Cô lo lắng nhíu lông mày, Hoa Cẩm bỗng nhiên chậm rãi mở mắt, ánh mắt lo lắng rơi vào người cô, không ngừng vừa đi vừa tìm kiếm.
"Sao vậy?"
Vân Thi Thi lập tức tiến lên hỏi, còn tưởng rằng anh ta cần gì.
Nhưng mà mở miệng, lại vô cùng khàn hỏi: "Cô... không bị thương chứ?"
"..."
Vân Thi Thi trong lúc nhất thời, yết hầu giống như bị cái gì ngăn chặn, tiếng gì cũng không phát ra được, nhất là thấy bụng Hoa Cẩm mà giật mình, vết thương nhuộm đỏ một mảng lớn, nhất thời lệ rơi đầy mặt.
Cô cắn răng, không để cho mình khóc thành tiếng, nhưng vừa nghĩ tới người đàn ông này, bởi vì người nào mới nguy cơ sớm tối, cô nhất thời tim như bị đao cắt.
Hối hận, tự trách, khổ sở, lo lắng...
Nhiều loại tình cảm xông lên đầu, nước mắt chảy vào khóe miệng, miệng đầy đắng chát.
"Anh vì sao... Vì sao phải làm như vậy?!"
Trong lòng Vân Thi Thi rõ ràng, vốn Hoa Cẩm bị dao đâm, cũng đã rất nghiêm trọng.
Nhưng vì cứu cô, anh ta lại bò lên xa như vậy, vết thương cùng ma sát đất xi măng, đây chính là hai lần tổn thương khó mà lường được.
Tăng thêm anh ta dùng sức lôi kéo cô như vậy.
Nhất định vết thương bời vì ngoại lực xé rách mà vỡ ra lớn hơn.
Cũng không biết Mộ Uyển Nhu ra tay hung ác bao nhiêu, càng không biết vết thương có đông tới chỗ yếu hại hay không?
Vân Thi Thi gấp đến độ sắp điên rồi, cô thật sự không biết, nếu Hoa Cẩm có gì không hay xảy ra, cô thực sự không cách nào tha thứ chính mình!
"Đừng khóc, nhìn rất ngốc..."
Hoa Cẩm cười một tiếng, mặt tái nhợt, hiện lên nụ cười biểu trưng, hời hợt nói: "Kỳ thật... Cũng không có đau nhiều, giống như con muỗi đốt, trong phim diễn quá khoa trương, nào có đau như vậy?"
Vân Thi Thi bị anh ta làm tức đến xanh mét cả mặt mày, rõ ràng đã như vậy, anh ta lại còn có thể nói đùa, còn nói bị đâm một dao không đau chút nào.
Hoa Cẩm cố nén đau nhức, vui đùa, một đôi đôi mắt sáng thanh tịnh, giờ phút này, lại giống như nổi lên u ám, lẳng lặng nhìn cô, muốn nói lại thôi.
"Cô đừng lo lắng, có được hay không? Tôi sẽ không có chuyện gì..."
"Anh không được nói đùa nữa!"
Đáng chết!
Có trời mới biết, cô đã lo lắng gần chết, hãi hùng khiếp vía, anh ta lại còn nhàn hạ thoải mái nói những thứ này.
Theo cô biết, Hoa Cẩm nói như thế, chẳng qua là vì giảm bớt tội ác của cô, không muốn để cho cô quá lo lắng.
Nhưng nhìn anh ta cố nén, trên trán toát mồ hôi lạnh, đều im lặng bán rẻ anh ta.
Rõ ràng là rất đau, còn nói không có chuyện gì!
Mọi người mang Hoa Cẩm tới phòng y tế, bác sĩ thấy một trận thế như vậy, lại nhìn người đàn ông bị đặt lên giường, bụng không ngừng chảy máu, càng kinh hãi hơn.
Ông ta vốn đang ngủ gà ngủ gật, trong nháy mắt bị cả kinh tỉnh táo lại, bận rộn lo lắng chuẩn bị công cụ cầm máu, vì anh ta cầm máu.
"Không có gì, mời các vị tránh một chút."
Vân Thi Thi không muốn ra ngoài, muốn trông coi anh ta, bác sĩ thấy cô cố chấp như thế, hỏi thăm: "Cô gái này, cô là người nhà bệnh nhân sao?"
"Vâng!"
Gần như không hề do dự, Vân Thi Thi thốt ra, kiên định trả lời.
Hoa Cẩm nằm ở trên giường, mở to mắt, lông mi run lên một chút, ánh mắt khẽ liếc về phía cô.