Hữu Hữu vốn nhớ nhung mấy trò chơi kích thích trên cao, nóng lòng muốn thử trò người bay trong không trung, nhưng cơ thể của cậu không thích hợp chơi những trò kích thích.
Những ai bị bệnh tim thiếu máu không thích hợp để chơi những trò chơi trên cao.
Tuy có chút tiếc nuối, nhưng thân thể là trên hết, bỏ qua đi.
Trong khu vườn mộng ảo vẫn có rất nhiều trò chơi thú vị, chơi được mấy trò chơi, hai mẹ con vẫn không biết mệt, Vân Thiên Hữu tạm gạt những suy nghĩ ngổn ngang sang một bên, chăm chú vùi đầu vào ngày nghỉ hạnh phúc.
Vân Thi Thi nhân cơ hội này chụp cho cậu mấy tấm ảnh.
Cậu nhóc khá ăn ảnh, khả năng nhận biết ống kính cũng rất tốt, chỉ cần đứng yên một chỗ, không cần làm động tác gì, chỉ cần nở nụ cười, ảnh chụp ra sẽ cực kì giống người mẫu nhí điển trai, cực kì dễ thương!
Chơi hết một vòng ở khu vườn mộng ảo, hai mẹ con như không biết mệt là gì, chỉ nghỉ ngơi một lát ở tiệm đồ ngọt, rồi lại hừng hực khí thế dự định đi đến điểm tiếp theo!
Vân Thi Thi rất sợ trời nóng, vì vậy ở tiệm đồ ngọt mua cho cậu nhóc kem.
Lúc này, ưu thế của vé khách quý được bộc lộ.
Chỉ cần vé khách quý, mọi thứ bên trong công viên đều là miễn phí!
Trong lòng Vân Thi Thi thầm kinh ngạc, cô không biết giá hai tấm vé khách quý, chỉ thầm khen Lý Hàn Lâm chu đáo.
Nhưng cô không biết là, thân là cổ đông lớn nhất của công ti Nhạc Trí, hai tấm vé khách quý đối với Vân Thiên Hữu mà nói chỉ là một cú điện thoại.
Hữu Hữu thích vị xoài và vị dâu tây, vì thế Vân Thi Thi cố ý mua cho cậu kem hai vị xoài và dâu tây, đặt trong bàn tay cậu.
Hữu Hữu thỏa mãn liếm liếm môi, xúc một thìa kem, rồi đưa đến bên miệng Vân Thi Thi: “A~ mẹ, mẹ cũng thử đi!”
“Cảm ơn bảo bối!” Vân Thi Thi nếm một miếng kem, kem rất mềm và thơm, vào miệng tan ngay, cô ngạc nhiên nhướng mày, giơ ngón tay cái: “Ăn thật ngon, Hữu Hữu mau ăn đi!”
Đôi mắt Hữu Hữu lấp lánh, cũng ăn một miếng, vị kem thơm mềm hòa tan giữa răng môi, còn có hương hoa quả ngọt ngào, ngọt mà không ngấy.
Chỉ một thìa kem đã có nếm được vị kem thuần túy, chắc chắn là dùng hoa quả thật để chế biến, không bớt xén nguyên liệu.
Vì thế, Vân Thiên Hữu cảm thấy hết sức hài lòng.
“Thi Thi...?”
Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi như có như không.
Đám người ồn ào, Vân Thi Thi không nghe quá rõ, chỉ chú tâm chăm sóc cậu nhóc vừa đi vừa ăn kem, tất cả lực chú ý đều tập trung hết lên người cậu, bởi vậy không nghe thấy người đằng sau gọi cô.
Mãi đến khi một cô gái nắm tay một đứa bé đi tới trước mặt cô, vỗ vỗ vai cô: “Cậu là Thi Thi đúng không? Vân Thi Thi...?”
Vân Thi Thi ngẩn ra, quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ ăn mặc thành thục, diện mạo đậm đà, ngũ quan không tính là xuất sắc, nhưng vẫn coi là đẹp.
“Thi Thi! Thật sự là cậu à? Mình còn tưởng rằng mình nhận nhầm người chứ!?” Cô gái kia hơi kích động nói: “Cậu còn nhận ra mình không?”
“Khương Lê...?” Vân Thi Thi kinh ngạc từ trong miệng thốt ra một cái tên.