An Tranh lẳng lặng nhìn Hạ Nhi, cảm thấy vẻ đẹp của cô bây giờ mang theo theo sự rực rỡ chói mắt, khi mạnh mẽ thì khiến người ta không dám nhìn thẳng, sinh lòng e sợ, khi yếu đuối lại khiến người ta nhìn mà muốn cướp đoạt cùng phạm tội.
Khương Tình trông thấy thần sắc An Tranh hiện lên sự mê luyến không chút che giấu với Hạ Nhi, có một cỗ xúc động muốn bước đến kéo lấy Hạ Nhi mà giấu ra sau mình, từ lúc gặp được Hạ Nhi, suy nghĩ muốn xây một nhà giam không ai có thể đến, nhốt cô ở trong, không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy, không cho bất cứ kẻ nào chạm vào, khiến cô hoàn toàn chỉ thuộc về mình đã bén rễ như một ma chướng dày vò tâm hồn Khương Tình.
Cao Vỹ Quang ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng dáng rực rỡ chói mắt ấy, Hạ Nhi khi dịu dàng, khi mảnh mai, khi thì hung dữ, những tính cách đặc biệt hỗn hợp thành một ly rượu độc thơm ngào ngạt, cực kỳ phù hợp để quyến rũ tất cả những ai có tâm ma trong đầu, nguyện ý bị độc đến chết cũng không muốn thoát ra.
Bối Lạc nhìn vẻ mặt của ba người đang sững sờ, đầy đủ những biểu cảm nóng rực nhìn Hạ Nhi, nhịn không được liền bước lại gần, thấp giọng cười nhạo nói:
"Cô nói chả ai xứng để cô có thể làm thế thân, nhưng cô có biết vì bề ngoài này của cô khá giống Bối Vy, nên Khương Tình mới để ý đến cô không?"
Hạ Nhi nghe thấy liền nở nụ cười, cười vừa bừa bãi lại vừa càn quấy, vừa quyến rũ lại vừa ác liệt, cô nhìn thẳng vào mắt Bối Lạc, ngón tay thon dài vuốt ve lọn tóc rơi trước ngực, chiếc váy màu đen thiết kế tao nhã làm lộ rõ những đường cong mê người, mang hương vị phong tình vạn chủng, bản thân Hạ Nhi vốn không cần phải cố tỏ ra quyến rũ, chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì cô mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.
Bối Lạc nhìn ánh mắt tỏ vẻ khinh thường lại ngạo mạn không gì sánh bằng của Hạ Nhi dành cho mình, Hạ Nhi còn không thèm nói chuyện với cô, chỉ nở nụ cười trào phúng đầy khinh miệt như vậy, nó khiến Bối Lạc tức giận đến mất luôn cả lý trí, vươn ngón tay chỉ vào mặt Hạ Nhi, Bối Lạc phẫn nộ mắng:
"Nữ nhân vô liêm sỉ! Cô cười cái gì?"
Hạ Nhi cực kỳ vui lòng đi đả kích lòng tự trọng của Bối Lạc, khiến Bối Lạc nhìn rõ giá trị chân thực của bản thân, Hạ Nhi cười thập phần yêu nghiệt, ánh mắt hổ phách toả ra ánh sáng ma mị khiến ai nhìn thấy cũng phải đắm chìm trong đó, cất giọng mềm mại quyến rũ nói:
"Tôi cười cô! Cô có phải rất tức giận vì không được Khương Tình để ý tới không? Thậm chí còn đi tranh với chị gái mình, xem nào! Chị gái cô thì dùng khuôn mặt giả dối tỏ vẻ đáng thương, còn cô lại thích hùng hổ doạ người đi đay nghiến người khác. Bộ dạng này của cô sẽ khiến Khương Tình yêu thích nổi sao? Hay là... vì cô không thể học được sự giả dối của chị cô. Nên chỉ biết dùng cách này mà gây sự chú ý?"
Nói xong Hạ Nhi lại thấp giọng cười khẽ, tiếp tục quay sang Bối Vy đang sắc mặt tái xanh đứng sau Bối Lạc nói:
"Tôi dù có hào phóng thế nào cũng không thích bất kì ai thèm muốn nữ nhân của tôi, lại còn nhiều lần dùng ánh mắt say mê nhìn chằm chằm, giở đủ loại thủ đoạn rác rưởi nhằm mục đích đen tối bẩn thỉu. Các cô sao? Không xứng!"
Bối Lạc tức giận đến run rẩy không ngừng, Bối Vy đưa tay giữ chặt Bối Lạc, khuôn mặt ôn hoà thánh thiện nhìn Hạ Nhi khổ sở nói:
"Hạ Nhi! Chị không biết đã làm gì để khiến em ghét bỏ chị đến vậy. Nhưng... không sai, đúng là chị rất yêu Khương Tình, tình cảm đó chị biết là không thể nên chỉ có cam đảm đứng sau lưng chúc phúc cho hai người, chị không hề muốn làm em tức giận đâu. Chị thật sự không cố ý."
Nói xong liền tỏ vẻ vô cùng đáng thương khóc nấc lên, nghẹn ngào nói tiếp:
"Chuyện thế thân mà mọi người nói, chị thật sự cũng không biết gì cả, đúng là... đúng là khi chị gặp được em, nhìn em có mấy phần giống chị, chị cũng đã hơi bất ngờ, nhưng... nhưng chị biết Tình không phải người yêu thích ai đó qua vẻ bề ngoài, tình cảm của chị và Khương Tình chỉ là vì thời gian lâu dài nên bồi dưỡng ra như vậy, trong đó cũng có nhiều chuyện xảy ra, em... em đừng nghĩ Tình vì em có phần giống chị mà để ý em. Không phải như họ nói đâu!"
Hạ Nhi liếc nhìn Bối Vy không để ý hình tượng mà khóc lóc thảm thương như vậy, xung quanh không biết bao nhiêu người đang chỉ trỏ bàn luận chuyện này ai là người sai. Trong lời nói của Bối Lạc lại ám chỉ cô dùng vẻ ngoài câu dẫn Khương Tình, còn nói về tình cảm gắn bó thân thiết của cô ta với Khương Tình là không thể phá vỡ.
Hạ Nhi nghe mà lòng ngứa ngáy trăm bề, nếu trước mặt cô không phải là một nữ nhân yếu đuối, cô sẽ không nhịn mà nhào lên hành hung bạo lực một trận cho bõ tức.
Hạ Nhi còn loáng thoáng nghe tiếng một nữ sinh nào đó nói nhỏ cô lòng dạ hẹp hòi.
Nhìn Bối Vy khóc đến thương tâm, uỷ khuất lan tràn, như một nàng công chúa bị mụ phù thuỷ ác độc ức hiếp.
Trong lòng Hạ Nhi chửi thề \- Cờ! Mờ! Nờ!
Hạ Nhi hít sâu một hơi, nhìn Bối Vy một lát rồi bất ngờ đưa hai tay lên ôm khuôn mặt nhỏ, thân thể run run.
Có trời mới biết Hạ Nhi đang trợn mắt mở liên tục, mắt cô khô đi và bắt đầu xót. Dần dần, tình trạng khô mắt kích thích nước mắt cô dâng lên, Hạ Nhi cố gắng không chớp mắt, sau đó run run thả hai tay đang che mặt xuống, hai hàng nước mắt trong suốt liền chảy ra, Hạ Nhi kết hợp với biểu cảm khuôn mặt vô cùng đáng thương tội nghiệp, đôi mắt to tròn màu hổ phách ánh lên từng giọt nước long lanh khiến bất kì ai nhìn thấy cũng phải mềm lòng trắc ẩn.
Hạ Nhi giả vờ đến xuất thần nhập hoá, trong tiếng khóc nỉ non của Bối Vy, cô liền từ từ xoay đầu về hướng Khương Tình, điềm đạm đáng yêu, lê hoa đái vũ rưng rưng nước mắt nhìn Khương Tình như thập phần uỷ khuất nói:
"Tình... Em sợ a\~\~" Sau đó không báo trước liền oà khóc.
Khương Tình vừa nhìn thấy, vô cùng giật mình hoảng hốt, vội vã bước nhanh tới.
Tinh Thần: Đậu Má!
Tiến Minh: Đờ! Mờ!
Bối Lạc: "..."
Bối Vy: "..."
An Tranh: "..."
Cao Vỹ Quang: “...”
Hạ Nhi chạy lao về phía Khương Tình, hai tay vòng ra ôm chặt lấy eo Khương Tình vừa nấc nhẹ vừa liếc mắt về phía Bối Vy đang sững sờ đến mất luôn cả tiếng.
Chỉ cho cô được phép vô sỉ, lại không cho ta được phép ti bỉ hay sao? Trên đời này chỉ có mình cô biết khóc chắc? Khóc đi! Khóc nữa đi xem ai lợi hại hơn!!!
Khương Tình nhìn nữ nhân đang siết lấy mình mà dụi dụi, vô cùng bất nhã quẹt hết nước mắt tèm lem lên quần áo cô, đôi mắt đỏ hoe ngập nước. Khương Tình biết là Hạ Nhi đang giả vờ nhưng vẫn không nhịn được mà đau lòng, cô cúi đầu vươn tay nâng khuôn mặt nhỏ của Hạ Nhi lên, trên đó hiện tại chả có lấy một giọt nước mắt nào, Khương Tình có chút muốn cười lại bị ánh mắt cảnh cáo cùng chất giọng nấc nhẹ nghẹn ngào đó làm cho im bặt.
Khương Tình thở dài cưng chiều đặt lên trán Hạ Nhi một nụ hôn, vô cùng ôn nhu dịu dàng mang chút an ủi nói:
"Bảo Bối ngoan! Không khóc!" Âm tiết cuối có chút run rẩy không bình thường.
Dân chúng đột nhiên bị dọng cho một mồm cẩu lương: "..."
Hạ Nhi mở to mắt trừng Khương Tình.
Bối Vy lúc này mới nhận ra mình đã ngưng khóc từ bao giờ, vội bước đến trước mặt Khương Tình ôn hoà khổ sở hỏi han:
"Hạ Nhi! Em ấy... em ấy có sao không?"
Hạ Khi không trả lời, bờ vai thon thả gầy gầy khẽ run run như vô cùng sợ hãi bất an, tiếng thút thít khe khẽ vang lên trong ngực Khương Tình.
"Em ấy không sao. Chỉ là có chút hoảng sợ! Lần sau chị đừng để em ấy thấy chị khóc nữa. Sẽ doạ em ấy kinh hãi." Khương Tình nhẹ giọng ôn nhuận nói.
Hạ Nhi vẫn run run bờ vai nhỏ. Nhưng không biết là đang khóc hay đang kiềm nén cười.
Bối Vy nghe thấy Khương Tình không hề để ý đến việc cô ta thương tâm khổ sở, lại một mực dặn dò mình phải để ý không làm Hạ Nhi sợ hãi. Bất giác bàn tay đã nắm chặt tức giận đến không tự kiềm chế được, vẫn giả vờ quật cường yếu đuối đưa tay quẹt lên khoé mắt, nhỏ giọng nói:
"Tình đã nói thế chị sẽ nghe theo!"
"Còn nữa!" Khương Tình cúi đầu vuốt ve tóc Hạ Nhi, im lặng chốc lát rồi vươn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, để cô tựa đầu sát vào ngực mình sau đó ngẩng đầu nhìn Bối Lạc và An Tranh, giọng lãnh đạm nói:
"Hiện tại trong mắt tôi chỉ có Hạ Nhi, ngày mai cũng chỉ có cô ấy, cả đời này đại khái cũng chỉ có cô ấy. Vì thế, tôi nghĩ mọi người hiểu. Tôi không muốn nghe thấy một câu nào nhắc đến chuyện Hạ Nhi là thế thân cho ai nữa. Cô ấy là độc nhất vô nhị."
Trong ánh mắt sững sờ và đau khổ của Bối Vy và Bối Lạc, Khương Tình nâng cằm Hạ Nhi lên, nhìn thẳng vào mắt cô, ôn nhu dịu dàng nghiêm túc nói:
"Cuộc đời của tôi ngắn lắm, ngắn đến mức yêu cô ấy cũng không thấy đủ, sao có thời gian mà để ý thêm bất kì ai khác."