“Muốn cháu từ chức sao? Ha ha, hay cho một câu ‘Không chịu giác ngộ’.”
Mộ Nhã Triết tao nhã đứng dậy, hai tay để vào túi quần, dáng người cao ngất, khí chất tôn quý vô cùng chói mắt.
Ánh mắt anh khẽ phiêu phiêu nhìn một vòng, không chút để ý hỏi, “Như vậy, người tiếp nhận vị trí của cháu là ai vậy?”
Đột nhiên, ánh mắt anh rơi vào người Mộ Yến Thừa, khóe môi càng cong hơn, “Mộ Yến Thừa sao?”
“Anh…”
Mộ Yến Thừa bị ánh mắt sắc bén bức người của anh đâm vào làm toàn thân không được tự nhiên, ở trước mặt mọi người, anh ta tất nhiên không thể để lộ dã tâm, đành phải ra vẻ tốt bụng, giả mù sa mưa khuyên giải an ủi, “Anh, anh nói như vậy, thật sự muốn hại em sao? Nghe Yến Thừa khuyên bảo, đoạn tuyệt quan hệ sạch sẽ với người phụ nữ đó đi, không cần qua lại nữa! Anh là gia chủ nhà họ Mộ, chờ đợi của anh là tiền đồ tốt, rõ ràng có nhiều người phụ nữ ưu tú để anh chọn lựa như vậy, vì sao anh cứ chọn người phụ nữ đó? Hơn nữa em tự mình hiểu năng lực của em không thể so sánh được với anh! Mộ thị ở trong tay anh, đúng là phát triển rất nhanh chóng! Em hi vọng anh vẫn ngồi vị trí gia chủ này! Em khuyên anh không nên mù quáng vì một người phụ nữ!”
Lời này của anh ta, đúng là giả dối, trái lại giống như lạt mềm buộc chặt.
Mộ Yến Thừa không phải ngu ngốc, anh ta cũng có chút thông minh, trong lòng anh ta chắc chắn, Mộ Nhã Triết sẽ không đoạn tuyệt quan hệ với người phụ nữ đó.
Bởi vậy, anh ta mới nói như vậy.
Mộ Thục Mẫn ở bên cạnh gắt giọng, “Yến Thừa, cháu đừng tự coi nhẹ mình như vậy! Cô thấy cháu tốt hơn anh cháu, là người rất biết nghe lời, nhu thuận hiểu chuyện, sẽ không làm chuyện gì khiến chúng ta cảm thấy khó xử!”
Mộ Yến Thừa vẫn chưa kịp đáp lại, Mộ Nhã Triết mỉm cười gật gật đầu, nói, “Hả, rất biết nghe lời, nhu thuận, cho nên có thể mặc cho người ta sắp xếp, không phải sao?”
Phòng khách lập tức yên tĩnh không có tiếng động.
Trên mặt Mộ Lâm Phong và Mộ Thục Mẫn không hiện lên chút xấu hổ nào, những người khác hiểu được thì lúng túng, cúi đầu, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Mộ Nhã Triết nói, “Cháu thấy gia chủ mà các vị mong muốn, không phải chỉ là người có năng lực xuất sắc, nhất định còn phải nhu thuận, nghe lời, hiểu được tiến lùi. Người này cũng có thể giao ra quyền hành, mặc cho người ta sắp xếp. Lúc nên lùi, cũng hiểu được phải làm thế nào. Các người muốn là một con rối, không phải là một người cầm lái, không phải sao?”
“Anh, anh nói bậy bạ gì vậy?” Mộ Yến Thừa ra vẻ ấm ức cãi lại, “Anh đừng cố ý xuyên tạc ý tốt của các trưởng bối!”
Lời anh ta nói ra, ít nhiều cứu vãn được mặt mũi của các trưởng bối đang ngồi đây.
Trên mặt Mộ Thục Mẫn lộ ra ý tán thưởng, đối với biểu hiện của anh ta càng lúc càng hài lòng.