Đi một vòng, chụp vô số ảnh.
Vân Thi Thi chỉ cảm thấy cả người giống như khinh khí cầu đang chuẩn bị bay lên rồi.
Đến Milan rồi Vân Thi Thi mới không thể không thừa nhận, Tần Chu nắm trong tay những nguồn tài nguyên tiềm năng cỡ nào.
Trên thực tế, nếu so sánh giữa cô và Lâm Chi thì cô chỉ là người mới, không có được sự nổi tiếng của Lâm Chi, thế nhưng Tần Chu vẫn giúp cô giành được quyền phát ngôn cho Louis Vuitton, hơn nữa còn giúp cô giành được một vai trong một bộ phim bom tấn của Hollywood.
Đối với những ngôi sao lớn mà nói, những việc này chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng đặt trên một người mới như cô, thực sự là khó mà tin được.
Dưới tình huống chưa hề có danh tiếng mà cô có thể có được hai cơ hội lớn để phát triển ở thị trường quốc tế như vậy, quả thật là đã khiến cho người ta phải líu lưỡi.
Nhìn lại Lâm Chi, mặc dù danh tiếng ở trong nước của cô ta hơn đứt cô, nhưng mà ra nước ngoài thì cô ta cũng chỉ có thể ngồi yên mà trông ngóng.
Dù sao thì người đại diện của Lâm Chi cũng không thể có nguồn tài nguyên như Tần Chu, cho dù có thấy đáng tiếc cho Lâm Chi thì cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Vân Thi Thi tỏa sáng giữa thảm đỏ, đổi hết bộ lễ phục này đến bộ lễ phục khác, liên tục nhận phỏng vấn suốt cả một quãng đường dài, gần như không hề ngơi nghỉ.
Trong lòng Lâm Chi hận đến cắn chặt răng!
Có thể không tức giận sao?
Cô ta ghen ty đến đỏ cả mắt ấy chứ!
Trước khi đến kinh đô thời trang Milan, cô ta đã từng tưởng tượng rằng mọi thứ đều sẽ vô cùng tốt đẹp, cô ta sẽ mặc những bộ trang phục lộng lẫy, cất bước dưới ánh đèn flash chớp lóe không ngừng, phô ra hết phong thái kiều diễm của mình.
Nhưng mà hiện thực lại quá mức tàn khốc.
Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Thi Thi không ngừng bị giới truyền thông "tranh giành", cô đứng giữa cánh phóng viên mỉm cười vẫy tay như thể một nữ thần cao quý, mỗi nụ cười đều được máy ảnh thu vào.
So với Vân Thi Thi, xung quanh Lâm Chi lại quá mức vắng vẻ.
Duy chỉ có một phóng viên đến phỏng vấn cô ta, thế nhưng cũng là chỗ quen biết của cô ta ở trong nước.
Càng khiến cô ta tức giận hơn là người kia mới phỏng vấn cô ta được mấy phút, vừa nhìn thấy Vân Thi Thi liền ôm máy ảnh chạy đi, bỏ lại cô ta ngồi một mình.
Lâm Chi hận đến mức hai mắt đều muốn hóa thành lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào người Vân Thi Thi!
"Hừ! Đồ đê tiện không biết xấu hổ!"
Trợ lý của Lâm Chi đứng bên cạnh cúi đầu cười khúc khích, đương nhiên cũng không ưa Vân Thi Thi.
"Tôi thực sự rất nghi ngờ, không biết mấy nhà báo cứ vây quanh Vân Thi Thi như ruồi bọ kia có phải là do cô ta bỏ tiền ra mời đến hay không!"
"Không đến mức đó chứ! Phóng viên và nhà báo nước ngoài không giống như phóng viên trong nước, nếu như đám phóng viên và nhà báo này đều là do cô ta bỏ tiền ra mời đến thì lại càng chứng tỏ rằng bối cảnh của Vân Thi Thi thật sự không hề tầm thường." Lâm Chi đang nói thì dừng một chút, bỗng nhiên híp híp mắt: "Nhưng mà cô ăn nói cẩn thận một chút, chuyện này không thể nói lung tung được!"
Trong giọng nói có phần trách cứ, nhắc nhở cho trợ lý biết mấy lời oán thầm Vân Thi Thi vừa rồi nói hơi to.
Người trợ lý ý thức được vừa rồi mình thật sự nói hơi to, cho nên cố hạ thấp giọng: "Nếu không phải bỏ tiền ra mời thì còn có thể giải thích như thế nào chứ? Cô ta vừa mới vào nghề, chỉ mới đóng qua một bộ phim, hơn nữa phim còn chưa kịp chiếu, lấy đâu ra danh tiếng?"
Lâm Chi hừ lạnh một tiếng: "Cô không nhìn cho rõ xem người đại diện của cô ta là thần thánh phương nào!"
Trợ lý bỗng nhiên im lặng, không thể nói được gì nữa.