Con ngươi Mộ Nhã Triết chấn động, thật không ngờ rằng từ miệng của cậu lại có thể nói ra những lời như vậy.
Trong mắt anh, Hữu Hữu thành thục, chững chạc, lại cơ trí.
Vậy mà thật không nghĩ ra, cậu lại có thể thành thục đến trình độ như vậy.
Đang lúc ngẩn người, lại nghe Hữu Hữu khẽ mỉm cười.
"Nhưng, cha không phải là thần."
"..."
"Cha không thể nào biết trước, dự đoán được mọi thứ! Cha càng không thể nào ngay trước lúc mọi chuyện xảy ra, đã cứu mẹ và anh khỏi chỗ dầu sôi lửa bỏng, cha không thể, con lại càng không thể! Vậy thì, con có quyền gì mà đi trách cha chứ? Trách tội cha? Cha cũng không có quyền tự trách bản thân!"
Dừng một chút, con ngươi Hữu Hưu thâm thúy: "Cho nên, không cần phải nói xin lỗi!"
Mộ Nhã Triết vui mừng cười một tiếng, không nhịn được mà nhéo má cậu.
Hữu Hữu đột nhiên nắm tay anh, ánh mắt xinh đẹp chợt lóe lên một tia sáng linh động.
"Chỉ có điều, cha, con muốn hỏi cha một chuyện."
"Ừ?"
"Cha có hoài nghi ai không?"
Ánh mắt Mộ Nhã Triết ngưng trọng.
Hữu Hữu hỏi: "Cha không có hoài nghi, rốt cuộc là người nào đã bắt cóc mẹ và anh sao? Trong lòng cha, hẳn là phải có kẻ tình nghi chứ?"
Mộ Nhã Triết trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Có."
"Vậy cha có thể đoán được, bọn họ làm như vậy, là vì mục đích gì hay không?"
Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu bốn mắt nhìn nhau, anh ôm cậu, chậm rãi đi đến cửa sổ.
Cao ốc Đế Thăng cao chót vót.
Trong phòng làm việc của chủ tịch nằm trên tầng cao nhất của cao ốc Đế Thăng, đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn ra bên ngoài, rất có cảm giác nắm giữ cả giang sơn, làm chủ thiên hạ!
Giống như đế vương thời cổ đại, đứng ở nơi cao nhất, ngắm nhìn giang sơn của mình!
Đồng thời, cũng làm cho người ta hiểu được, đứng ở nơi cao nhất, có cảm giác như thế nào.
Mộ Nhã Triết nhắm mắt, chậm rãi mở ra: "Cái bọn họ muốn,chính là giang sơn của tập đoàn nhà họ Mộ trong tay cha!"
"Con cũng nghĩ vậy."
Hữu Hữu cười một tiếng: "Cha, trong tay cha có nhiều cổ phần nhất của tập đoàn, có vài người không thể chờ đợi được, nếu còn không hạ thủ, sợ là không còn cơ hội nữa! Cho nên con nghĩ, mục đích của bọn họ, chính là muốn có được cổ phần của tập đoàn nhà họ Mộ trong tay cha."
Mộ Nhã Triết vui mừng cười: "Thông minh!"
Không hổ là con trai anh!
Hữu Hữu lại không cười.
Đúng như cậu đoán, mấy kẻ đứng phía sau bắt mẹ và Mộ Dịch Thần, đơn giản là muốn mượn chuyện này để uy hiếp cha giao ra cổ phần của tập đoàn nhà họ Mộ!
Cổ phần tập đoàn nhà họ Mộ!
Cái này có ai mà không mê chứ!
Nếu có được trong tay cổ phần của tập đoàn nhà họ Mộ, cũng có nghĩa là, có thể trở thành chủ nhân duy nhất của của giang sơn tập đoàn nhà họ Mộ to lớn này, quyền lực đầy mình!
Rắc rối bên trong nhà họ Mộ rất phức tạp, kéo dài từ lâu lắm rồi, cho tới bây giờ vẫn còn luôn không ngừng tranh giành, đối đầu lẫn nhau, để chuyển được cổ phần về tay mình, không tiếc phản bội anh em, đấu đá tay chân với nhau!
Khi lợi ích nằm trước mắt, có đôi khi, tình cảm liền trở nên không còn ý nghĩa gì nữa.
Ích kỷ, là bản tính xấu xa của nhiều người.
Huống chi là trong gia đình giàu có, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Hữu Hữu bổng nhiên di chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm anh, bình tĩnh hỏi: "Vậy thì, nếu như người đó uy hiếp muốn cha giao ra cổ phần của tập đoàn nhà họ Mộ, vậy cha sẽ làm sao?"
Đây là một vấn đề cực kỳ sắc bén.
Hữu Hữu đi thẳng vào vấn đề, hỏi một cách trực tiếp, không cho anh né tránh.
Cậu rất muốn nhanh chóng nghe được đáp án từ trong miệng cha.
Cậu cũng không nghi ngờ về vị trí của mẹ trong lòng cha.