Vi diệu mà.
Sở Hà bắt gặp vẻ mặt khó hiểu của bác Phúc, bất giác hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Cô nhất định phải làm công việc này sao?”
Bác Phúc tỏ ra ẩn ý: “Ông chủ mà biết, nhất định sẽ rất tức giận!”
“Anh ta có tư cách gì mà tức giận?”
Sở Hà bực bội nói: “Tôi tìm việc mà còn phải tham khảo ý kiến anh ta sao?”
“Khụ khụ khụ…”
Bác Phúc hắng giọng đáp: “Tiểu Bảo chắc chắn là cậu bé đặc biệt nhất.”
“Sao ông lại nói thế?”
“Cha bên xã hội đen, mẹ bên cảnh sát, cái này…” Sắc mặt bác Phúc hiện lên vẻ khó xử.
Sở Hà: “…”
…
Buổi tối, Cố Cảnh Liên từ công ty về tư gia họ Cố. Khi vừa bước lên lầu, bác Phúc thấy anh trở về, lập tức ra đón.
“Ông chủ…”
Anh bắt gặp vẻ mặt do dự của bác Phúc, thật đúng là đang nghĩ lung lắm. Anh không biết chuyện gì, nhíu mày, còn tưởng Tiểu Bảo lại có chuyện gì.
“Chuyện gì thế?”
“Là thế này…”
Bác Phúc húng hắng giọng, nói chuyện đó cho anh biết: “Sở Hà tìm được việc rồi.”
Cố Cảnh Liên nghe thế, có hơi chột dạ.
“Cô ta tìm việc để làm gì?”
“Cô ấy nói cần phải dựa vào bản thân để nuôi sống chính mình.”
Bác Phúc đáp, không giấu diếm.
Khoảng thời gian này, vì chuyện sức khỏe nên cô nhàn nhã ở nhà, không có nguồn thu nhập nào.
Tất cả chi tiêu đều là nhà họ Cố trả cho.
Đôi khi, Sở Hà đón Tiểu Bảo tan học về, Tiểu Bảo nói với cô, muốn món đồ chơi nào đó, muốn cô mua cho nó.
Nhưng trên người cô cũng chẳng có đồng nào, có rất nhiều lúc, cô không còn cách nào ngoài việc viện đến bác Phúc, sau đó, bác Phúc đi mua món đồ chơi đó mang về.
Bác Phúc không nề hà gì chuyện tiền bạc với cô, nhưng cô cảm thấy xin tiền của người khác thật sự rất mất mặt.
Hơn nữa, tính cách Sở Hà mạnh mẽ, chưa bao giờ thích chuyện ăn nhờ ở đậu qua ngày.
Vì thế, khi sức khỏe chuyển biến tốt hơn, cô liền nộp đơn xin việc đến vài nơi.
Kỳ thực, cơ quan cảnh sát cũng không đặc biệt lập ra vị trí cảnh sát chuyên phòng chống tội phạm. Tuy nhiên, cơ quan cảnh sát bình thường rồi cũng sẽ thành lập phòng cảnh sát chống tội phạm.
Vì thế, nên có phòng chống tội phạm này.
Nhưng biên chế ngành cảnh sát chống tội phạm và cảnh sát bình thường không giống nhau.
Yêu cầu của ngành cảnh sát này vô cùng nghiêm khắc, ngoài kỹ năng, sự linh động, các tố chất khác cũng được xem xét đến.
Nhưng công việc này lương không cao hơn bao nhiêu, lại còn nguy hiểm, đi giữa mưa bom bão đạn, nhỡ không xong, bị thương chỉ tính bằng giờ, mất mạng cũng là chuyện thường.
Bởi vậy, nghề này đa số đều là quân nhân xuất ngũ đảm nhiệm. Bộ đội đặc chủng cũng có thể được phái đến.
Cho nên, vị trí này cũng không phải là dễ ăn, rất khó chiêu mộ người ngoài.
Dù sao, quan niệm của người trẻ hiện nay không như ngày trước, tính mạng cao hơn hết thảy.
Từng là cảnh sát ưu tú trong Interpol, Sở Hà dĩ nhiên đủ khả năng đảm nhiệm công việc này.
Cố Cảnh Liên có vẻ thờ ơ, thuận miệng hỏi một câu: “Công việc gì?”
Bác Phúc cẩn thận nói: “Cảnh sát…”
Cố Cảnh Liên giật mình, xoay người, ngạc nhiên nhìn ông.
“Cảnh sát?”
“Phải. Nghe nói là cảnh sát phòng chống tội phạm…”
Cố Cảnh Liên: “…”
Thật to gan.
“Cô ta muốn chống ai?”
Bác Phúc: “…”
Cố Cảnh Liên có hơi bực bội: “Vô lý, vì sao muốn đi làm công việc này?”
“Vì không có thu nhập…”
Cố Cảnh Liên nghe thấy thế, mắt nhắm lại, trầm giọng nói: “Lúc trước, không phải tôi đã sai ông cấp một khoản tiền hàng tháng cho cô ấy hay sao.”