Ông Hạ nhìn khuôn mặt trắng nhợt vì mất ngủ của cô, trách móc:
"Con về nghỉ ngơi đi, ở đây có người lo cho ta. Con đã thức cả một đêm rồi, ngày mai còn phải đến Hạ thị nhậm chức nữa."
Hạ Nhi thẫn thờ một lúc, ngước mắt nhìn ông Hạ:
"Để ông lại đây một mình, con không an tâm."
Ông Hạ bật cười, liếc qua Hạ Minh Phát đang nằm ngáy o o trên ghế, rồi lại nhìn Trần quản gia đang cười cười nhìn ông, trầm giọng:
"Con xem, không phải có hai người túc trực bên cạnh ta đấy sao? Trở về chỉnh trang đi, ngày mai đến Hạ thị phải có khí sắc tốt một chút."
Hạ Nhi muốn nói gì nữa nhưng ông Hạ rất cương quyết, nhất mực đuổi cô trở về.
Cô không cãi lại được, đành ngoan ngoãn đứng dậy xoay người đi ra ngoài cửa, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại.
Trần quản gia không nhịn được, bước đến trước mặt cô:
"Tiểu thư! Sức khoẻ của Hạ chủ tịch cứ yên tâm giao cho tôi. Hạ thị không thể không có người quản lý."
Hạ Nhi thở dài, gật nhẹ đầu rồi rời đi.
Bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa phòng bệnh, ông Hạ liền trầm mặc thấp giọng nói với Trần quản gia:
"Con bé không muốn để Hàn Tịch đi theo nữa, Trần quản gia, ông điều Kha Viễn đến cạnh con bé đi."
Trần quản gia cung kính cúi đầu, nhẹ giọng đáp:
"Vâng! Chủ tịch."
______
_________
Hạ Nhi rải bước trên hành lang, lại trông thấy Dung Lạc mang theo Vương Luân đi tới.
Nghe nói Dung Lạc đang đi công tác ở nước M, lúc này lại đột ngột xuất hiện ở đây, quả thật khiến cô cảm thấy rất không phù hợp.
Bộ dạng gấp gáp vội vã, trên người vẫn mặc nguyên bộ áo vest quần Âu, ngay cả chiếc cà vạt trên cổ cũng thẳng thớm không chút lệch lạc.
Dung Lạc trông thấy cô liền dừng bước, đứng thẳng người, tay đút túi quần, nhìn cô trầm mặc không nói.
Hạ Nhi thở dài, tiến lên trước một bước.
Dung Lạc vẫn đứng im bất động, mặc cho cô tiến lên, ánh mắt xanh biếc từ đầu tới cuối khóa chặt trên mặt cô.
Như vừa bước ra từ giữa đại dương. Màu mắt xanh dương và hổ phách đan cài vào nhau.
Dung Lạc nhìn cô chăm chú, khiến cô có cảm giác như cả trời đất này đã bị biển xanh nuốt chửng, còn cô chính là tia sáng lóe lên giữa vùng biển ấy.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Dung Lạc, lạnh nhạt hỏi:
"Cô tới đây làm gì?"
Dung Lạc bật cười, ánh mắt bỗng hiện lên chút tức giận, giọng nói lại trong trẻo như tiếng đàn hạc xa xôi vọng đến.
"Tôi thích lo chuyện bao đồng, được không?"
Hạ Nhi cười nhàn nhạt, trầm giọng:
"Ông nội tôi không sao cả. Đã ổn rồi."
Dung Lạc nhìn cô, gật đầu nói:
"Tôi biết."
Cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt Dung Lạc, nghiêm túc mở miệng:
"Dung Lạc! Tôi không đính hôn với cô đâu."
Dung Lạc trầm lặng nhìn cô không chớp mắt, giống như chỉ hận không thể nuốt sống cô.
Hạ Nhi cũng không chịu yếu thế nhìn lại, không nhường nửa bước.
Cuối cùng Dung Lạc chậm rãi cúi người xuống, ghé sát môi bên tai cô, thấp giọng nói:
"Tôi mặc kệ."
Hạ Nhi cảm thấy bất lực thật sự, muốn lên tiếng mắng người.
Nhưng chất giọng trầm ấp êm ru của Dung Lạc lại lần nữa rót vào tai cô.
"Ở trong mắt em, tôi là kẻ mạnh mẽ tàn bạo không gì không làm được, đúng không?"
"Đúng vậy." Cô không cần suy nghĩ đã trả lời.
Dung Lạc bật cười, thở dài:
"Tất cả mọi người đều có thể nghĩ tôi như thế, nhưng tôi không hy vọng em cũng nghĩ tôi theo kiểu đó."
"..."
Dung Lạc nhìn cô, nhìn đến nỗi cô trở nên không được tự nhiên. Cô muốn quay mặt đi, Dung Lạc liền giơ tay tới nắm lấy cằm cô, vân vê khuôn cằm nhọn của cô, nhìn thẳng vào mắt cô trầm giọng:
"Bởi vì tôi ở trước mặt em không hề có tự tin, em không yêu tôi, có thể mọi thời khắc đều cách xa tôi vĩnh viễn, nhưng tôi vẫn điên cuồng muốn có được em. Vậy mà tới tận giờ tôi vẫn chưa có được, vì thế — tôi không phải là kẻ mạnh mẽ không gì không làm được như em nghĩ."
Hạ Nhi không ngờ Dung Lạc lại nói như vậy, nhất thời sững người, tay đang muốn hất tay Dung Lạc khựng lại giữa không trung.
Dung Lạc vẫn nhìn cô không chớp mắt, môi mỏng bạc nhược lãnh tình hé mở, từng câu từng chữ hữu lực vang lên:
"Trước kia tôi chưa từng yêu ai, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày tôi cưỡng ép một người, nhưng khi gặp được em, tôi biến thành một kẻ cường quyền cưỡng chế người khác. Cố gắng dồn ép em đến cùng đường bí lối, để thừa cơ hội có được em. Cho đến hôm nay, tôi đã không còn muốn cưỡng ép em nữa. Hạ Nhi! Tôi muốn dùng những cách thức dịu dàng nhất của bản thân để khiến em yêu tôi. Em có thể tiếp nhận nó không?"
Hạ Nhi mất một lúc mới tiêu hoá hết lời nói của Dung Lạc, cô nghiêng đầu tránh bàn tay đang nắm lấy cằm mình, lui về sau mấy bước.
Đôi mắt xanh biếc như đại dương bao la kia trong phút chốc hiện lên sự thống khổ và bi thương, ngữ điệu vẫn mềm nhẹ lại dịu dàng tựa nước biển nhẹ nhàng chảy:
"Không phải vì sợ hãi, cũng không phải vì bị ép buộc, càng không phải vì cảm kích. Tôi muốn em yêu tôi, ở bên cạnh tôi, dựa dẫm vào tôi, tin tưởng tôi. Có thể không?."
Nghiêm túc nói chuyện yêu đương là điều Dung Lạc chưa từng nghĩ tới.
Dành thời gian và tâm sức vào một người, chiều chuộng nữ nhân ấy, bao dung nữ nhân ấy....
Nhưng chính vào hôm nay, tâm tư của Dung Lạc đã thay đổi triệt để.
Cảm giác yêu đương vừa xa lạ vừa tuyệt vời, nhưng cũng thập phần thống khổ, cho dù chỉ là nhớ tới cô, cũng không nhịn được mỉm cười, nhưng cảm giác khi cô lạnh lùng ghét bỏ, trái tim lại đau đến tưởng chừng nứt vỡ thành từng mảnh.
Yêu sâu đậm một người sẽ như thế nào? Sống chết có nhau, đến chết không lìa?
Nếu đã như vậy, những gì trước đây Khương Tình có thể cho cô.
Dung Lạc nghĩ, bản thân cũng có thể...
Trên thương trường, bất kì ai ở sau lưng cũng coi Dung Lạc là thiên tài hiểm ác như lang sói.
Sự theo đuổi và chiếm hữu bẩm sinh đối với chiến thắng đã ngấm vào cốt tủy, chảy tràn trong máu thịt Dung Lạc từ khi còn nhỏ.
Tuy rằng lúc trước bản thân không thể kiểm soát được cảm giác muốn chinh phục và cưỡng đoạt như bản chất của mình. Những lúc đó càng ở bên cạnh cô, lại càng muốn kiểm soát và điên cuồng chiếm hữu cô.
Thế nhưng hiện tại, Dung Lạc lại muốn đối xử dịu dàng với cô, trở thành một người đủ chu đáo chăm sóc cô.
Hạ Nhi sửng sốt đến cứng đơ người, từng câu từng chữ Dung Lạc nói ra khiến cô có chút hoảng loạn.
Tác phong bá đạo thường ngày của nữ nhân này cô đã chứng kiến quá nhiều, nhiều đến mức quen thuộc và áp đặt Dung Lạc vào cách hành xử bạo ngược không nói lý lẽ, nhưng lúc này nghe những lời nói dịu dàng nhu tình kia, đáng lẽ cô phải thấy cảm động hoặc mê muội, nhưng trong thâm tâm lại sợ hãi đến cực hạn.
Cô cảm nhận được sự đè nén trong cảm xúc của Dung Lạc. Tuy rằng vẫn cười nói dịu dàng, nhưng ánh mắt xanh biếc âm trầm vẫn luôn nặng nề.
Cảm giác này khiến cô không thoải mái, nhất là những lời nói dịu dàng mười phần chân thật kia, giống như đè một tảng đá nặng lên lòng cô.
Dung Lạc đây là muốn làm gì?
Cô sợ chết khiếp rồi...
Cằm Dung Lạc căng chặt, có thể nhận ra tâm trạng hiện tại đang bất an đến mức nào, vẫn cố nhẫn nhịn không bùng phát, đầu ngón tay thon dài vươn ra muốn chạm vào khuôn mặt cô, lại nghe thấy giọng một người hờ hững vang lên ở gần đó:
"Dung Tổng thật có nhã hứng."
Ánh đèn trên đỉnh đầu kéo dài một cái bóng thanh lãnh tao nhã, cũng tôn lên biểu cảm bình thản không chút xao động trong đôi mắt nâu sẫm lãnh đạm kia.
Dung Lạc nghe thấy giọng nói ôn nhuận nhàn nhạt, chậm rãi xoay người lại, ngoài miệng tuy mỉm cười nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo:
"Nhã hứng tất nhiên là có. Đổi lại với người con gái khác, tôi đúng là không rảnh có nhã hứng."
Khương Tình hai tay đút túi quần, từng bước chậm rãi đến trước mặt Dung Lạc, khoé môi tinh xảo nhếch lên độ cong hoàn mỹ, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, vô cùng thản nhiên:
"Cũng đúng, dù sao thì bây giờ Dung Tổng rất bận rộn tranh chấp Du Thành với tôi, còn phải dọn dẹp đống đổ nát do Nam Cung Thiên gây ra, chắc cũng phải mất một khoảng thời gian, đúng là không có nhiều thời gian rảnh."
Dung Lạc nhìn Khương Tình, cười càng hoa lệ rực rỡ hơn.
"Khương Tổng lặng lẽ nhắm vào khu đất Du Thành, nếu không xảy ra chuyện của Cao gia, có lẽ Du Thành lúc này đã tới tay Khương Tổng rồi. Bản lĩnh nhìn trúng đồ vật có giá trị của Khương Tổng thật khiến Lạc mở mang tầm mắt."
Khương Tình mỉm cười nhạt nhẽo:
"Quá khen."
"Khen thì không dám. Lạc nếu đã biết mục đích của Khương Tổng, tất nhiên sẽ dốc hết sức lực đấu với Khương Tổng một trận đấy. Ngày rộng tháng dài, ngay cả nữ nhân từng ở trong tay Khương Tổng mà Lạc còn cướp về được, một mảnh đất Du Thành nho nhỏ thì có là gì?"
Nói tới đây, Dung Lạc tiến lên gần hơn một bước, hơi áp mắt lại gần như thì thầm vào tai:
"Nếu Khương Tổng buông tay cô ấy, Lạc có thể tặng luôn Du Thành cho Khương Tổng. Khương Tổng thấy sao?"
Khương Tình bật cười, như có điều băn khoăn.
Ánh mắt hơi thâm trầm như hoàng hôn buông xuống bầu trời. Lát sau, bàn tay thon dài trắng nõn sờ bao thuốc lá, rút một điếu vân vê qua lại giữa ngón cái và ngón trỏ.
Điếu thuốc được làm riêng biệt đó gần như đã bị Khương Tình vê đến nát rồi mới ngậm lên miệng.
Chiếc bật lửa lóe sáng, Khương Tình hơi nghiêng mặt để châm điếu thuốc, rít một hơi rồi ôn nhuận đạm bạc mở miệng:
"Dung Tổng nghĩ giá trị của cô ấy chỉ bằng một Du Thành cỏn con sao? Cho dù Khương gia phải tán gia bại sản, tôi cũng chỉ cần một mình cô ấy. Dung Tổng nói xem?"
Dung Lạc cười lạnh, bốn mắt nhìn nhau trong khói lửa ngập tràn, thuốc súng nồng nặc.
Hạ Nhi cúi đầu xuống, cảm giác bất lực với hai nữ nhân này như rết bò lên lưng, trườn đi khắp xương sống rồi len lỏi vào huyết mạch, cố gắng đè nén cảm giác tưng tức nơi lồng ngực:
"Hai người cứ tự nhiên mà tâm sự, bổn tiểu thư có việc. Đi trước."