Mục lục
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Dịch Thần nói xong, cậu có chút chán ghét nói, “Mẹ, con không thích dì này, thật đáng ghét mà! Có thể bảo dì ấy rời đi không?”

Mí mắt Hữu Hữu giật giật một phen.

Thằng nhóc này, nói chuyện có chút tiến bộ rồi nha!

Nhưng mà cậu thích.

“Dịch Thần!”

Mộ Nhã Triết quát nhẹ một tiếng, tựa hồ bất mãn thái độ của cậu với Dung Huyên, “Như vậy không lễ phép đâu!”

“Hu hu…”

Tiểu Dịch Thần có chút ấm ức nức nở một tiếng, giống như con mèo nhỏ ấm ức, lẩm bẩm một tiếng, giống như tức giận trong lòng!

Cha ngu ngốc, sao có thể thiên vị người ngoài vậy?

Trên mặt Dung Huyên có chút mất mát, cố gắng mỉm cười, lập tức nói, “Anh Triết, đứa bé không hiểu chuyện, anh đừng dạy bảo đứa bé! Đứa bé thấy em xa lạ, bài xích em là chuyện tất nhiên!”

Mộ Nhã Triết nói, “Đứa bé không hiểu chuyện, không thể nuông chiều.”

Dừng một chút, anh lại nói với Tiểu Dịch Thần, “Dì Huyên Huyên là khách, là chủ nhà nhỏ, chẳng lẽ con không nên lễ phép với khách một chút được sao?”

Lời này, làm trong lòng Vân Thi Thi có chút thoải mái!

Khách sao!

Chủ nhà!

Phân biệt rõ ràng như vậy, không thể rõ ràng hơn nữa rồi!

Chuyện này nói lên cái gì?

Nói lên Dung Huyên hiện giờ ở trong lòng anh, ngoại trừ một đoạn trí nhớ ngây thơ ngây ngô, chỉ tồn tại là một người khách, khách khí đối đãi với khách, là lễ nghĩa của chủ nhà.

Chuyện này cũng nói lên, cô là chủ nhà, mà Dung Huyên chỉ là người ngoài!

Tiểu Dịch Thần nghe xong, cũng hiểu rõ lập trường của Mộ Nhã Triết, lúc này mới không tình nguyện đi tới, dinh bên người Vân Thi Thi, ngoan ngoãn ngồi lên đùi cô.

Hữu Hữu cũng dính bên người Vân Thi Thi, hai đứa bé ngồi cạnh cô, giống như thần hộ mệnh!

Vẻ mặt Dung Huyên vì một câu ‘Dung Huyên là khách’ của Mộ Nhã Triết. cũng có chút nhịn không được, tươi cười trên mặt cũng biến mất đi rất nhanh!

Xem ra, hiện giờ anh đặt cô ta ở vị trí khách, thái độ cũng cực kỳ rõ ràng!

Cuối cùng vẫn là cô ta tự mình đa tình mà thôi!

Dung Huyên nghĩ đến đây, vì hóa giải xấu hổ, tươi cười nói với Hữu Hữu, “Cháu tên là Hữu Hữu đúng không?”

“Dạ.”

Cô ta lại nhìn Tiểu Dịch Thần, “Cháu tên là Tiểu Dịch Thần đúng không?”

“Dạ.”

“Bộ dạng của hai đứa bé đúng là giống, nếu không phải kiểu tóc khác nhau, quả thật sẽ làm cho em lẫn lộn.”

Dung Huyên nói xong, đột nhiên vươn bàn tay về phía Hữu Hữu, ý đồ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu.

Hữu Hữu lập tức ghét bỏ xoay mặt đi, giống như rắn rết vậy, cơi người phụ nữ trước mặt như con sói!

“Hữu Hữu…”

Vân Thi Thi đột nhiên nở nụ cười, lập tức nói với Dung Huyên, “Tuy đứa bé còn nhỏ, nhưng mà rất thông minh, cũng có chút nóng nảy, không ai có thể sờ khuôn mặt của đứa bé!”

Trong lòng Dung Huyên có chút tức giận.

Cô ta tuyên bố nể mặt Mộ Nhã Triết, muốn lấy lòng hai đứa bé, kết quả không được cảm kích, khó tránh khỏi có chút ảo não!

“Tuy cháu còn nhỏ, cũng không phải ai gọi cháu là Hữu Hữu cũng được! Nhất là người cháu không thích.”

Dừng một chút, Hữu Hữu lại ra vẻ tự nhiên nói, “Chỉ là xem như nể mặt dì là khách của cha và mẹ, vậy thì cho dì Huyên Huyên quyền lợi đặc biệt này!”

Thằng nhóc đó cố ý nhấn mạnh ‘Khách của cha và mẹ’, ý ở ngoài lời, cô ta là người ngoài!

Rốt cuộc Dung Huyên ngồi không yên.

Ba mẹ con gắn bó thân thiết, mỗi câu nói đều hùng hổ dọa người, cho dù ngoài mặt bình thường, nhưng ý tứ bài xích đều thể hiện ra rõ ràng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK