Vân Thi Thi đau đớn che ngực, từng giọt nước mắt không thể khống chế mà cuồn cuộn rơi khỏi hốc mắt.
Đau lòng đến mức giống như không thể thở nổi.
Cô vốn không phải người yếu ớt đến thế, cũng không thích khóc như thế, nhưng mà, cô không thể nào ngừng xót xa.
Cô thật sự không làm được.
Không thể nào sau khi mất đi Tinh Trạch, vẫn còn miễn cưỡng cười vui, vui vẻ mà sống!
Như vậy quá tàn nhẫn.
Quá tàn nhẫn...
Cô nghẹn ngào nói, "Anh ấy rõ ràng có thể trốn, anh ấy biết rõ trên tay bọn họ có súng, súng đạn căn bản không có mắt... Nhưng anh ấy lại không chạy! Anh ấy rõ ràng không cần bảo vệ em, như vậy, thì anh ấy sẽ không trúng nhiều dao như vậy! Hu hu hu... Anh ấy rõ ràng có cơ hội sống sót, vì sao... Vì sao lại thành như vậy..."
Mộ Nhã Triết đau lòng ôm cô, hốc mắt đỏ lên.
Anh đau lòng, vô cùng đau lòng.
Trừ việc ôm cô vào trong lòng, cố gắng chia sẻ nỗi đau của cô, anh khó có thể nói thành lời bất cứ điều gì.
Hoa Cẩm nức nở nói, "Thi Thi, chị không cần luôn nhớ chuyện này. Chuyện đã xảy ra, nên cho qua đi, đừng để nó ám ảnh mình mãi! Người chết đã như đèn tắt, chị nên cố gắng sốt sót! Tinh Trạch đã mất, cho nên chị phải sống tốt hơn nữa! Nhất định anh ấy hi vọng chị sống tốt, không hành hạ bản thân!"
"Nhưng mà... Tôi nghĩ không ra, cũng không hiểu..."
Vân Thi Thi càng lúc càng không thể cầm được nước mắt.
"Tôi không hiểu, tôi cũng không muốn biết, tôi chỉ nghĩ muốn anh ấy trở về..."
"Đừng khóc nữa..."
Mộ Nhã Triết vô cùng đau đớn cúi đầu, cách một tầng băng gạc, khẽ hôn lên đôi mắt bị thương của cô, "Thi Thi, đừng khóc, ngủ nhé, đừng suy nghĩ miên man nữa! Ừ? Đừng suy nghĩ bậy bạ..."
Anh biết bắt một người đang đau lòng muốn chết ngừng khóc, ngừng rơi nước mắt trong lúc đau đớn nhất, là chuyện còn tàn khốc hơn ngàn dao xẻo thịt.
Nhưng cô không thể khóc nữa.
Mỗi một lần cô rơi nước mắt, nước chảy ra khỏi mắt, không thể nghi ngờ là xát muốn lên miệng vết thương.
Anh không muốn cô chịu sự đau đớn này!
Hữu Hữu nheo mắt, cố gắng không rơi lệ, nhưng mỗi lần nhìn dáng vẻ mẹ đau khổ không chịu nổi, cậu càng lúc càng thấy đau lòng!
Mọi người luống cuống tay chân, rất không dễ dàng, mới an ủi cô nằm xuống ngủ!
Cô nằm ngủ, trong phòng bệnh cuối cùng cũng yên lặng, nhất thời yên tĩnh.
Lúc này các y tá mới đi vào phòng bệnh, kim truyền dịch trên cổ tay cô bởi vì bị kéo mà xê dịch, bởi vậy, không thể không đổi tay kia để treo dịch dinh dưỡng.
Mộ Nhã Triết vẫn ôm cô, cứ nằm nghiêng trên giường như vậy, mà Vân Thi Thi lại rúc vào trong lòng anh, gối lên cánh tay anh.
Vì thời gian dài bị gối lên, nửa cánh tay đã không còn cảm giác, nhưng anh lại không nỡ buông ra.
Cứ ôm cô, canh giữ cho cô, nhìn cô như vậy.
Vân Thi Thi ngủ rất không yên, thường thường hô hấp của cô sẽ biến thành dồn dập, có lẽ là trong cơn ác mộng, cũng không biết cô mơ thấy gì, trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Hữu Hữu bưng một chậu nước ấm tới, vắt khăn mặt, thật cẩn thận dùng khăn mặt lau mồ hôi lạnh thay cô.
Mà Tiểu Dịch Thần thì ở một bên, yên lặng đắp kín chăn cho cô.
Cha con ba người, phân chia rõ ràng.
Mà Hoa Cẩm canh giữ cả đêm, thêm một buổi sáng, hơi mệt mỏi, vì thế nằm trên giường bên cạnh nghỉ ngơi.
Trong lòng anh ta vốn định, đến tối, lúc Mộ Nhã Triết mệt mỏi, anh ta có thể thay anh chăm sóc Thi Thi.
Hai bánh bao nhỏ cũng xin phép với trường học, để canh giữ cô.