Mộ Yến Thừa mơ mơ hồ hồ, cô ta càng khóc, anh ta càng hồ đồ.
Nhưng mà, khi anh ta cúi đầu, thấy được mảnh hỗn độn trên giường, dưới chăn còn có một vệt máu đỏ tươi.
Anh ta run rẩy.
Mộ Yến Thừa nghĩ đến khả năng khiến anh ta run người, đột nhiên mở to mắt, nhìn cô ta, chỉ chỉ vết máu trên giường: “Chuyện này... có phải em?”
Tống Ân Nhã chỉ biết khóc, không trả lời anh ta.
Vẻ mặt đau khổ như vậy đã là câu trả lời rồi!
...
Mẹ kiếp!
Anh ta không còn thanh niên mười mấy tuổi nữa tất sẽ biết vệt máu kia có ý gì.
Anh ta cũng không hề chơi đùa, một khi đã xác định thì mới làm đến bước cuối!
Nhìn trên người chỉ còn một cái áo sơ mi cùng đôi tất, thân dưới trống không, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì.
Chỉ là...
Anh ta càng muốn nhớ chuyện hôm qua thì càng đau đầu.
Tống Ân Nhã nước mắt giàn giụa, càng nhìn Mộ Yến Thừa lại càng khóc to.
“Em đừng khóc, đừng khóc!”
Mộ Yến Thừa ngày càng đau đầu, không ngừng động viên: “Đừng khóc! Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh Yến Thừa... Sao anh có thể như vậy chứ?”
Tống Ân Nhã khóc lóc oan ức, nói một câu cũng khó.
Mộ Yến Thừa nghe xong, vô cùng choáng váng.
“Anh...”
“Em... Em nên làm gì?” Tống Ân Nhã che mặt, lúng túng: “Em... Đây là lần đầu!”
“Oanh...”
Mộ Yến Thừa lập tức sửng số, tay chân có chút luống cuống.
“Em... Ân Nhã... em đừng khóc có được hay không? Là anh vô liêm sỉ, tối qua anh uống say, cái gì cũng không biết... Là anh sai, anh sai!”
Anh ta khổ sở giải thích, Tống Ân Nhã đau khổ nhìn anh ta: “Vô ý ư?”
“Ừ... Có lẽ là do uống say mới làm chuyện có lỗi với em. Tất cả là tại anh!” Mộ Yến Thừa giải thích.
“Ân Nhã làm gì sai sao? Sao anh Yến Thừa có thể đối xử với em như vậy...”
Tống Ân Nhã càng nói càng nức nở.
Mộ Yến Thừa vội vàng nói: “Ân Nhã, tạm thời đừng khóc! Ít nhất em cũng phải nói cho anh biết, đêm qua đã xảy ra chuyện gì!"