"Không thể nào!? Ai... đàn ông tốt đều có chủ rồi!"
"Tôi cảm thấy hẳn là không phải chứ!? Ai nói đàn ông đẩy xe nôi thì nhất định là cha người ta!? Không chừng là con người khác thì sao!"
...
Hữu Hữu nghe thấy, bỗng nhiên phúc hắc nhếch môi cười.
Cậu cúi đầu, nhìn thoáng qua xe nôi, Tiểu Nguyệt Dao đang mở to mắt, nhìn mấy cái bóng bay cột vào xe nôi, vô cùng hưng phấn, hoa chân múa tay vui sướng, đua tay muốn cầm lấy, hình như muốn chơi bóng bay!
Cậu đẩy bóng bay một phen, bóng bay lung lay, Tiểu Nguyệt Dao không nhúc nhích mở to mắt nhìn bóng tay, nhìn nó bay tới bay lui, càng lúc càng hưng phấn huơ chân múa tay, cười đến lộ ra một mảnh lợi mềm mại!
"Nha nha nha..."
Tiếng kêu non nớt, hấp dẫn sự chú ý của Mộ Nhã Triết, anh dừng bước, đi đến trước xe nôi, Tiểu Nguyệt Dao chẳng biết đã thức dậy lúc nào, cũng không biết vì chuyện gì, cười đến ánh mắt cong cong, như là hai mảnh tiểu trăng non vậy, tim của anh trở nên dịu dàng, ôm Nguyệt Dao vào trong lòng.
"Tới, con gái ngoan của cha!"
Một tiếng này, người xung quanh lại than thở liên tiếp!
Người này tự xưng "cha", xem ra người đàn ông tuổi trẻ đẹp trai này đã kết hôn sinh con rồi!
Hữu Hữu nghe thấy tiếng nghị luận thất vọng một bên, phúc hắc hừ lạnh trong lòng một tiếng: Nhìn cái gì chứ? Cha cậu đã danh thảo có chủ, còn đến phiên các cô nghĩ lung tung hả!?
Bé con được anh ôm vào trong lòng, nhưng cũng không nhìn anh, mà là nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm bóng bay, hưng phấn vươn tay muốn bắt lấy, nhưng làm thế nào cũng không bắt được, gấp đến độ duỗi thẳng chân.
Tiểu Nguyệt Dao quay đầu, tay nhỏ vội vàng đập đập vào mặt Mộ Nhã Triết, hình như đang yêu cầu anh đưa bóng bay cho bé chơi!
Vân Thi Thi thấy vậy, lập tức tháo xuống một quả bóng bay, giơ bóng bay đến trước mặt bé, tay Tiểu Nguyệt Dao nắm chặt dây, gắt gao nắm, sức lực rất lớn!
Sức nắm của bé trong trẻ sơ sinh cùng tuổi tuyệt đối là không bình thường!
Chỉ là cầm như vậy, vẫn cảm thấy không đủ tận hứng, bé lại dùng sức kéo, bóng bay lay động giữa không trung một phen, theo sức của bé chợt cao chợt thấp, đột nhiên, Tiểu Nguyệt Dao nhẹ buông tay, bóng bay mất khống chế, chậm rãi bay lên trời xanh!
"Nha - -!"
Tiểu Nguyệt Dao thấy bóng bay càng bay càng cao, ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, trong mắt giống như có vô số ánh sao đang lóe ra, đặc biệt xinh đẹp động lòng người!
Vân Thi Thi cũng nhìn theo tầm mắt của bé, nhìn lên bóng bay càng lên càng cao.
Tròn tròn, trong bóng bay trong suốt, có một trái tim nho nhỏ, dưới trời xanh mây trắng, hình ảnh vô cùng mộng ảo.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần cũng nhìn bóng bay kia đang không ngừng bay lên, bên tai vang vọng tiếng cười thanh thúy như chuông bạc của Tiểu Nguyệt Dao!
"Khách khách..."
Những người xung quanh cũng vì thế nghỉ chân, nhìn lên trời!
Có người kêu sợ hãi: "Ai nha! Bong bóng nhà ai bay rồi!"
"Trời ạ! Bóng bay này rất đắt tiền đó, 100 đồng một cái, sao tôi có cảm giác có một tờ tiền một trăm đồng màu đỏ bay lên trời vậy!?"
"Bong bóng có thể bay cao tới đâu nhỉ?"
Bỗng nhiên Tiểu Dịch Thần cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trong lòng thỏa mãn, vô cùng thỏa mãn!
Trí nhớ về công viên trò chơi, đối với cậu mà nói, nửa vui nửa buồn, có hồi ức tốt đẹp, cũng có rất nhiều trí nhớ màu xám!