Khoé mắt Vân Thi Thi khẽ cong, con ngươi phát sáng như đang cười, đối với chuỗi vòng này, cô thích đến mức không muốn buông tay xuống.
Trong mắt không hề che dấu sự thích thú đối với chuỗi vòng.
Thấy dáng vẻ thích thú của cô, trong lòng anh cực kỳ vui mừng.
Tên Mẫn Vũ này, đôi khi cũng không đến nỗi vô dụng.
Một tay Mộ Nhã Triết ôm lấy thân thể của cô, cúi đầu, nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào mi tâm cô.
Vân Thi Thi mím môi cười, ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn nà ửng hồng, rõ ràng là thẹn thùng, má lúm đồng tiền trên má lộ ra vài phần ngây thơ.
Má lúm đồng tiền của cô rất đẹp mắt, nho nhỏ, lúc cười rộ lên quá mức ngọt ngào.
Mộ Nhã Triết lưu luyến hôn lên má lúm đồng tiền của cô, thật sự rất thích bộ dáng ngây thơ của cô.
Hoạt sắc sinh hương.
Quyến rũ, dung mạo xinh đẹp.
Rõ ràng là vẻ đẹp thanh khiết như nước, nhưng trong xương cốt của cô lại lộ ra sự hấp dẫn như thể yêu ma.
Cô gái này, nếu là sinh vào thời cổ đại, sẽ là yêu phi mê hoặc đế vương.
Nhìn cô ngây thơ như vậy, yết hầu Mộ Nhã Triết chuyển động, bụng dưới mơ hồ cứng lên.
Cô gái này, thật sự là muốn cũng muốn không đủ.
Vân Thi Thi không biết người đàn ông bên cạnh giờ phút này đang chìm sâu trong nước sôi lửa bỏng, cũng không biết người đàn ông này yêu thương cô, đang cố gắng đè nén ham muốn trong lòng.
Bỗng nhiên cô nâng mắt, hơi mỉm cười, nghĩ nghĩ, thật cẩn thận hỏi han: "Mộ Nhã Triết, em muốn hỏi anh một vấn đề."
"Triết."
Mộ Nhã Triết thình lình bật ra một chữ, Vân Thi Thi ngẩn ngơ.
Không hiểu được cái này có ý gì!
Mộ Nhã Triết thấy cô ngơ ngẩn, vươn tay chạm vào mũi cô, bật cười nói: "Ngu ngốc, em không cần kêu tên của anh."
Anh nói như vậy, Vân Thi Thi hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, đỏ mặt, thử thăm dò nói: "... Triết?"
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, chỉ một chữ, nhưng hận không thể khảm vào xương cốt.
Chỉ là một âm tiết, nhưng lực sát thương vô cùng lớn.
Giống như có dòng điện, truyền khắp tay chân.
Có thể xưng hô thân mật với anh.
Vân Thi Thi là người đầu tiên.
Giọng nói của cô êm ái, thật sự vô cùng hưởng thụ.
Thích cô gọi anh như vậy!
Vì thế, Mộ Nhã Triết hôn lên khóe môi cô, yêu cầu: "Gọi một lần nữa."
Vân Thi Thi mím môi, thẹn thùng.
"Gọi một lần nữa."
"Triết..."
"Giọng nói thật êm ái."
"Triết..."
Mộ Nhã Triết hài lòng, hôn cánh môi cô khen thưởng.
Đầu lưỡi quyến luyến miêu tả hình dáng mỗi bộ phận của cô.
Vân Thi Thi hờn dỗi đẩy anh ra: "Này, anh sao lại như vậy?"
"Làm sao?"
"... Em vừa định hỏi anh một vấn đề."
"Chờ một lúc nữa lại nói."
Mộ Nhã Triết không có tâm tình để ý đến chuyện khác.
Chỉ một lòng muốn nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô.
Vân Thi Thi không kiêng nể đè ép xuống, vươn ngón tay ra ngăn ở môi anh.
"Sau này, em có thể gặp Tiểu Dịch Thần không?" Cô nhỏ giọng ngập ngừng, trên mặt rõ ràng là sự căng thẳng và xin xỏ.
Cô cực kỳ thích Tiểu Dịch Thần, cũng cực kỳ đau lòng đứa nhỏ này.
Lần trước tại công viên trò chơi nhìn thấy đứa nhỏ này, mặc dù mẹ con xa cách sáu năm, nhưng mà lại khiến cô cảm thấy vô cùng gần gũi.