Khương Tình vẫn nhìn cô, không hề rời mắt, giống như đang cẩn thận phỏng cảm xúc của cô, qua thật lâu cuối cùng cũng cúi đầu, thấp giọng ôn nhuận nói:
"Dung tiểu thư quá lời. Tôi tới đây vì chút chuyện phiền lòng, không ngại Dung tiểu thư tiếp đón."
Câu nói lạnh nhạt ấy khiến trái tim Hạ Nhi cuộn trào. Trong lòng có một cảm giác hỗn độn không rõ ràng nào đó nảy nở, tưởng xa mà lại rất gần.
Dung Lạc khoanh hai tay dựa lưng vào cửa cười như không cười, vẻ mặt tựa hồ có chút hứng thú:
"Không biết Khương gia chủ phiền lòng chuyện gì? Có thể nói một chút cho Lạc nghe không?"
Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn mờ, chẳng thể xuyên thấu được đôi mắt nâu sẫm âm u của Khương Tình, xung quanh lờ mờ như phủ lên những cái bóng vô hồn, sự giao thoa giữa tối và ánh sáng trong đôi mắt ấy như tầng tầng lớp lớp màng mỏng trước ngọn đèn cạn.
Hạ Nhi chỉ cảm thấy xung quanh thật lạnh lẽo.
Giống như bản thân mình đang nằm giữa đáy hồ lạnh giá, không thấy chút ánh sáng nào, chỉ có bóng tối vô tận.
Bên tai vang lên giọng nói vô cùng trầm thấp, giống như có ai đó đang kéo một cây đàn violon, dày dặn, êm tai.
"Chuyện của tôi. Không phiền Dung tiểu thư nhọc sức."
Khương Tình vẫn nhìn cô, chưa từng rời đi dù chỉ một giây.
Ánh đèn lay động những tia sáng nhẹ hắt lên cánh mũi cao thẳng, vô cùng êm dịu lại ma mị, tôn lên xương mày đẹp không còn gì diễn tả, bờ môi mỏng hồng nhuận ướt át mị hoặc.
Hạ Nhi đứng đó, gò má cô hơi ửng hồng vì rượu, làm cho làn da đã trắng lại càng thêm trong suốt, dục vọng Khương Tình cố gắng áp chế lại điên cuồng dâng lên trong lòng.
Đây là một loại cảm giác không chạm tay tới được, cũng không thể nào kiểm soát, nhưng Khương Tình lại càng muốn lún sâu vào đó.
Cho tới tận bây giờ, Khương Tình đứng trước cô vẫn không thể nào kiềm chế được dục vọng điên cuồng kia, trên đầu ngón tay hiện giờ vẫn còn quanh quẩn sự ấm áp mềm mại mà cánh môi kia để lại.
Nhớ lại ban nãy Hạ Nhi sững sờ nhìn mình, bờ môi mềm tỏa mùi hương ngọt ngào, giống như những sợi tơ len lỏi, rồi rơi vào trái tim Khương Tình, điên cuồng khơi gợi dục niệm mãnh liệt tàn phá mọi giác quan.
Dung Lạc chậm rãi lướt qua Khương Tình, đi đến trước mặt Hạ Nhi, khom người nhìn chút máu còn sót lại trên mặt cô, bờ môi mỏng hơi rướn lên, vẻ mặt tuyệt mỹ dịu dàng, ngữ điệu yêu chiều tận xương tuỷ:
"Sao lại động thủ thế này? Hàn quản gia không theo em sao?"
Dứt lời liền vươn tay lên, quẹt nhẹ chút máu trên cằm cô, ngón tay Dung Lạc nóng kinh người, trong phút chốc làm máu trong người cô sôi lên.
Hạ Nhi đang định phản kháng, lại nhìn thấy Khương Tình đang nhìn cô trầm mặc, trong lòng chợt phát lạnh.
"Không mang theo."
Cô dứt khoát trả lời.
Trong phút chốc, ánh mắt Khương Tình hơi tối đi một chút.
Dung Lạc nhẹ nhàng đưa tay lên, Vương Luân phía sau đi tới đặt vào tay Dung Lạc một chiếc khăn tay màu trắng, chất liệu mềm mại như lụa.
Hạ Nhi muốn lùi lại, nhưng thân thể cứng đờ không thể cử động được.
Dung Lạc chậm rãi dùng khăn tay dịu dàng từng chút lau đi vệt máu nhàn nhạt trên mặt cô, tỉ mỉ đến từng chi tiết, săn sóc lại cưng chiều.
"Lần sau đi đâu phải báo cho Lạc biết. Thật là, nếu không giữ em thật kỹ, Lạc sợ lại phải dốc toàn lực tìm lại em lần nữa. Mỗi lần đều tốn rất nhiều sức đấy."
Giọng nói yêu dị đó như quấn bện vào trong không khí, vừa biến hóa kỳ ảo, vừa phiêu diêu xa xôi, lại xen lẫn những tiếng thở dài thườn thượt, giống như một nỗi sầu nói mãi chẳng có điểm dừng.
Trên khuôn mặt Khương Tình, sương mù phủ kín càng dày đặc hơn, tôn lên khuôn mặt nữ nhân tuyệt sắc càng thêm rõ ràng.
Khi Khương Tình cười ôn hòa luôn khiến người khác bất giác muốn tới gần, rất dễ quên mất rằng thực chất nữ nhân này là con sói nguy hiểm nhất.
Tất cả những sắc bén và bất chấp thủ đoạn đều bị giấu kín đằng sau nụ cười nhẹ nhàng đó, sâu xa, dìm chết người ta không đền mạng.
Giờ phút này, tuy gương mặt vẫn ôn hòa nhã nhặn, nhưng những tia sáng âm trầm lạnh lẽo trong đôi mắt lại khiến người ta không rét mà run.
Một người có thể đứng trên đỉnh của Khương đại thế gia bao năm qua, việc muốn che giấu tâm tư, lắng đọng cảm xúc của bản thân không quá khó.
Nữ nhân này gặp khó khăn cũng không rối loạn, việc lừa được người đối diện cũng dễ như trở bàn tay.
Thế nên, nếu muốn thăm dò con người như Khương Tình, chỉ nhìn vào đôi mắt thôi là chưa đủ.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình, cười lạnh.
Cô chán ghét nhất chính là diễn kịch.
Khương Tình trước đây có thể diễn cho cô xem.
Còn cô — chính là không thể tự lừa dối uỷ khuất bản thân mình đến mức ấy.
Tay đưa lên hất mạnh tay Dung Lạc ra, giọng cô bén nhọn lạnh lẽo:
"Dung tiểu thư. Tôi đi đâu làm gì chưa đến lượt cô quản. Bất kì ai cũng không quản nổi tôi. Cô hiểu chưa?"
Dung Lạc lúc này lại kịp thời trở tay nắm chắc lấy tay cô.
Hạ Nhi muốn rút tay cũng không rút lại nổi, Dung Lạc nhếch nhẹ khoé môi tinh xảo, nắm bàn tay cô đưa lên môi, cánh môi mỏng lành lạnh in lên mu bàn tay cô một cách vô cùng dịu dàng, mặc kệ câu nói tràn đầy ý thù địch của cô lúc nãy. Dung Lạc không những không tức giận, ngược lại ôn nhu nói với vẻ thản nhiên:
"Xuất phát từ phép lịch sự và hôn ước giữa hai chúng ta, sau này em có thể trực tiếp gọi tôi một tiếng Lạc. Đương nhiên, Lạc biết con người em có chút thô lỗ, chắc không đủ kiên nhẫn để duy trì phép lịch sự. Thế nên, em cũng có thể gọi thẳng tên của tôi."
Dứt câu khoé môi tinh xảo hơi rướn lên, đôi mắt xanh biếc nhu tình mật ý nhìn cô không chớp mắt, giọng không nóng không lạnh:
"Em là vị hôn thê của tôi. Chiều theo mọi mong muốn của em là nghĩa vụ của tôi. Bất kì kẻ nào dám đụng tới em. Lạc sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết."
Lời nói vừa dứt, một đám vệ sĩ khí thế hung tàn bước vào trong, xách gã đàn ông xăm trổ và tên công tử họ La kia tới trước mặt Dung Lạc.
Hạ Nhi muốn rút tay lại, nhưng Dung Lạc siết tay cô rất chặt, nhất quyết không buông ra.
Dung Lạc nhìn gã đàn ông chết ngất gục người như một miếng giẻ rách, máu me đầm đìa, trầm giọng ra lệnh:
"Đem hắn ra ngoài! Xử lý đi."
Dứt lời quay sang tên công tử họ La, hắn vốn không thể tin rằng mình đã chọc phải một người không nên chọc, vẫn còn bàng hoàng chưa thoát khỏi sự kinh hãi.
Dung Lạc cười khẽ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, bờ môi đọng một nụ cười nhẹ nhàng, vẻ mặt như ung dung cũng giống như cưng chiều trầm giọng:
"Theo ý em nên xử lý tên này thế nào?"
Dưới ánh sáng mờ ảo là đôi mắt xanh biếc như đại dương nhìn cô, ngoài sự cao cao tại thượng, còn có một dư vị nuông chiều nồng đậm.
Vì có ánh sáng nhiều màu sắc của đèn mờ che giấu nên đôi mắt đó càng giống một dòng sông ngân hà khiến người ta chìm đắm.
Dung Lạc nhìn cô, bờ môi mỏng khẽ rướn thành một đường cong tuyệt đẹp, có chút đùa cợt lại có chút cố tình.
Hạ Nhi không nhịn nổi nữa, giật mạnh tay khỏi tay Dung Lạc, dứt khoát xoay người, lướt qua Khương Tình đang đứng ở cửa đi ra ngoài.
Dung Lạc muốn đuổi theo, nhưng còn chưa nắm được tay cô, đã bị Hạ Nhi xoay người vung dao tới.
Dung Lạc lùi lại một bước.
Mọi cảm xúc trong lòng Hạ Nhi không thể kìm nén được nữa.
Cô cười khẩy, con dao Phần Lan sắc bén toả ra ánh sáng lạnh lẽo hướng về phía Dung Lạc, trầm giọng gằn từng chữ rõ ràng:
"Tôi nói cho cô biết. Quăng mẹ nó cái hôn ước chó má của các người đi! Và tránh xa tôi ra."
Dứt lời lại quay đầu nhìn Khương Tình, nhếch môi cười tàn khốc, trầm giọng:
"Tôi không biết lý do tại sao cô xuất hiện ở đây, nhưng hai chúng ta đã đến tình trạng này rồi, nên đau đều đã đau, nên tổn thương đều đã tổn thương, nên chết tâm đều đã chết tâm, nên trả đều đã trả, tôi và cô — không ai nợ ai nữa."
Khương Tình run khẽ, mím môi trầm mặc.
Có lẽ không ai biết, nhưng chỉ có trong lòng Hạ Nhi lại vô cùng rõ ràng, cô đã không còn gánh nổi nữa.
Ngay cả buồn bực, oán hận, oán trách, tức giận.
Cũng đã không gánh nổi nữa.
Chỉ còn buông tay.
"Các người — Cút hết."
Cô bỏ lại một câu rồi xoay người đi thẳng không chút do dự.
Hạ Nhi vừa rời đi, Khương Tình siết chặt nắm tay.
"Thật sự không thể sao?"
Giọng nói trầm thấp tựa như phá hủy áp lực nào đó vọt ra khỏi lồng ngực.
Khương Tình dứt lời, âm hàn tàn bạo ngước mắt nhìn về phía Dung Lạc đang nhìn mình chằm chằm.
Dung Lạc cười lạnh, nụ cười quyến rũ ma mị lúc vừa bước vào cửa đã hoàn toàn tan biến, trầm mặc một lúc mới lên tiếng:
"Nữ nhân của tôi, phiền Khương gia chủ chăm sóc một thời gian như vậy đã quá đủ. Hiện giờ mong Khương gia chủ cách xa 'vị hôn thê' của Lạc ra."
Lam Thất nghe thấy, biến sắc bước nhanh đến, nắm lấy khuỷu tay Khương Tình giữ lại.
"Tiểu thư! Đừng."
Gương mặt lạnh giá xa cách hoàn mỹ không có một tí tỳ vết nào, trong lúc này lại lạnh lẽo giống như một ác quỷ bạo ngược, dung nhan yêu nghiệt điên đảo chúng sinh đột nhiên xuất hiện sự phẫn hận ngập trời, giọng nói ôn nhuận rét lạnh tựa sương tuyết:
"Tốt hơn là cậu nên giữ tôi như thế này. Nếu không, tôi sẽ giết chết nữ nhân đó!"