Giá đất xa xỉ, trang hoàng xa hoa, mỗi món đồ dùng để trang trí bên trong câu lạc bộ đều là đồ cổ mà Vương Xuyên Đức hao tâm tổn trí thu thập về.
Nhưng câu lạc bộ có thể tiếp tục duy trì việc kinh doanh chủ yếu vẫn là dựa vào mối quan hệ với một số người máu mặt.
Vương Xuyên Đức vừa đi vào cửa, nhìn thấy một bãi lộn xộn trước mặt thì không khỏi nhíu chặt mày.
Ông đứng ở đó, bày ra dáng vẻ chủ nhà tôn quý.
Đỗ Gia Ngạn nhìn thấy ông, trên mặt lập tức hiện lên vẻ nịnh nọt: "Thì ra là giám đốc Vương!"
Vừa rồi trước mặt Mộ Nhã Triết anh ta còn giơ tay múa chân ra vẻ hống hách, bây giờ đứng trước mặt Vương Xuyên Đức lại khúm núm, cúi đầu khom lưng như thể một con chó đang vẫy đuôi trước mặt chủ.
Anh ta lập tức đưa tay xoa xoa ống quần, cung kính duỗi tay về phía Vương Xuyên Đức.
Vương Xuyên Đức liếc mắt nhìn bàn tay đang chìa ra của anh ta, lại đưa mắt đánh giá anh ta một chút, nhìn thấy nước canh dính đầy trên quần áo anh ta, dáng vẻ vô cùng chật vật thì không khỏi nhíu mày, nhưng ngay cả tay cũng không muốn đưa ra để bắt tay với anh ta.
"Giám đốc Vương, không biết ông còn nhớ tôi không?"
Đỗ Gia Ngạn nhún nhường, ăn nói rất cẩn thận.
"Anh là?"
"Cha tôi là Đỗ Bác Hùng, tôi là con trai ông ấy, Đỗ Gia Ngạn!"
"Đỗ Bác Hùng?"
Vương Xuyên Đức trầm ngâm một hồi, nhướng nhường mày, hình như có chút ấn tượng nhưng lại không nhớ rõ lắm.
Trong giới thượng lưu, mỗi ngày ông gặp gỡ bao nhiêu nhân vật có máu mặt, một nhân vật nhỏ nhoi như Đỗ Bác Hùng đương nhiên không khiến ông để trong lòng.
Cái tên này thật sự có phần quen thuộc, nhưng nhà họ Đỗ cùng lắm chỉ có thể coi là nhà giàu mới nổi, cũng chưa tính là gia đình giàu có gì, bởi vậy Vương Xuyên Đức không để trong lòng cũng là chuyện dễ hiểu.
Đỗ Gia Ngạn thấy ông im lặng thì khó tránh khỏi ngượng ngùng buông tay xuống, cảm thấy mặt nóng lên, Vương Xuyên Đức ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, anh ta cảm thấy thật là mất mặt!
Hoàng Lệ Lệ thấy có người tới, trong lòng thầm nhủ, vừa nhìn đã thấy người đàn ông trung niên này có khí chất nổi bật, xem ra là người có máu mặt, thậm chí ngay cả Đỗ Gia Ngạn bình thường kiêu ngạo hống hách cũng phải cúi đầu nịnh nọt, chắc hẳn là người vô cùng có quyền thế!
Vì vậy, cô ta lập tức luống cuống tay chân chỉnh đốn lại tóc tai hỗn độn, nâng váy đi qua, đến trước mặt Vương Xuyên Đức mỉm cười, tự cho là quyến rũ hấp dẫn nháy mắt với Vương Xuyên Đức, học theo Đỗ Gia Ngạn chào một câu: "Xin chào, giám đốc Vương! Tôi là bạn gái của Đỗ Gia Ngạn, tên là Hoàng Lệ Lệ."
Trên mặt cô ta là nụ cười cung kính, trong lòng lại đang oán thầm: thân phận người đàn ông này dường như còn lợi hại hơn Đỗ Gia Ngạn rất nhiều thì phải?
Nếu không tại sao ngay cả Đỗ Gia Ngạn cũng ra sức nịnh bợ, cứ như thể muốn bám lấy ông ấy như vậy?
Cô ta chắc chắn đây phải là một người có địa vị.
Vương Xuyên Đức cũng không thèm nhìn cô ta.
Ông là người hiểu biết sâu rộng, lăn lộn trong giới thượng lưu, những kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ như Hoàng Lệ Lệ cũng không phải là ít!
Chỉ cần nhìn một cái cũng biết là loại người gì.
Loại phụ nữ như vậy lấy tư cách gì mà đòi nói chuyện với ông?
Bởi vậy ông không thèm để cô ta vào mắt, hoàn toàn lơ đi sự nịnh bợ của Hoàng Lệ Lệ, coi cô ta như không khí.
Trên mặt Hoàng Lệ Lệ không tránh khỏi xấu hổ.
Trước mặt nhiều người như vậy, cô ta lại bị Vương Xuyên Đức bày ra bộ mặt lạnh nhạt không thèm để mắt đến, đương nhiên là cảm thấy vô cùng mất mặt!
Xem ra thân phận của vị giám đốc Vương này còn cao quý hơn cả tưởng tượng của cô ta.
Thế cho nên mặc dù ông tỏ ra xa cách lạnh nhạt thì Đỗ Gia Ngạn vẫn cứ tươi cười hớn hở mà chào đón ông, hẳn là một nhân vật không thể đắc tội được.
Đỗ Gia Ngạn càng ra sức cười nịnh bợ.
"Sao lại thế này?"