Đương nhiên, cô ta nói khôi phục, chỉ là khôi phục nhất định thôi, tỷ như, khôi phục dây thanh có thể phát ra tiếng, hoặc là khả năng của khí quan.
Cung Kiệt đi vào phòng bệnh, Vân Nghiệp Trình đang nằm trên giường, mang ống dưỡng khí quản, mở to mắt, hình như đang tỉnh.
Biểu hiện của điện tâm đồ rất bình thường.
Anh đi đến trước giường, cúi người, nói với Vân Nghiệp Trình, "Chú?"
Vân Nghiệp Trình hơi hơi quay đầu, nhìn anh một cái, gian nan phát ra một tiếng khàn khàn, "Tiểu Kiệt... Cháu đã về rồi..."
"Dạ!"
Cung Kiệt ngồi xuống bên giường, sau đó lấy di động ra, bật mấy bức ảnh kết hôn Vân Thi Thi chụp lên, mấy tấm ảnh mặc áo cưới, đưa tới trước mặt ông, cho ông xem từng bức một, nhẹ giọng nói với ông, "Thi Thi sẽ kết hôn rất nhanh thôi! Trước đó, chú cố gắng tĩnh dưỡng, đợi đến lúc hôn lễ diễn ra, cháu mang chú đi."
Nghe câu này, mắt Vân Nghiệp Trình vốn không còn sức sống, lập tức mở ra, ánh mắt sáng ngời lên.
"Thi Thi... cuối cùng... cũng kết hôn rồi..."
Lúc Tiểu Nguyệt Dao sinh ra, bởi vì cơ thể mình, lúc đó mới vừa giải phẫu xong, ông còn trong hôn mê, không có cách nào có thể tự mình đi qua.
Đợi đến lúc ông tỉnh lại, từ trong miệng Cung Kiệt biết, Vân Thi Thi lại có thêm một cô con gái, nói một chữ ‘tốt’, Long Phượng Trình Tường, ông cảm thấy hơi vui mừng!
Chỉ là, vừa vui mừng, lại khó tránh khỏi thấy tiếc nuối!
Con gái mà ông yêu thương sinh nở, ông không có cách nào tự mình ở bên cạnh cô, thậm chí, cả cháu gái của mình, cũng chỉ nhìn thấy qua bức ảnh!
Trong ảnh, là một nhà năm người, Mộ Nhã Triết ngồi cạnh giường bệnh, ôm Vân Thi Thi vào trong lòng, mà Vân Thi Thi thì ôm Tiểu Nguyệt Dao, nhìn vào màn ảnh, Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu mỉm cười với màn ảnh, giơ hai ngón tay làm thành chữ V chiến thắng, ấm áp mà tốt đẹp.
Ông nhìn, cảm thấy vô cùng vui mừng.
Chỉ là, nghe Cung Kiệt nói, muốn dẫn ông đi đến hôn lễ, Vân Nghiệp Trình cảm thấy khó xử!
"Thi Thi kết hôn... chú... không đi đâu..."
Cung Kiệt nghe xong, thấy vô cùng kinh ngạc, "Vì sao?"
"Tiểu Kiệt... cháu nhìn xem chú thế này... Hôn lễ có nhiều khách quý như vậy... Chú như thế này, sẽ làm mất mặt..."
"Chú à, sao chú lại nghĩ như vậy."
Cung Kiệt an ủi ông, "Chứ không đi, Thi Thi sẽ rất đau lòng! Việc lớn như thế, nhất định chị hi vọng chú đến tham dự."
Vân Nghiệp Trình nghe xong, trong lòng vừa cảm động, lại vừa thấy chua xót, chớp chớp mắt, hốc mắt hơi hơi được ẩm ướt.
Ông luôn cảm thấy hổ thẹn đối với cô.
Bởi vì Vân Na...
Ông vẫn canh cánh trong lòng.
Cung Kiệt lại an ủi ông vài câu, anh nói, "Chú là cha của Thi Thi, là người thân quan trọng nhất của chị."
Vân Nghiệp Trình nghe đến đó, lại rơi nước mắt, gật gật đầu, đồng ý đi!
Chỉ là, lúc Cung Kiệt rời khỏi phòng bệnh, hồi tưởng lại những lời mình mới vừa nói, có một giây tim đột nhiên đập mạnh và loạn nhịp.
- - Chú là cha của Thi Thi, là người thân quan trọng nhất của chị.
Như vậy, cha thì sao?
Cung Kiệt không yên lòng về tới nhà họ Cung, mới vừa lên lầu, quản gia nhìn thấy anh, lập tức cản anh lại, "Cậu chủ, ông chủ chờ cậu trong phòng sách."
"Cha tìm tôi?"
"Vâng! Ông chủ nói, chờ cậu về, thì mời cậu đến phòng sách một chuyến, ông ấy có chuyện muốn hỏi cậu."