" Hạ Nhi giọng lạnh lẽo âm trầm hỏi.



Lương Hạ liếc mắt nhìn Hạ Nhi, sau đó cúi thấp đầu lí nhí nói:



"Bắt tớ thoả mãn cô ta. Chính là... chính là... công cô ta đó."



Hạ Nhi cảm thấy một sợi dây lý trí bỗng đứt một cái phựt trong đầu mình.



"Đờ mờ! Cậu... công cô ta?" Hạ Nhi đứng đậy lớn tiếng nói. Khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ không tin nổi.



Lương Hạ cụp nhẹ mắt, hai tay nắm lại vò vò miếng khăn giấy, chu môi nói:



"Có gì ngạc nhiên chứ!"



Hạ Nhi trợn trắng mắt.



Sao lại không? Nhà ngươi nhỏ xíu như vậy! Mặt hàng kia là một mặt hàng to lớn khoẻ mạnh kinh người, có chút liên quan nào đến chuyện trên giường sẽ nằm ngửa ra đâu.



Hạ Nhi trong đầu gào thét!!!



Lương Hạ nhìn sắc mặt Hạ Nhi đen thui, liền nhỏ giọng phân bua:



"Cậu nghĩ tớ nhỏ bé thế này, là công thì quá kì quái chứ gì? Tớ cũng đâu ngờ tớ trưởng thành lại thành công đâu! Trước giờ tớ toàn nghĩ mình dậy thì thành thụ đó!"



Hạ Nhi nghe thấy sắc mặt liền tối đen, cúi người nắm lấy tay Lương Hạ kéo ra cửa.



"Đi đâu? Cậu kéo tớ đi đâu vậy?" Lương Hạ hét ầm lên.



"Đi gặp con sói xám lăng nhăng đó tính sổ." Giọng Hạ Nhi âm trầm như yêu ma dưới địa ngục.



"Tớ không đi đâu!!!" Lương Hạ nghe thấy liền khóc lên.



"Tại sao?" Hạ Nhi quay đầu trừng mắt nhìn Lương Hạ.



"Cô ta cũng đâu có làm rõ quan hệ với tớ. Tớ lấy tư cách gì mà đi tìm cô ta tính sổ chứ?" Lương Hạ lấy khăn giấy lau khoé mắt ấm ức nói.



Hạ Nhi chau nhẹ mày, cảm thấy cũng đúng.



Nhưng ngay sau đó liền quay sang hỏi Lương Hạ:



"Có chắc cô ta chưa làm gì cậu không?"



Lương Hạ gật đầu chắc chắn nói:



"Chưa từng chạm vào tớ! Chỉ hôn một chút, ôm một chút. Còn chuyện kia thì chưa a."



Hạ Nhi nhíu mày.



Con sói xám chết tiệt kia dám ở sau lưng giở trò với Lương Hạ nhiều như vậy, cô lại không biết chút tiếng gió gì cả. Hạ Nhi trong lòng ngập tràn phẫn nộ.



"Đi! Mặc kệ chuyện không có quan hệ! Tớ vẫn muốn tới xử đẹp cô ta!" Hạ Nhi gầm lên giận dữ.



Ngay lập tức kéo Lương Hạ đang nước mắt như mưa đi thẳng xuống nhà.



"Hạ Nhi! Hay là bỏ đi." Lương Hạ lí nhí nói.



"Bỏ cái gì mà bỏ! Hôm nay tớ sẽ cho tên sói xám háo sắc đó một trận nhớ đời." Hạ Nhi hừ lạnh, vươn tay mở cửa xe đẩy Lương Hạ lên, bản thân cũng lập tức chui vào.



"Tới club LX." Hạ Nhi lạnh giọng phân phó.



Tốt nhất là con sói xám ấy không còn ở LX nữa. Nếu không cô nhất định sẽ xé xác cô ta ra làm trăm mảnh.



Lương Hạ lủi thủi cúi đầu đầy uỷ khuất, bộ dạng cực độ thương tâm, thấp giọng nói:
















"Nữ nhân dây dưa với Khương Ngọc không đơn giản. Hạ Nhi! Hay là mình..."



"Tớ cũng không đơn giản đây! Tớ đến là để xử tên sói xám Khương Ngọc. Còn những người không liên quan, tốt nhất nên yên phận, còn không đừng trách tớ xử nốt luôn cô ta." Hạ Nhi lạnh lùng nói.



Cô đã trăm lần cảnh cáo Khương Ngọc không được tiếp cận Lương Hạ. Nhưng cô ta vẫn nhất quyết không nghe, giờ còn làm Lương Hạ bị tổn thương.



Cô không xử đẹp cô ta đã là đại ân ông trời rồi.



Club LX.



Khương Ngọc toàn thân một màu đỏ rực lửa đầy nóng bỏng, mặc một cái áo khoác rộng, bộ váy đỏ bên trong ôm sát cơ thể với đường cong hấp dẫn đang ngồi lắc lư tận hưởng tiếng nhạc sôi động, ngắm nhìn những nữ nhân uốn éo nhảy nhót trên bục sân khấu, mặc những bộ cánh hở hang khoe trọn cặp chân dài cùng bộ ngực đẫy đà khiêu gợi.



Tay vươn ra cầm lấy ly rượu vang uống một ngụm nhỏ rồi nhìn nữ nhân ngồi bên cạnh nói:



"Cũng khá lâu rồi mới cùng cậu đến đây! Dung Lạc! Cậu về đợt này sẽ về luôn chứ?"



Nữ nhân ngồi bên cạnh cũng vươn tay cầm lấy ly rượu vang, lay động ly rượu rồi cười khẽ nói:



"Cũng phải xem thế nào đã." Thanh âm trong trẻo mang hương vị quyến rũ nhu hoà.



Khương Ngọc nghe thấy liền bật cười, nhìn Dung Lạc khuôn mặt con lai xinh đẹp tuyệt mỹ, bộ suit đen đơn giản điển hình của một nữ nhân chính chắn thành thục, đôi mắt màu xanh biển vô cùng cuốn hút, mái tóc vàng óng ả tựa như như nắng sớm mai, làn da trắng nõn như bạch ngọc, chiếc mũi cao chuẩn nữ nhân phương Tây, bờ môi mỏng gợi cảm cong lên độ cong lãnh tình. Khương Ngọc bỗng nhớ đến khoảng thời gian chơi bời lúc xưa của cô, có cả tá bạn gái, người người đều xinh đẹp hơn hoa, nhưng người duy nhất khiến Khương Ngọc yêu thích và cực độ đau lòng khi chia tay chính là nữ nhân này.



Dung Lạc là một mỹ nữ rất lạnh lùng, khí chất băng lãnh mang đậm phong cách quý tộc, vì một lần uống say mà lên giường với Khương Ngọc, cũng là nữ nhân có công phu trên giường cực đỉnh khác hẳn với bề ngoài đầy thanh cao và nho nhã.



Khương Ngọc lúc đầu bị bề ngoài của Dung Lạc hớp mất hồn phách, sau đó lại bị công phu trên giường của Dung Lạc dụ dỗ đến mức thành nghiện, không thể phân biệt được trái phải gì nữa mà lao vào tình cảm yêu đương trước giờ luôn né tránh.



Nhưng sau đó Dung Lạc lại vô cùng tàn nhẫn chia tay cô, lúc đó cô mới biết rằng, nữ nhân tên Dung Lạc bề ngoài đạo mạo chính chắn tao nhã này chính là một tra nữ, một nữ nhân tình trường dày đặc nhưng không hề đặt tình cảm cho bất kì ai.



Khương Ngọc tự nhận mình đào hoa khắp chốn, không ngờ một ngày rơi vào tay Dung Lạc, bị dày vò đến thân tàn ma dại. Khoảng thời gian thất tình vì Dung Lạc chính là khoảng thời gian tồi tệ nhất với Khương Ngọc, sau đó cô liền nghe Dung Lạc phải ra nước ngoài du học, còn vô cùng tri kỉ cách cả trăm cây số một mình chạy tới đưa tiễn.



Cuối cùng cô và Dung Lạc lại trở thành bạn tốt.



Nhưng mỗi khi nhìn khuôn mặt tuyệt diễm của nữ nhân này, Khương Ngọc vẫn cảm thấy bị rung động, lại nhớ công phu trên giường chiều chuộng mình đến mức khoái hoạt nhân gian, trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ muốn được ngủ với Dung Lạc thêm vài lần.



Tuy Khương Ngọc biết tình cảm như lúc xưa không còn nữa, thay vào đó là ham muốn xác thịt đầy dung tục, vẫn không tự chủ được sự thèm khát với Dung Lạc.



"Cậu vẫn chưa có bạn gái sao?" Khương Ngọc trầm ngâm rồi nhẹ giọng hỏi.



Dung Lạc cười khẽ, vươn tay nhấp một ngụm rượu vang rồi nói:



"Bạn gái? Trước giờ tớ chưa từng có bạn gái. Cũng không muốn có." Giọng Dung Lạc băng lãnh đầy cười cợt.



Khương Ngọc nhìn sườn mặt xinh đẹp đến kinh tâm động phách của Dung Lạc, liền nuốt nước miếng một cái, cười đầy quyến rũ yêu nghiệt hỏi:



"Cậu vẫn hay tình một đêm với nữ nhân sao? Không dự định tiến xa lâu dài với nữ nhân nào cả à?"



Dung Lạc thấp giọng cười, sau đó nhìn về phía Khương Ngọc nhẹ giọng yêu mị hỏi:



"Cậu vẫn có ý với tôi sao? Sao lại quan tâm vấn đề đó?"



Khương Ngọc có chút chột dạ, liền cười trừ một cái, nhìn Dung Lạc thừa nhận nói:



"Đúng là tớ vẫn bị cậu thu hút, nhưng là về mặt tình dục. Từ trước đến giờ cậu chính là người duy nhất khiến tớ nhớ mãi không quên khi làm chuyện đó."



Dung Lạc nhìn Khương Ngọc lẳng lặng nghe, khoé môi cong lên độ cong quyến rũ đầy mê hoặc, ánh mắt màu xanh biển hiện lên chút mị hoặc yêu dã.



Khương Ngọc vắt chéo chân, tư thái lười biếng lại vô hạn câu dẫn, ghé sát mặt vào tai Dung Lạc nói khẽ:



"Hay là... cậu lại ngủ với tớ thêm một lần. Mình ôn lại chuyện cũ. Thế nào?"



Dung Lạc nghe thấy liền cười phá lên, tiếng cười trầm thấp đầy quyến rũ, sau đó vươn bàn tay thon dài tuyệt mỹ, dùng ngón tay nâng cằm Khương Ngọc lên, môi mỏng gợi cảm tiến sát về phía vành tai Khương Ngọc, thả một làn hơi thở ấm nóng, thấp giọng nói:



"Nếu cậu đã muốn..."



CHOANG!!!!



Tiếng chai rượu đập vỡ trên mặt bàn khiến Khương Ngọc đang trong trạng thái mê man đắm chìm vì sự câu dẫn của Dung Lạc lập tức bừng tỉnh. Nhìn nữ nhân hung hãn đứng trước mặt mình và Dung Lạc, đôi mắt hổ phách do ánh đèn chiếu tới mà toả ra một luồng sát khí kinh người.



Thân thể Khương Ngọc run lên, hai mắt mở to trợn tròn tỏ vẻ không tin nổi.



"Ghê gớm nhỉ? Một bên thì quyến rũ dụ dỗ Lương Hạ! Một bên thì câu dẫn gạ tình nữ nhân khác. Khương Ngọc! Bổn cô nương hôm nay sẽ tính sổ với cô!!!" Hạ Nhi gằn từng tiếng hung tàn tay cầm vỏ chai sắc bén chỉa về phía Khương Ngọc.



"Hạ... Hạ Nhi... Em nghe chị nói đã..." Khương Ngọc lắp bắp đầy kinh hãi, nhìn giọt rượu đỏ tươi trên miểng vỏ chai rơi từng giọt trước mặt mà kinh hồn khiếp đảm.



Lương Hạ ló đầu ra từ sau lưng Hạ Nhi, nhìn thấy bộ dạng hai nữ nhân kia vừa nãy cuốn lấy nhau, Lương Hạ cảm thấy vô cùng phẫn nộ, muốn kéo Hạ Nhi trở về nhưng cô nàng họ Hạ nào đó không chịu, một bước đạp tới là đập luôn cái bàn của người ta.



Nhìn xung quanh hơn trăm ánh nhìn đổ dồn về phía này. Lương Hạ đỏ mặt đầy bất an lo lắng.



"Hôm nay tôi sẽ đánh cho khuôn mặt của chị nở hoa! Để xem còn có thể dùng cái mặt đó đi mồi chài nữ nhân được nữa hay không? Tôi đã cảnh cáo chị thế nào? Không! Được! Động! Vào! Lương! Hạ!. Chị xem tôi là nói giỡn à?" Hạ Nhi cúi người nắm lấy cổ áo khoác của Khương Ngọc, nheo mắt lại âm u tàn nhẫn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK