*Chúng tinh phủng nguyệt (Sao vây quanh trăng), ý nói luôn được quan tâm như thể cái rốn của vũ trụ.
Thế mà hết lần này tới lần khác, tính tình Khuynh Thành này lại cứ thanh lãnh mà ngạo mạn, vì vậy, cũng không thèm để ý đến ông ta bao giờ, điều này làm cho trong lòng Lý Lương Đống cảm thấy rất khổ sở chua xót.
Khi đó, ông ta chẳng qua chỉ là ông chủ của một công ty nhỏ, tài sản cũng không có nhiều, đúng là chưa có khả năng cạnh tranh với các ông chủ lớn.
Nhưng đến khi sự nghiệp của ông ta đã thành công, đột nhiên Khuynh Thành này lại biến mất không thấy tăm tích, không dò la được chút tin tức nào.
Cô gái trước mắt này, mặc dù vẻ thùy mị không thể so sánh được với Khuynh Thành của năm đó, nhưng dung mạo ngũ quan, đặc biệt là sự quyến rũ kia, thì giống đến bảy tám phần.
Nếu cố tình trang điểm giả dạng một phen, chắc chắn có thể giống nhau như đúc!
Lần đầu tiên nhìn thấy, nếu không phải do tuổi tác chênh lệch quá lớn, ông ta còn tưởng rằng, cô gái trước mặt này chính là Khuynh Thành!
Dùng phụ nữ để mua vui trên bàn tiệc của người kinh doanh là chuyện xảy ra hàng ngày, trong cái thời đại này, làm gì có mấy công ty hoàn toàn làm ăn sạch sẽ?
Nếu đã là người mà Khổng Tiểu Thiến đưa tới, tất nhiên ông ta cũng không cần phải giả vờ nghiêm chỉnh mà khách khí làm gì!
Ông ta rất hài lòng đối với người phụ nữ này, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, lại tưởng tượng đến dáng vẻ của cô khi ở trên giường ra sao, làm dục vọng trong người cũng có chút khẩn trương.
Nếu không phải vì nể mặt nhau, thật sự ông ta chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cái buổi tiệc rượu nhàm chán này, mang theo người đẹp trở về hưởng thụ lạc thú!
Nhưng dường như người phụ nữ này lại không hề nể mặt ông ta, không hề động đến chỗ rượu trước mắt này.
Mặc cho mọi người khuyên bảo thế nào, vẫn luôn liên tục từ chối, còn tuyên bố rằng mình không thể uống rượu.
Ha ha, đây là nói giỡn sao! Không thể uống rượu?
Cái vòng giải trí chỉ biết mua bán danh lợi này, cô nói không thể uống rượu?
Xem ra là cô gái này đang muốn tránh né!
Có điều, đối với chuyện này, ông ta cũng không nóng nảy!
Ông ta đường đường là tổng giám đốc của Lý thị, lại có người phụ nữ nào mà ông ta không giải quyết được?
Những người phụ nữ này, không có gì khác là nhìn trúng tiền, quyền thế, cho họ một số lợi ích, chẳng phải là cái gì cũng xong sao!
Không phải là chi phiếu, biệt thự, xe hơi, châu báu, đồ trang sức, những thứ phụ nữ yêu thích, đơn giản chính là những thứ này thôi sao!
Hôm nay ông ta cũng không còn giống như trước đây nữa, tài sản đếm không hết, còn có gì mà không thể thỏa mãn cô chứ.
Nghĩ tới đây, ông ta cười cười, hỏi: “Cô Vân, cô có muốn hát không?”
“Không muốn.”
Vân Thi Thi cười tươi trả lời, trong lòng lại âm thầm oán thán, hát hay không còn cần phải báo cáo ông ta sao?
Mắc mớ gì chứ.
Còn nữa, rốt cuộc lúc nào thì cái tiệc rượu này mới có thể kết thúc chứ?
Lý Lương Đống thấy dáng vẻ không yên lòng của cô, vẫn tự mình rót đầy ly rượu trước mặt, đưa cái ly cao cổ về phía cô, nheo mắt cười nói: “Cô Vân, tôi có thể có vinh hạnh được mời cô một ly không?”
Vân Thi Thi đang có chút lo âu, một lúc lại nhìn đồng hồ, một lúc lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.
Nhìn thấy nhà đầu tư lớn muốn uống rượu với mình, không khỏi có chút lúng túng, mím mím môi, áy náy nói: “Tổng giám đốc Lý, thật xin lỗi! Hôm nay tôi không thể uống rượu được!”
“Cái này không được thích hợp sao?”
Trong lòng Lý Lương Đống có chút bất mãn, cô gái nhỏ này, ngay đến cả ông ta mà cũng không nể mặt? Liếc mắt nhìn sang, ông ta nói với vẻ khiển trách: “Thế nào lại một ly cũng không uống chứ, đừng làm mọi người mất hứng! Trên bàn rượu nào lại có đạo lý không uống rượu?”
Vân Thi Thi cực kỳ lúng túng, Lý Lương Đống đã nói như thế rồi, ngược lại nếu cô không uống thì chính là không nể mặt anh ta!
Có điều Lý Lương Đống này nói cũng không sai, nếu cô đã tới tham gia tiệc rượu, tất nhiên cũng hiểu những quy củ trên bàn tiệc, cô không uống, chính là sai sót của bản thân cô, nhưng.....