Một tiếng súng vang lên làm cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm!
Người đàn ông bị bắn trúng mi tâm mềm nhũn ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Máu tràn ra, cực kỳ rõ ràng, đập vào mắt người ta!
Mọi người sợ hãi không hiểu, ai có thể nghĩ đến, một đứa bé dơ súng lên, lại có thể chuẩn đến vậy, bắn trúng mi tâm người ta, kỹ năng bắn súng hơn người?
Kỹ thuật bắn súng khủng bố như vậy, chỉ có thể là người trưởng thành trải qua huấn luyện chuyên nghiệp mới có thể làm được!
Sao đứa nhỏ này có thể làm được?!
Thán phục kỹ năng bắn súng hơn người của Mộ Dịch Thần, Đao Ba Nam là tên cầm đầu lại tinh tế đánh giá, thấy Mộ Uyển Nhu trong tay Mộ Dịch Thần hơi hơi mở mắt, nhìn ra được người phụ nữ bị giày vò này đúng là chủ của anh ta, trên mặt hiện lên chút khẩn trương.
“Người đâu?”
Mộ Dịch Thần hất cằm lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, môi mỏng hé mở, lạnh giọng bật ra: “Dẫn tôi đi gặp người!”
“Gặp người nào!?” Đao Ba Nam sửng sốt.
Có lẽ rất khó tưởng tượng lúc này, cảnh tượng trước mắt quá quỷ dị.
Một thằng nhóc kéo một người phụ nữ trưởng thành, cầm súng chỉ vào cô ta, thành thục ổn trọng, căn bản không giống bộ dạng đứa bé nên có.
Mộ Dịch Thần không muốn nói chuyện với bọn họ, để họng súng gần huyệt thái dương của Mộ Uyển Nhu, hành động có tính uy hiếp như vậy, dùng với Mộ Uyển Nhu lần nào cũng thành công.
Cô ta sợ đến mức hai chân run lên, vội vàng kêu: “Dẫn cậu ta đi gặp Vân Thi Thi! Còn không nhanh dẫn cậu ta đi gặp người!?...”
Ánh mắt Đao Ba Nam lộ ra vài phần nguy hiểm, không có ý tránh ra.
“Sao thế? Anh muốn làm phản à?” Trong mắt Mộ Dịch Thần cũng lạnh như băng, không chút nào kiêng kị uy nghiêm của anh ta, lạnh giọng hỏi lại.
Mộ Uyển Nhu cả kinh khó có thể nói liền một câu, chỉ không ngừng lặp lại: “Dẫn cậu ta gặp! Mau dẫn cậu ta gặp! Cậu ta thật sự sẽ nổ súng, đừng khinh thường đứa nhỏ này! Cậu ta thật sự sẽ nổ súng!
Trên mặt Đao Ba Nam lộ vẻ xúc động, lúc này mới dùng mắt ý bảo đám người chậm rãi tránh thành một đường.
Mộ Dịch Thần cũng rất cảnh giác, lạnh lùng nhìn qua đám người, lạnh giọng nói: “Đem súng, côn, dao trên người các anh ném xuống!”
Mọi người lập tức ném vũ khí trong tay sang một bên, đá ra xa.
Ánh mắt Mộ Dịch Thần lại nhìn một lần nữa, nhưng mà cười lạnh một tiếng, lập tức giơ tay lên, bóp cò, đạn gào rít bay qua, bắn trúng súng lục trong tay Đao Ba Nam giấu đi.
“Pằng” một tiếng - -
Sau khi kim loại ma sát, đốm lửa văng khắp nơi!
Anh ta giống như bị phỏng tay quăng súng lục xuống đất, trong lòng bàn tay có vết máu, bị đạn làm cho trầy da!
Đứa nhỏ này…
Không tầm thường!
Trong lòng anh ta âm thầm cảm thán, không thể nào lường trước được, kỹ thuật bắn súng của đứa nhỏ này không chỉ rất tốt, sức quan sát lại cực kỳ nhạy cảm!
“Những người khác, còn cần tôi lặp lại sao?”
Mộ Dịch Thần chuyển họng súng nhắm vào người đàn ông vẻ mặt bất an: “Anh, trong quần, súng!”
Người đàn ông bị điểm danh giật mình một cái, giống như củ khoai lang phỏng tay, lấy súng lục từ trong túi quần ra, ném sang một bên.
Những người khác thấy vậy, nhao nhao lấy súng ống đạn dược cất giấu ném ra xa!
“Hài lòng chưa!?” Đao Ba Nam hung dữ mở miệng, hình như có chút nghiến răng nghiến lợi.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh ta nếm được tư vị khuất nhục ở trong tay một đứa bé!