…
“Mẹ!”
Một tiếng xưng hô vang dội, hấp dẫn mọi người chú ý.
“Mẹ sao?”
“Đứa nhỏ này gọi Vân Thi Thi là mẹ?”
“A! Cô xem, hai đứa nhỏ này có bộ dạng giống nhau như đúc, là thai song sinh!”
“Tôi nhận ra đứa bé này, không phải là cậu chủ nhỏ của tập đoàn Mộ thị, Mộ Dịch Thần đây sao? Là con trai của Mộ Nhã Triết.”
“Không phải Mộ Nhã Triết đã rời khỏi Mộ thị rồi sao?”
…
Mọi người xì xào bàn tán.
Vân Thi Thi nhìn Hữu Hữu, lại nhìn thoáng qua Mộ Dịch Thần, cuối cùng ánh mắt hoang mang rơi vào người Mộ Nhã Triết, trong nháy mắt đều đã hiểu rõ!
Khó trách Tần Chu nói mở họp báo, ánh mắt nhìn cô ý vị thâm trường như vậy.
Anh ta nói, “Thi Thi, em đừng lo lắng, em chỉ cần đối phó nửa trước là được, nửa sau, sẽ có người thay em chăm sóc.”
“Thi Thi, em sẽ không có một mình.”
…
Hóa ra là anh.
Cuộc họp báo lần này, là anh chuẩn bị sao?
Anh muốn…
Tự mình làm rõ những tin đồn này sao?
Hốc mắt Vân Thi Thi đỏ lên.
Hữu Hữu không để ý những phóng viên nghị luận, xuyên qua đám người, chạy về phía Vân Thi Thi, mãi đến khi cậu đến trước mặt cô, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cô, lộ ra đau lòng và áy náy.
“Mẹ, bọn con đến muộn, để mẹ bị ấm ức rồi!”
Mắt Vân Thi Thi đỏ lên, vô số ấm ức trào lên, cô cố kìm nén, ngồi xổm người xuống, dùng lực ôm Hữu Hữu vào trong ngực, nước mắt nóng bỏng nhịn không được, rơi hết vào vai cậu, áo của cậu…
Nước mắt dọc theo da cậu chảy xuống.
Rốt cuộc…
Rốt cuộc lúc này, có thể danh chính ngôn thuận, trước mặt toàn bố thế giới, ôm cậu vào trong ngực.
Giờ khắc này, cô thật sự, thật sự đợi lâu lắm rồi!
“Hữu Hữu…”
“Mẹ…” Giọng nói của Hữu Hữu cũng lập tức nghẹn ngào.
Giờ khắc này, sao cậu không đợi đã lâu chứ.
Rốt cuộc cũng có thể danh chính ngôn thuận, ở trước mặt nhiều người như vậy, trước mặt nhiều ống kính như vậy, trước mặt người xem cả nước, ôm mẹ yêu quý của cậu.
Mộ Dịch Thần cũng xuyên qua đám người, chạy đến bên cạnh cô, ôm lấy Vân Thi Thi và Hữu Hữu.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết hơi lóe, đột nhiên nhẹ nhàng nhếch môi, cũng chậm rãi đi về phía cô.
Anh rất ít khi xuất hiện trước ống kính, còn là trường hợp trước mặt công chúng như vậy, đối diện với người xem trực tiếp cả nước, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh.
Nhưng mà cảm giác không tệ!
Người đàn ông bước đi, tản ra khí tràng đáng sợ, cao quý, kiêu căng, không để cho ai khinh nhờn, lại còn như thiên thần đi đến, phóng viên lập tức sợ hãi tránh ra, ai cũng không dám chắn trước mặt anh.
Có phóng viên gan lớn, cẩn thận dựng thẳng microphone, đi theo anh, môi run run hồi lâu, lại không có can đảm nói ra một chữ!
Bọn họ không dám!
Không có dũng khí như vậy!
Mộ Nhã Triết không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mãi đến khi chậm rãi đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, mở lòng bàn tay về phía cô, ánh mắt dịu dàng, “Thực xin lỗi, vợ à, anh đến muộn!”
“Vợ - -!”
Tất cả mọi người hít vào một hơi.
Người đàn ông tôn quý siêu phàm này, vậy mà gọi cô là vợ!
Chuyện này xem như trực tiếp thừa nhận thân phận của cô!
Tất cả nghi ngờ trong lúc này, hoàn toàn bị sụp đổ!