Mộ Nhã Triết thấy biểu cảm lo lắng của Vân Thi Thi, lập tức an ủi nói: “Đừng lo lắng, chỉ là vết thương đơn giản thôi. Không có gì quan trọng đâu.”
“Không sao thì tốt!”
Vân Thi Thi còn chưa hoàn hồn ngồi trước mặt anh, lau nước mắt, thở ra một hơi, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh.
…
Cảnh sát nhanh chóng đến nơi, dựa vào manh mối được cung cấp họ đã lập tức vào khách sạn, kiểm tra ở từng phòng. Cuối cùng đã bắn chết gã tập kích trên phòng ở tầng 15 ngay tại chỗ.
Bước vào phòng, tất cả mọi người đều bị khiếp sợ!
Căn phòng này đã trở thành một kho vũ khí đúng nghĩa!
AK47, súng máy, súng lục, thậm chí là lựu đạn chưa kịp sử dụng!
Khó có thể tưởng tượng, nếu ném số lựu đạn này đám người đang tụ tập kia thì cục diện sẽ kinh khủng đến mức nào!
Đến lúc đó, số thương vong có thể tăng cao gấp mấy lần!
Nguyên nhân hành động cụ thể còn phải chờ điều tra mới có thể đưa tra kết luận.
Nhưng đây chính là vụ khủng bố xã hội có tính tội ác nhất trong thời gian gần đây.
Nếu là ở quảng trường rộng lớn thì thương vong vô số.
Theo tính toán sơ bộ, số thương vong khoảng chừng trăm người.
Trước giờ chưa từng có sự việc gây náo loạn trị an nào ác liệt đến như vậy!
Pháp luật trong nước quản lý súng rất nghiêm ngặt.
Mang súng là phi pháp.
Những kẻ xấu thông thường sẽ không có đường nào để mua được súng.
Lần tập kích như thế này trước nay chưa từng có.
Vân Thi Thi gọi điện cho Cung Kiệt, Cung Kiệt đã giao Nguyệt Dao cho bảo mẫu rồi phóng xe tới hiện trường.
Chỉ là, trong quảng trường rộng mấy km, giao thông hoàn toàn bị tê liệt.
Tất cả xe đều phải nhường đường cho xe cảnh sát và xe cứu thương.
Chỉ tính riêng xe cứu thương đã có mười mấy chiếc, không ngừng vận chuyển người bị thương.
Tiếng khóc, tiếng nức nở, tiếng kêu gào vang lên không dứt.
Vân Thi Thi đứng sau lan can, nhìn ra phía quảng trường ở phía xa, có thể nhìn thấy mớ hỗn độn. Rất nhiều gậy phát sáng nằm trên mặt đất, chai nước uống, lon nước giải khát, ngoài ra còn rải rác rất nhiều thi thể, cùng những người bị thương không ngừng rên rỉ.
Khó có thể tưởng tượng, cách đây không lâu, nơi này vẫn còn ngập tràn trong hòa bình, âm nhạc, bia, gậy phát sáng, tiếng hò reo và tung hô.
Bây giờ lại biến thành địa ngục trần gian.
Mấy trăm thi thể chất đống trên mặt đất, máu chảy thành sông.
Vân Thi Thi chưa từng gặp qua khung cảnh này, đến giờ cô vẫn cảm thấy đây như một cơn ác mộng.
Hiện trường được giăng dây phong tỏa của cảnh sát.
Hữu Hữu cũng quan sát mọi sự trong nỗi sợ hãi, rất lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Sự cố này không cần thông báo chính thức cũng đã được xác định là một vụ khủng bố bằng súng.
Sao lại như thế…
Sao lại có thể như thế?
Tiếng khóc thảm thiết vẫn vang lên bên tai.
Đầy là lần đầu tiên trong đời Hữu Hữu cảm giác được, thì ra, cái mà vũ khí mang đến là địa ngủ khủng bố đến thế này.
Họ được xem là may mắn rồi.
Nếu không đủ may mắn, cậu, hoặc mẹ, hoặc… Mộ Nhã Triết… đã là một trong những thi thể trên quảng trường này rồi.
Lần đầu tiên trong đời, cậu hận súng ống!
Thứ này chỉ mang đến chết chóc!
Trong đầu cậu đột nhiên vang lên những lời cậu đã từng nói trước đây.
“Ta muốn tất cả mọi chiến tranh trên thế giới này đều phải vì ta mà sinh ra, vì ta mà chấm dứt.”
Nhưng…
Trước mắt cậu bây giờ chính là chiến tranh.
Nhưng tự mình trải qua cái chết, hoặc giả mới ý thức được thì ra cái chết, thì ra chiến tranh lại đáng sợ đến vậy.
Không có chút cơ hội trở tay, chỉ có thể diệt vong.