“Tút tút tút…”
Bên kia rất nhanh đã cúp điện thoại, có lẽ là đi tìm Cố Tinh Trạch xác nhận tin tức thực hư.
Vân Thi Thi thở dài, yên lặng xoay xoay ly nước đặt trên lan can, lại ngửa cổ làm một ngụm nước súc miệng.
"Ầm - -!"
Hữu Hữu mở cửa, khuôn mặt nước mắt lưng tròng lao vào trong phòng: “Mẹ, mẹ ở bên ngoài… sao?”
"Phụt - -!"
Vân Thi Thi bị tiếng mở cửa làm cho giật mình đến phun luôn ngụm nước trong miệng ra ngoài, chật vật quay sang đã thấy Hữu Hữu ôm cái di động trong lòng, vô cùng đau đớn đi tới bên cô: “Mẹ… Mẹ… Tối qua không phải là mẹ đi với cha ra ngoài sao?”
"..."
Vân Thi Thi yên lặng nhìn cậu.
Lại thấy Hữu Hữu khóc như hoa lê dưới mưa, lấy di động giơ ra trước mặt cô, nước mắt tuôn rơi: “Mẹ không muốn nói với con, là mẹ với Cố Tinh Trạch đến khách sạn đúng không? Mẹ nói dối con sao?”
Mới buổi sáng tinh mơ, điện thoại đã báo có thông báo.
Bởi vì cậu theo dõi weibo của Vân Thi Thi, nên sự kiện hot như vậy rất nhanh sẽ nhận được thông báo.
Hữu Hữu quá sợ hãi, ôm ngay di động lao sang hỏi.
“Đó không phải là mẹ!”
Vân Thi Thi bất lực giải thích: “Ngốc, nhìn lại cho rõ ràng, người phụ nữ kia chỉ hơi giống mẹ thôi?”
Hữu Hữu hồ nghi cẩn thận nhìn lại, bỗng dưng hô lên: “Không sai nhỉ.”
"Đông - - "
Vân Thi Thi cốc cho cậu một cái: “Đến mẹ mình mà cũng nhận nhầm! Mẹ quá thất vọng với con rồi.”
Hữu Hữu lập tức ôm di động xem đi xem lại, rốt cuộc cũng thở ra một hơi, nhẹ nhàng vỗ ngực, kích động thiếu chút nữa lại rơi nước mắt: “Làm con sợ muốn chết. Hóa ra là nhìn lầm rồi, nhìn lầm rồi! Người trong ảnh không phải là mẹ, chân mẹ không có ngắn như vậy.”
“Vậy mà còn hoài nghi mẹ con đi ngoại tình với người đàn ông khác à?” Vân Thi Thi nheo mắt,ra vẻ âm u nhìn cậu.
Hữu Hữu lập tức ôm chân mẹ giải thích: “Mẹ, Hữu Hữu biết sai rồi! Là Hữu Hữu vừa mới dậy ngủ, mắt nhìn chưa được rõ.”
Vân Thi Thi nhẹ nhàng chà chà khuôn mặt phấn nộn của con trai, ngạo kiều hừ lạnh một tiếng.
“Hừ! Bây giờ giải thích còn có tác dụng gì, người đâu, kéo ra ngoài chém.”
Hữu Hữu ôm cô giải thích một trận, bỗng nhiên cậu lại kỳ quái hỏi: “Có điều, người phụ nữ này nhìn giống mẹ thật đấy, có khi nào là cố tình chỉnh hình cho giống không?”
“Ai biết, mẹ không quan tâm.”
Vân Thi Thi đẩy tiểu bánh bao ra: “Tránh ra nào, mẹ bị muộn rồi.”
Cô đi vào nhà tắm, Hữu Hữu cũng điên cuồng bám sát theo sau, xun xoe hỏi: “Hôm nay mẹ đi làm à?”
“Ừm, đúng rồi.”
“Con chuẩn bị bữa sáng cho mẹ nhé.”
“Không cần, mẹ không còn thời gian nữa” Vân Thi Thi mở tủ lạnh lấy một phần sandwich cho vào lò vi sóng làm nóng, lại bảo Hữu Hữu đưa hộp sữa ấm cho cô.
“Ngoan ngoãn ở nhà với Tiểu Dịch Thần…, không được bắt nạt anh trai đấy. Chờ lát nữa nhớ lên gọi cha dậy đi làm nhé.”
“Vâng, con biết rồi!”
Hữu Hữu nhìn theo Vân Thi Thi rời đi.
Trong phòng, Tiểu Dịch Thần cũng ôm điện thoại vọt ra ngoài, đã thấy Hữu Hữu đứng trước cửa, vừa xoay người cái là hai tiểu bánh bao đối mặt nhau.
“Mẹ đâu rồi?”
“Đi làm rồi.”
"A..."
Tiểu Dịch Thần buồn bã cúi đầu, sắc mặt lo lắng hỏi: “Em xem weibo chưa?”
"Cái gì?"
“Chính là… Cái này…”
Tiểu Dịch Thần lập tức chìa điện thoại ra trước mặt cậu, Hữu Hữu nhìn thoáng qua, sắc mặt bỗng chuyển lạnh.
“Làm sao bây giờ? Người phụ nữ trong ảnh không phải là mẹ chứ?”