Trong đầu Hạ Nhi không ngừng tân bốc nữ nhân nhà mình, càng nghĩ lại càng cảm thấy bản thân chính là tu mấy kiếp mới vớ được một món hời lớn như Khương Tình.
Khương Tình biếng nhác dựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn Hạ Nhi đang suy tư, dịu dàng mở miệng hỏi:
"Em đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ rằng chị là tuyệt nhất! Rất rất tuyệt!" Hạ Nhi bật thốt không chút nghĩ ngợi.
Khương Tình yên lặng một lúc lâu, sau đó một tiếng cười vui vẻ khẽ vang lên.
Bị tiếng cười trêu chọc bên cạnh truyền đến làm cho gương mặt Hạ Nhi đỏ bừng, cô hơi bực bội trong lòng.
Không biết tại sao miệng của mình không kiềm chế được, cứ thế mà thổ lộ thẳng suy nghĩ như thế.
Hạ Nhi cắn nhẹ môi, phải bình tĩnh một lúc lâu mới dần loại bỏ đi được cảm giác thẹn thùng.
Tiếng cười ngưng bặt, bàn tay trắng nõn đưa ra nắm lấy cằm thon tinh xảo của Hạ Nhi kéo tới gần mình, Khương Tình cong nhẹ khoé môi, nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của Hạ Nhi.
Hạ Nhi chớp chớp mi mắt, khuôn mặt dần dần lại có xu hướng đỏ bừng trở lại.
Khương Tình quá đẹp, là kiểu xinh đẹp khiến người ta nhìn mà kinh tâm động phách, lông mi dài rất dày, chớp động khe khẽ như cánh phượng trong gió, làn da trắng nõn trong suốt, trơn nhẵn mịn mượt như bạch ngọc thượng hạng, môi mỏng hồng nhuận quyến rũ đầy gợi cảm.
Hạ Nhi nhìn hình ảnh kinh diễm ấy bỗng cảm thấy nhiệt độ trong không khí dường như tăng lên.
Cô nhớ tới buổi tối hôm trước hai người cãi nhau, Khương Tình đã 'làm' cô sung sướng tột độ đến cỡ nào, sự mạnh mẽ lại có chút bá đạo đó hớp lấy toàn bộ linh hồn cô, cắn nuốt lý trí và cảm quan trong lòng cô.
Chỉ còn lại Khương Tình! Còn mỗi mình nữ nhân kinh diễm cực hạn này.
Hàng lông mi hơi run run, Hạ Nhi cảm giác được cánh môi mỏng mềm mại gần trong gang tấc kia đang dẫn dụ cô tới hái.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút nóng, đưa lưỡi liếm nhẹ đôi môi mọng đỏ, khiến nó như phủ thêm một lớp màng sương ướt át, khiêu gợi tột cùng.
"Em đang muốn hôn tôi." Giọng nói ôn nhuận thì thầm quyến rũ không sao tả nổi.
Chỉ một câu nói nho nhỏ như vậy cũng như một ác ma dụ hoặc người ta.
Hạ Nhi đỏ bừng mặt, đôi mắt hổ phách mông lung mờ ảo như phủ một tầng sương mỏng, cô là bị vẻ đẹp của Khương Tình câu dẫn đến không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa rồi.
Khương Tình bật cười, đột ngột không hề báo trước nâng cằm Hạ Nhi lên, môi mềm mại áp xuống. Nụ hôn ngọt ngào trúc trắc lại mê đắm, tay Khương Tình giữ sau gáy cô, bắt buộc cô phải đáp lại nụ hôn bá đạo này.
Hạ Nhi bị hôn đến thở không ra hơi. Khương Tình dùng chiếc lưỡi linh hoạt quấn quít không rời trong vòm miệng cô, nụ hôn nóng bỏng như một ngọn lửa thiêu rụi xương cốt, sau đó lại dịu dàng uyển chuyển như những nốt đàn dương cầm tuyệt đẹp.
Một lúc sau, Khương Tình mới nhẹ nhàng rời khỏi môi Hạ Nhi, ánh mắt nâu sẫm nhìn cô, sâu xa khó lường, sâu thẳm như tìm không thấy đáy.
Hạ Nhi mơ màng hé mắt ra, ngây ngốc đắm chìm trong xúc cảm từ nụ hôn cuồng nhiệt không thoát ra được, hai cánh môi ướt át hồng nhuận vô cùng mị hoặc.
Khương Tình nhìn thấy, bị hình ảnh mơ màng này khắc sâu vào tâm trí. Không cưỡng lại được, lại cúi người về phía trước...
"Em cứ thế này tôi sẽ đem em về nhà đấy." Giọng nói trầm thấp mang đậm ý cười vang lên khe khẽ bên tai cô.
Khương Tình dùng ngón tay xoa nhẹ lên đôi môi mọng đỏ ướt át, thì thầm tiếp tục nói:
"Bảo Bối muốn tôi sao?"
Hạ Nhi bặm nhẹ môi, lập tức cúi đầu xuống che giấu rặng mây đỏ ửng trên khuôn mặt.
Tay Khương Tình đưa ra nâng cằm cô lên cao, đột ngột áp sát tới hôn lên cần cổ trắng nõn của cô.
Hạ Nhi chỉ nghe thấy tiếng nút mạnh bạo và cảm giác hơi nhói một chút.
Trên người Khương Tình phát ra luồng hơi thở nguy hiểm, càng làm trái tim cô đập nhanh hơn.
"Em là của tôi."
Khương Tình cười khẽ rồi rời đi, đầu lưỡi đỏ hồng vươn ra liếm lên khoé môi tinh xảo, ngón tay thon dài chạm khẽ lên cánh môi mỏng ửng đỏ của mình, ánh mắt nâu sẫm hơi tối, có chút sắc đỏ ma mị vô cùng yêu dị, nhìn chằm chằm dấu hôn nổi bật trên cần cổ trắng nõn yếu ớt kia.
Hạ Nhi mơ màng đưa tay chạm vào vùng da đau nhói lúc nãy, rũ nhẹ mí mắt.
"Chị đánh dấu em đấy à?" Giọng cô có chút mềm mại lại ướt sũng.
Khương Tình ngẩn ra.
Hạ Nhi cân chỉnh kéo rộng cổ áo, chiếc áo hơi xộc xệch phía trước ngực, không tiếng động hơi cúi người xuống.
Khương Tình híp mắt lại nhìn chằm chằm vào trong cổ áo hơi mở rộng kia, nơi đó ẩn hiện bầu ngực trắng nõn non mềm, đầu nhũ hoa màu hồng nhạt tinh khiết, đôi mắt Khương Tình gần như si dại.
"Em cố ý." Khương Tình gầm lên.
Hạ Nhi bật cười, ngay lập tức chồm người qua áp sát Khương Tình, theo phản xạ Khương Tình liền ngã người ra sau, mái tóc nâu dài lác đác rơi xuống bao phủ xung quanh giống như giam cầm hai thân hình nữ nhân mảnh khảnh.
Khương Tình hơi thở tán loạn một chút, chống tay ra sau ghế chớp mắt nhìn Hạ Nhi đang dần dần tới gần khuôn mặt mình.
"Chị câu dẫn em. Nên phải có trách nhiệm chứ. Muốn không? Khương tiểu thư?"
Giọng nói quyến rũ mềm nhẹ như yêu tinh mê hoặc người.
Khương Tình hít sâu một hơi, đôi mắt nâu sẫm hoàn toàn trở nên đen kịt lại, hơi thở Hạ Nhi phảng phất một luồng hơi nóng thả lên khuôn mặt cô, mang theo mùi hương ngọt ngào thanh thanh, bầu ngực trắng nõn căng mọng ẩn hiện dưới lớp áo khẽ lay động trước mắt, khe rãnh sâu hun hút, đầu nhũ hoa hồng nhạt hơi dựng lên lộ ra dưới lớp bra bằng ren mỏng nhẹ.
Vô hạn cám dỗ! Là trần trụi cám dỗ.
Trái tim Khương Tình đập thình thịch, bắt đầu loạn xạ bất ổn, ngón tay mảnh mai không thể tự chủ được đưa lên nút áo trước ngực Hạ Nhi.
"Đang ở khu vui chơi đấy."
Giọng nói ngọt ngào pha chút nũng nịu làm Khương Tình bừng tỉnh, tay lập tức dừng lại động tác.
Cái cảm giác bị mắc kẹt trong bầu không khí tràn ngập quyến rũ của tình dục nhưng lại không thể làm được gì khiến Khương Tình có chút bực dọc, ánh mắt nâu sẫm nhìn chằm chằm nữ nhân đang cố tình khiêu gợi quyến rũ mình, đột nhiên cười khẽ mở miệng:
"Tôi bao hết khu này rồi. Không ai dám vào đâu."
Hạ Nhi trợn tròn mắt, ngay lập tức lui về sau, hai tay che hai gò má, nuốt xuống cổ họng một luồng khí nóng, cả người bắt đầu hóa đá tại chỗ.
Cô sợ Khương Tình làm thật nha.
Đùa với ai chứ đùa với Khương Tình sẽ bị chỉnh ngược đấy!!!
Vẫn là quên đi!
Hạ Nhi trong lòng âm thầm vuốt ngực lo lắng bất an.
____
______
Một buổi vui chơi kết thúc như vậy.
Bốn người lên xe trở về Khương gia dùng cơm. Hạ Nhi cũng xem như đã quen với Khương gia, ngay cả Khương Ngọc cũng đã đến đây từ nhỏ đến lớn, nhưng Lương Hạ lại là lần đầu bước chân vào Khương gia, vô cùng tò mò hưng phấn.
Chiếc xe đến bên ngoài trang viên nhà cũ Khương gia, thì sắc trời cũng đã dần tối đi.
Cánh cửa bằng kim loại ở trang viên đang đóng lại, có người trong phòng bảo vệ nhanh chân chạy ra, trông thấy chiếc xe quen thuộc lập tức kéo cánh cửa kim loại mở ra sang hai bên.
Chiếc xe từ từ đi vào trong, Lương Hạ nhìn khung cảnh rộng lớn giống như một khu rừng nhiệt đới trước mặt, những cành cây cắt tỉa trang hoàng xa hoa lộng lẫy, còn có vườn hoa và hồ nước tinh xảo, Lương Hạ kích động chui đầu ra khỏi xe nhìn đông nhìn tây.
Thân xe quẹo qua trái rồi rẽ một khúc cua cuối cùng, chậm rãi đậu ở trước nhà chính Khương gia.
Nhìn dãy nhà đầy khí thế kia, Lương Hạ nuốt nước miếng một cái, quay sang Hạ Nhi trầm trồ nói:
"Khương phu nhân! Sau này có muốn đi dạo thì lái xe đi lòng vòng ở Khương gia cũng được luôn đấy. Đảm bảo cậu đi mấy vòng là lạc luôn cho xem."
Hạ Nhi bật cười thành tiếng, cô tới Khương gia cũng rất choáng váng đó có được không? Cái này chính là bên ngoài không phô trương, nhưng bước vào trong mới biết cực điểm xa hoa là như thế nào.
Nhà chính Khương gia có một cửa chính và hai cửa phụ nằm ở bên hông, cửa chính hiện tại đang rộng mở, phía trước là người hầu xếp thành hàng chào đón.
Bốn người bước ra khỏi xe, đi về phía cổng chính.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục lam đậm của quản gia cúi đầu chào.
"Tiểu thư."
Hạ Nhi lần đầu nhìn thấy người này, quay đầu nhìn Khương Tình.
Cô nhớ rõ ở Khương gia có một vị quản gia họ La.
Còn người này vóc dáng rắn rỏi, khuôn mặt góc cạnh rõ nét, sống mũi thẳng tắp, hai mắt sáng ngời linh động, trông cực kì uy nghiêm, vô cùng khí thế, chả có chút dính dáng gì đến vị quản gia mà cô hay nhìn thấy ở Khương gia.
"Là Lý quản gia. Người của Lam gia."
Giọng Khương Tình thản nhiên.
Hạ Nhi nhíu mày.
Trong đại sảnh, chiếm diện tích vô cùng lớn, được trang trí theo lối kiến trúc cổ phương Tây sang trọng, còn được trải một tấm thảm đỏ rất dài.
Ngay cả chất liệu vách tường cũng được làm từ ngọc đắt tiền có giá trị lớn, đồng thời còn điêu khắc những hoa văn tràn đầy hơi thở nghệ thuật.
Lương Hạ trầm trồ choáng ngợp trước mức độ xa hoa của căn biệt thự, trang trí rất nguy nga lộng lẫy, tràn ngập cảm giác cổ điển, đồ gia dụng đều toát lên khí chất quý tộc, đèn chùm kiểu Tây phản chiếu ánh sáng vàng nhạt, thảm đỏ trải khắp sàn nhà, hai bên hành lang treo đầy những những bức tranh sơn dầu trừu tượng nổi tiếng quý giá.
Khương Tình nắm tay Hạ Nhi tới phòng khách lớn, ở giữa được đặt một chiếc bàn làm bằng gỗ cổ kính, công nghệ điêu khắc cũng mang theo khí chất cổ điển, vô cùng tinh xảo.
Khương Tình kéo ghế bên cạnh, ấn Hạ Nhi ngồi xuống, sau đó cũng ung dung bình thản ngồi bên cạnh cô.
Khương Ngọc và Lương Hạ cũng kéo ghế ngồi đối diện hai người.
Hạ Nhi vẫn còn nghĩ đến vị Lý quản gia xuất hiện trước cổng nhà chính, trầm tư một lúc nhìn Khương Tình rồi mở miệng:
"Có chuyện phải không?"
Những người xuất hiện bên cạnh Khương Tình không bao giờ là đương nhiên cả, nhất là những người cô chưa gặp bao giờ.
Từ hôm qua cô đã thấy có vài người đến tìm Khương Tình, tuy nhìn thấy cô thì không nói gì, chỉ cung kính cúi đầu trầm mặc. Nhưng khi Khương Tình đi tới phân phó gì đó, họ liền lập tức rời đi, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Khương Tình liếc nhìn Lý quản gia, ánh mắt nâu sẫm hiện lên sự cảnh cáo nhàn nhạt, sau đó quay sang Hạ Nhi thấp giọng:
"Không có gì cả. Một số việc nhỏ trong Lam gia thôi. Em đừng lo."
Hạ Nhi nhìn chằm chằm Khương Tình, một lát liền chống tay lên cằm nhỏ giọng:
"Dung Lạc làm gì rồi? Đúng không?"