Chỉ một vài câu nói thể hiện sự cưng chiều sủng nịnh, cô liền tham luyến yêu thích cảm giác được nuông chiều đến hư người này, mặc thế gian ngoài kia có vần vũ, chỉ cần biết bên cạnh cô luôn có một người che chở bảo vệ, yêu thương cô.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình, mềm nhẹ mở miệng:
"Em muốn phụ chị một chút."
Ánh mắt hổ phách liếc tới chiếc đĩa đựng thịt nướng đang toả mùi thơm rất hấp dẫn bên cạnh, lại nhẹ giọng bổ sung:
"Nhưng mà có lẽ chị làm xong cả rồi."
Khương Tình bước đến trước mặt cô, ôn nhu vén nhẹ một lọn tóc nâu dài ra sau vành tai trắng nõn, thấp giọng:
"Em mà phụ thì tôi lại phải dọn dẹp phòng bếp một lần nữa mất."
Dứt lời, Khương Tình nắm lấy hai vai cô xoay người hướng ra cửa phòng bếp:
"Vẫn là ra ngoài đi, tôi sẽ xong ngay thôi."
Hạ Nhi bị đẩy ra khỏi cửa, cũng không cố gắng nài nỉ để ở lại. Cô quay đầu sang hướng Dung Lạc đang đứng, ngữ khí bình thản:
"Dung Lạc. Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Dung Lạc nhíu mày, sau đó không chút suy nghĩ lướt ngang qua người Khương Tình đi ra ngoài, còn cong môi cười ý vị.
Sắc mặt Khương Tình rất không vui.
Với những gì Hạ Nhi hiểu về Khương Tình, có lẽ trong giây phút đó, Khương Tình đã cảm thấy việc cứu Dung Lạc là thừa thãi.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình, nở một nụ cười trấn an.
Nụ cười dịu dàng ấy chạm vào đáy mắt Dung Lạc, khiến Dung Lạc sa sầm mặt lại, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm cô, tựa như muốn tìm ra điểm nào đó từ trong đôi mắt hổ phách sâu không thấy đáy kia.
Hạ Nhi chậm rãi bước ra ngoài ban công, gió lạnh thổi tung mái tóc cô, lạnh buốt.
Dung Lạc chầm chậm tiến lên, ánh đèn càng lúc càng tiếp cận gần.
Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên Hạ Nhi chủ động muốn nói chuyện với Dung Lạc — một cách nghiêm túc.
Dung Lạc nhìn cô gái xinh đẹp tựa yêu tinh mê hoặc người, ánh mắt hổ phách lãnh đạm lại nhìn xa xăm, không rõ cô đang nghĩ gì.
Lúc trước cho dù giận cũng được, sợ cũng được, thậm chí là hận cũng chẳng sao, Dung Lạc vẫn có thể dồn toàn bộ sự kiên nhẫn của mình suốt cuộc đời này dành cho cô.
Thế nhưng với thái độ hiện tại của cô, Dung Lạc lại đột ngột trở nên rất bất an và khẩn trương.
Dung Lạc đi tới bên cạnh cô, một tay cầm ly rượu, một tay gác lên mép ban công, trầm giọng:
"Khương Tình đúng là biết chọn một mảnh đất tốt."
Ánh đèn đong đầy trong đôi mắt đào hoa hẹp dài của Dung Lạc.
Chậm rãi nhấp một ngụm rượu, bàn tay cầm ly rượu chỉ về một phía có ánh đèn rực sáng một góc trời:
"Xa nơi huyên náo ồn ào, lại vẫn nhìn thấy cuộc sống bình dị."
Hạ Nhi cười khẽ, sau đó nhìn xuống dưới chân mình, nhẹ giọng:
"Chị ấy biết tôi không thích những nơi phồn hoa nhộn nhịp, lúc dọn tới đây, tôi cũng đã rất thích nơi này."
Dứt lời, Hạ Nhi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Dung Lạc, từng chữ một nhấn mạnh rõ ràng:
"Tôi yêu Khương Tình. Sẽ kết hôn với chị ấy. Dung Lạc! Tình cảm của cô, tôi không thể nào đáp lại được. Kiếp này xem như tôi nợ cô."
Dung Lạc nghe thấy lại không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ bật cười.
Nếu như bây giờ Hạ Nhi nhìn vào mắt Dung Lạc, nhất định sẽ nhận ra nữ nhân trước mắt cô trước đây vốn dĩ không phải là như thế này, nhưng sau khi có tình cảm với cô, Dung Lạc đang cứ như vậy từng chút từng chút một, gần như vụng về mà sửa lại tính cách cùng với bản năng tàn bạo cố chấp của chính mình, những ngày qua Dung Lạc vẫn đang không tiếng động giao chiến với đáy lòng hung dữ của bản thân...
Việc cướp lấy cô hay buông tay để cô hạnh phúc...
Dung Lạc không muốn buông, chưa từng.
Ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ rọi xuống hành lang dài, chiếu xuống màu da trắng như tuyết của Hạ Nhi, cô nghe thấy giọng Dung Lạc vang lên, rất trầm và thấp:
"Em có biết cái gì gọi là ngoài ý muốn không?"
Hạ Nhi trầm mặc không nói.
Ngữ khí Dung Lạc bình thản, rất an tĩnh, rất nhẹ:
"Chính là từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp được em. Nhưng tôi đã gặp rồi. Tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày tôi sẽ biết yêu một người. Nhưng tôi đã yêu rồi..."
Hạ Nhi hạ tầm mắt, khẽ thở dài.
Dung Lạc xoay người lại, đôi mắt xanh biển không còn che giấu sự khổ sở và đau xót, thanh âm thấp như tiếng đàn bi thương cực độ:
"Và đến bây giờ tôi đang rất đau... nhìn thấy em hạnh phúc bên một người không phải là tôi. Hạ Nhi! Tôi đau... đau đến mức không thể thở được."
Hạ Nhi im lặng không nói, chỉ lắc đầu.
Dung Lạc vẫn cười, nụ cười nhạt nhẽo rất khó coi, rất bi ai lại như vụn vỡ:
"Nhưng nếu được lựa chọn lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ chọn được gặp em. Dù biết là sẽ đau, nhưng tôi không nỡ bỏ qua em. Thật sự không nỡ."
Cô nghe thấy người trước mặt lẩm bẩm những câu nói càng lúc càng nhỏ, cô mờ mịt giương mắt, còn chưa kịp đối diện với đôi con ngươi xanh biển kia, thì đột nhiên một lực nắm trên cổ tay khiến cô sững người, đến khi đôi mắt hổ phách chỉ còn lại một màu u ám, cô mới nhẹ nhàng gằn giọng:
"Dung Lạc. Tình cảm không thể cưỡng ép. Cô biết mà."
Hạ Nhi vừa dứt lời, Dung Lạc lại càng kích động, giữ rịt cổ tay cô như một chiếc kìm, dáng vẻ như chỉ muốn bóp nát.
Dung Lạc túm lấy tay cô kéo vào lòng, ngữ khí thay đổi trở nên lạnh lẽo như băng;
"Tôi có điểm nào không bằng Khương Tình? Xét về dung mạo, tôi cảm thấy tôi không kém cô ta. Xét về gia thế, về địa vị và tài hoa, tôi cũng không hề thua kém cô ta. Hạ Nhi! Em không hài lòng tôi ở điểm nào chứ? Tôi thua Khương Tình ở điểm nào? Em nói đi."
Lần này Hạ Nhi không giãy giụa, để mặc Dung Lạc ghìm giữ eo mình. Cô mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Dung Lạc:
"Cô đang giả vờ không hiểu sao?"
Dung Lạc không thèm để tâm, hướng về phía cô cong khóe môi lên. Nụ cười này đập vào mắt, âm u lạnh lẽo đến nỗi khiến xương cốt người ta bốc ra khí lạnh, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần:
"Hạ Nhi! Em có biết Khương gia phức tạp đến nhường nào không? Em nói sẽ gả vào Khương gia? Cho dù em không yêu tôi, nhưng bước chân vào Khương gia em nghĩ nó là chuyện đơn giản sao? Em vẫn chưa biết phải không? Hiện tại Khương Tình đang cố bảo vệ em đấy! Nhưng cô ta dù có ba đầu sáu tay cũng không thể bảo vệ em cả đời được."
"Tôi sẽ tự bảo vệ mình." Hạ Nhi nghiến răng gằn giọng: "Dung Lạc! Tôi không phải là một bông hoa trong phòng kính, tôi không cần sự bảo vệ của người khác. Tôi không những sẽ bảo vệ bản thân mình, còn phải bảo vệ Khương Tình, dốc hết sức mình cũng phải bảo vệ chị ấy."
Dung Lạc nhìn cô chăm chú một lúc lâu rồi buông cô ra, nghịch ly rượu. Trong ly không còn rượu, vệt rượu đọng lại cũng bị gió thổi bay, giống như chút màu tận sâu trong đáy mắt màu xanh kia vậy, giọng nhẹ đi, rất trầm và thấp:
"Ở bên tôi không tốt sao? Tôi không có người thân, mọi thứ tôi có đều có thể để tuỳ ý em chơi đùa. Em là bị ngốc phải không? Bị ngốc nên mới chọn một nữ nhân có muôn vàn những rắc rối và nguy hiểm ở phía sau như thế."
Hạ Nhi nghe thấy, cô không chịu yếu thế, lạnh giọng nhấn mạnh:
"Tôi là tình nguyện ngốc!"
Cô nhìn Dung Lạc, ánh mắt sáng như trăng, tiếp tục nói:
"Tôi không biết cô muốn nói chuyện gì, lo lắng chuyện gì. Nhưng tôi biết rõ thứ mình cần, chỉ có cô là không rõ người tôi cần từ trước giờ chưa bao giờ là cô — Dung Lạc."
Dung Lạc nghe thấy liền cứng đơ người, không nói nổi một lời.
Hạ Nhi hạ tầm mắt nhìn mũi chân mình, sau đó lại cười rộ lên. Cô ngẩng đầu nhìn Dung Lạc không chớp mắt, trong giây phút ấy, toàn thân Dung Lạc trở nên căng thẳng, vô thức cuộn chặt tay lại.
Giọng Hạ Nhi rất chậm rãi, rõ ràng và dứt khoát:
"Cô vừa hỏi cô có điểm nào không bằng Khương Tình, đúng không? Thật ra cô không hề thua kém chị ấy. Chỉ có điều, người tôi yêu là Khương Tình, chứ không phải cô, vậy thôi."
Dung Lạc ngẩn người nhìn cô một lúc lâu, ánh sáng trong đôi mắt dần dần tối hẳn. Sau đó thấp giọng cười khẽ, giấu đi sự hụt hẫng và cô đơn của mình:
"Vậy sao? Tôi hiểu rồi."