Thấy lời nói của anh xoay chuyển, Hữu Hữu có chút lo lắng, “Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là vì miệng vết thương bị nhiễm trùng, một cánh tay của ông cụ bị cưa đi rồi.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Hữu Hữu ngẩn ra.
Trên mặt Cung Kiệt cũng có chút tiếc nuối, “Tổng bộ đã cố gắng, vì bảo vệ hai chân của chú ấy, trả giá cũng không nhỏ. Nhưng mà miệng vết thương trên cánh tay quá nghiêm trọng, chỉ có thể chọn phương án cưa tay, nếu không bị nhiễm vi khuẩn, chú ấy cực kỳ có khả năng qua không được cửa đó.”
Vẻ mặt Hữu Hữu lập tức đông cứng lại.
“Bây giờ có thể nhìn ông ngoại được không ạ?”
“Có thể, nhưng mà chỉ có thể ngăn cách qua cửa sổ bằng kính.”
“Dạ, cháu đi gọi mẹ.”
Hữu Hữu nói xong, chạy đến phòng ăn gọi Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi vừa nghe Hữu Hữu đã gọi video call với Cung Kiệt, nhanh chóng đi vào thư phòng, Tiểu Dịch Thần và Mộ Nhã Triết cũng vào thư phòng.
Một nhà bốn người ngồi trước bàn làm việc, liền thấy trong màn hình, Cung Kiệt cầm di động, đi tới cửa phòng bệnh, ngăn cách bởi một tấm kính lớn, anh đưa điện thoại di động về thẳng phía giường bệnh.
Xuyên qua cửa sổ bằng kính, Vân Thi Thi nhìn thấy Vân Nghiệp Trình yên lặng nằm trên giường bệnh, có mặt nạ dưỡng khí bảo vệ, nhắm chặt mắt lại.
Sắc mặt tuy không được tốt lắm, nhưng vẫn có chút khí sắc hơn giai đoạn đầu mới bị thương.
Dù sao, khi đó vẻ mặt Vân Nghiệp Trình, giống như đại nạn rơi xuống, một mảnh trắng bệch.
Khí sắc hiện giờ, trái lại dịu đi vài phần.
Nhưng mà Vân Thi Thi rất nhanh chú ý tới ống tay áo trống rỗng của Vân Nghiệp Trình, cô nhìn thấy một bên của Vân Nghiệp Trình trống rỗng, tựa hồ không có cánh tay.
“Cánh tay của cha…”
Vân Thi Thi dường như nghĩ đến khả năng gì đó, hoài nghi nói, “Tiểu Kiệt, cánh tay của cha đâu?”
“Chị, cánh tay của chú bị lây nhiễm rất nghiêm trọng, đã bị cưa mất rồi. Em từng nghĩ dùng tế bào mới để phẫu thuật, nhưng mà hành trình quá dài, cho dù phẫu thuật thuận lợi, nhưng tình hình của chú, không nhất định có thể đợi được đến lúc đó. Nếu lây nhiễm lan ra, đến lúc đó, không phải chỉ là chuyện cưa một tay đi đâu.”
Giọng nói của Cung Kiệt vang lên.
Ánh mắt của Vân Thi Thi u ám thêm vài phần.
Cung Kiệt chuyển màn ảnh qua, đối mặt với chính mình, cười dỗ dành an ủi, “Nhưng mà chị đừng lo lắng, nếu không có gì ngoài ý muốn, nếu thuận lợi chú vẫn có thể đi đường được.”
“Cha còn có thể tiếp tục đi được sao?”
“Dạ.”
Cung Kiệt lại nói, “Chị còn nhớ rõ lúc chú xuất viện, bác sĩ nói tình hình không, chú ấy hít vào không ít axit đậm đặc, yết hầu bị bỏng, nhưng mà những chuyện này cũng không là vấn đề lớn, hiện giờ chú đã không có gì đáng ngại rồi. Không cần lo lắng!”
Trên mặt Vân Thi Thi rốt cuộc cũng hiện lên vui vẻ.
“Cảm ơn, Tiểu Kiệt!”
Cung Kiệt nhíu mày, “Chị, chị nói như vậy, khó tránh khỏi quá xa lạ rồi.”
Nói xong, anh đột nhiên cười tà mị, đem khuôn mặt tuấn tú đến gần màn hình, “Nếu thật sự muốn cảm ơn em, không bằng hôn em một cái.”
Hữu Hữu lập tức cười tít mắt đến gần trước màn hình máy tính, hôn lên máy tính một cái.
Cung Kiệt thấy, lông mày đầy vạch đen, “Ai muốn cháu hôn hả?”
“Cậu, không cần ghét bỏ cháu mà! Đổi lại là bình thường, cậu cầu xin cháu hôn, cháu còn không đồng ý đâu! Nếu không hài lòng về nhiệm vụ lần này của cậu, cháu còn lâu mới đồng ý hôn cậu.”