Đã thấy thân thể nhỏ bé của Nguyệt Dao chổng mông lên, lưng hướng lên trời mà dựa sát vào thành giường, hai cánh tay trắng noãn thuật thế nắm món đồ chơi nhỏ treo bên cạnh, đạp vài cài, lại lật trở về, nằm ở trên giường, hai cánh tay quơ múa, qua qua lại lại, nước bọt dính vào khăn mềm.
Khương Thân bỗng tò mò hỏi: "Vậy những lúc ở nhà, là ai thay tã cho Nguyệt Dao vậy?"
Vân Thi Thi bỗng nhiên nghĩ tới một việc, "phốc" bật lên một tiếng cười.
Khương Thân vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra, sao cô lại cười như vậy.
Chợt nghe cô nói: "Tôi nhớ đến người kia, bộ dáng khi lần đầu tiên thay tã cho Nguyệt Dao!"
Trong miệng cô cười, không cần đoán, cũng biết là ông chủ rồi!
Khương Thân có chút kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Ông chủ còn biết thay tã sao?"
"Đúng vậy! Mọi người cũng không phải không biết anh ấy, trong lòng luôn coi con gái là nhất, từ khi có Nguyệt Dao, anh ấy luôn coi cô bé như bảo bối vậy! Chuyện gì cũng hận mình không thể làm hết! Tôi nói muốn thay tã, anh ấy nhất định không chịu được, tự mình tới làm! Anh ấy khi đó tràn đầy tự tin không cho là đúng, nói thay tã thì có khó khăn, kết quả, đến khi cởi tã ra, gương mặt anh ấy liền nhăn thành cái dạng gì!"
Dù sao cũng đều là trẻ nhỏ, đi tiểu và đi nặng đều không thể tự mình khống chế, cái tã này tóm lại là đã sớm bị dơ rồi, phải đổi lại.
Kết quả thì sao, Mộ Nhã Triết lại cảm thấy không phải chuyện gì lớn, đến khi anh cởi ra, ngửi thấy mùi vị đó, thực sự là khắc cốt ghi tâm!
Theo như hình dung của Mộ Nhã Triết, mùi vị đó, đã sớm làm anh bay bổng tới tận trời xanh rồi.
Tuy nói vậy, mùi vị quả thực có chút khó ngửi, thế nhưng vẫn không hề ảnh hưởng tới sự yêu mến của Mộ Nhã Triết dành cho tiểu công chút, lâu dần cũng thành quen.
Ngay từ đầu, khi vẫn còn ở trong viện, đại đa số đều do thím Nguyệt chăm sóc, đến khi về nhà rồi, anh liền tự thân mình làm, nói cái gì mà, mông của con gái cũng đều rất thơm.
Khiến cho Vân Thi Thi dở khóc dở cười!
Cuối cùng, tới khi cô cũng phải có chút ghen tỵ!
Nhìn Mộ Nhã Triết chăm sóc con gái chu đáo như vậy, bất kể là bú sữa, anh vẫn dỗ dành rất khéo, thay tã, hay ôm con, lâu dần thành quen, đã bắt đầu thuận buồm xuôi gió.
Có đôi khi, khi hai người nằm trên giường, cô ôm anh, nói đùa, cô cảm thấy hình như mình đầu thai sai vị trí rồi!
Mộ Nhã Triết hỏi vì sao, cô chăm chú nói, so với làm vợ anh, cô dường như càng giống làm con gái anh hơn!
Lời vừa ra khỏi miệng, Mộ Nhã Triết đã đem cô đặt dưới thân, nhẹ nhàng véo mũi cô một cái, cân nhắc nói: "Xem ra, mấy ngày nay, người nào đó bị anh bỏ quên! Hầu hạ xong con gái, lại chậm trễ với vợ! Vợ à, vợ muốn anh bù đắp thế nào đây?"
Vân Thi Thi liền đánh ngực anh một cái: "Anh còn phải trông con ban đêm đó, sao có cảm giác vẫn còn nhiều tinh lực như vậy chứ..."
"Vừa nhìn thấy em, anh liền cảm thấy tràn đầy năng lượng!"
Anh lưu luyến không rời mà rời khỏi môi cô, sau đó, lại là một phen kiều diễm triền miên, đến khi mưa gió qua đi, rúc vào trong ngực cô, Vân Thi Thi bỗng nhiên cảm thấy, có phải mình quá hiền lành rồi không?